Chúng ta về Tuyết Nguyệt thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau khi Thiên Lạc thức dậy, Tiêu Sắt đã vào cung từ sớm. Buổi tối có ngự yến trong cung để ăn mừng chiến thắng, hắn không thể không tham gia.

Nghe gia nhân báo lại, Thiên Lạc không khỏi cảm thấy hụt hẫng. Nàng quên mất hắn hiện giờ là một vương gia, gánh trên vai rất nhiều trách nhiệm. Có thể những ngày phải đi sớm về khuya như vậy sẽ còn rất nhiều, mà nàng không giúp gì được cho hắn trong việc triều chính. Nghĩ đến đây Thiên Lạc lại cảm thấy bất an.

Khi Thiên Lạc đi dạo với Nhược Y ngoài phố, đâu đâu cũng là nghe người dân trong thành nói về Tiêu Sắt. Người ta nói hắn tài mạo song toàn, là nhân tài cả trăm năm mới gặp của Bắc Ly. Những người lớn tuổi hơn nói chuyện lục hoàng tử khi còn là thiếu niên đã bộc lộ những phẩm chất của thiên tử, thiếu nữ trong thành ái mộ hắn, nam nhân coi hắn là hình tượng.

Hơn ai hết, Thiên Lạc hiểu rằng những câu chuyện như vậy lưu truyền trong dân gian, dù đúng dù sai đều có thể trở thành mối nguy cho Tiêu Sắt.

Khi Tiêu Sắt rời khỏi yến tiệc về đến phủ đã là giờ Hợi. Trừ lính gác ở các cổng thay phiên nhau trực đêm, Từ bá và các gia nhân đều đã nghỉ ngơi. Giữa không gian tĩnh mịch, hắn nghe thấy âm thanh luyện thương quen thuộc của nàng. Chắc hẳn nàng vẫn chăm chỉ tập luyện thương pháp hằng ngày.

Tiêu Sắt khoanh tay đứng dựa vào cánh cửa ngăn cách hậu viện với khu tập luyện, say sưa ngắm nhìn từng động tác của Thiên Lạc. Từng đường thương của nàng đều nhanh nhẹn, quyết đoán, thân thủ của nàng cũng tốt hơn, lại thêm chút uyển chuyển duyên dáng. Với tốc độ hiện giờ nếu nàng muốn đuổi theo hắn thì e rằng chỉ dùng Đạp Vân Bộ để chạy thì không đủ. Hắn nhớ lại câu chuyện lúc chiều với Tiêu Lăng Trần.

"Tiêu Sở Hà, lâu ngày không gặp, huynh thấy Tư Không cô nương thế nào?"

"Ngoại hình có hơi khác một chút. Nhưng huynh hỏi vậy là ý gì?"

"Thế nào gọi là hơi khác một chút? Phải nói là ngày càng yêu kiều, duyên dáng mới đúng"

"Ta hỏi này Tiêu Lăng Trần, huynh đứng đây bình phẩm về nhan sắc con gái người ta là có ý gì? Hay muốn lĩnh giáo Ngân Nguyệt Thương của Thiên Lạc?"

"Đừng trách ta không nhắc nhở huynh, không dưới ba lần ta thấy có kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt đâu. Dù sao mẫu thân của Tư Không cô nương năm đó cũng là đệ nhất mỹ nhân Thiên Khải. Có điều mấy kẻ đó đều bị tiểu cô nương nhà huynh dạy dỗ đàng hoàng rồi".

Thiên Lạc phát hiện người nào đó đã về, liền dừng tay chạy ngay đến chỗ hắn.

"Huynh về rồi"

"Ừm"

"Mệt rồi sao? Huynh đã uống rất nhiều à?" Trong không khí phảng phất mùi rượu, là Thu Lộ Bạch của Điêu Lâu Tiểu Trúc

"Có một chút, không thể tránh đc mà" Tiêu Sắt day day mi tâm

"Ta có nấu canh giải rượu, lát nữa mang cho huynh"

Nàng dìu hắn về phòng, một lúc sau quay lại với bát canh thơm phức. Hắn ăn một chút rồi cảm thán:

"Không ngờ đại tiểu thư của thành chủ cũng biết nấu ăn"

"Đại tiểu thư thì sao chứ, con người muốn sinh tồn phải ăn uống, nếu không thể nấu ăn sao cha ta có thể yên tâm cho ta phiêu bạt giang hồ"

"Ba tháng nay ta cũng tìm đầu bếp của Thiên Kim Đài học nấu một vài món, có dịp sẽ nấu mời mọi người ăn"

Tiêu Sắt cảm thấy sống mũi cay cay, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.

"Được rồi, huynh nghỉ ngơi đi, ta về phòng đây"

"Thiên Lạc, ở lại đây với ta"

Hắn kéo nàng vào lòng, ôm lấy thân hình bé nhỏ trong vòng tay. Từ trong đôi mắt chất chứa nhiều tâm sự của hắn rơi xuống một giọt nước mắt nóng hổi, đáp lại trên gương mặt nàng. Mà Thiên Lạc cũng chỉ yên lặng dựa đầu vào ngực hắn, nàng nghe thấy trái tim hắn, cũng nghe thấy của chính mình.

"Có tâm sự gì sao?" Nàng lo lắng hỏi hắn

"Thiên Lạc, ở bên ta là một chuyện vô cùng nguy hiểm, sao muội vẫn cố chấp đi theo? Nếu không đi theo ta, muội có thể tự do tung hoành ở giang hồ của muội, không cần đối phó với âm mưu thâm độc, khi mệt rồi lại quay về thành Tuyết Nguyệt làm một đại tiểu thư được nuông chiều..."

"Nói linh tinh gì vậy? Không phải chúng ta đã thống nhất rồi sao? Chỉ cần ở cùng một chỗ với huynh, dù đi đâu ta cũng sẵn lòng. Hay là huynh hối hận rồi, muốn đuổi ta đi?"

"Ha, cái đầu nhỏ của muội mới đang nghĩ linh tinh đấy"

"Hay là Hoàng thượng làm khó huynh chuyện gì?"

"Không có chuyện gì cả. Chỉ là ta cảm thấy ông trời đã quá thương xót ta, mới để ta sống lại sau vụ ám sát đó, sau đó lại để ta gặp được muội, để ta tận hưởng niềm hạnh phúc giản dị mà ta từng cầu cũng không được"

"Hạnh phúc?"

"Đúng vậy, đó là khi ở Kiếm Tâm Mộ, ta tỉnh giấc sau khi dạo một vòng quỷ môn quan, nhìn thấy muộn ngủ say bên giường. Ta cố ý ra hiệu cho Hoa Cẩm để muội ngủ thêm một lát, ta cũng cứ thế mà nhìn muội, đến nỗi quên mất thời gian, suýt chút nữa bị muội phát hiện"

"Lần thứ hai, chính là ngay lúc này". Hắn chỉ vào chiếc bát trống trơn trên bàn.

"Nam nhân có ai mà không muốn đc người mình thương nấu ăn cho chứ, dù là thường dân hay đế vương cũng vậy. Nhưng điều này quá xa xỉ đối với những người trong hoàng thất"

Thiên Lạc mỉm cười nhìn hắn. Nàng không lên tiếng, để cho hắn mặc sức giãi bày. Dù sao cũng hiếm khi thấy hắn nói nhiều như vậy, xem như chuyến này nàng lời to rồi. Giọng nói ấm áp của hắn hôm nay trầm hơn mọi khi, trở nên đặc biệt mê hoặc lòng người.

"Ba tháng qua, không có muội bên cạnh, cảm giác thế giới của ta mất đi một chút màu sắc, hương vị, chỉ còn là những ngày dài, mệt mỏi với hết trận đánh này đến chiến dịch khác. Không dám nghĩ tới nếu có một ngày muội thực sự rời bỏ ta, ta sẽ ra sao"

"Hôm nay ta giao lại những công việc cuối cùng cho hoàng huynh và hoàng thúc. Ta giúp huynh ấy bình định biên quan, giao lại huynh ấy một thiên hạ thái bình theo di chiếu của phụ hoàng, đổi lại ta phải có được cuộc sống của riêng mình. Ta muốn xông pha giang hồ như Lang Gia Vương thúc của ta ngày trước, chúng ta sẽ có giang hồ của riêng chúng ta".

Thiên Lạc phát hiện ra mắt mình đã nhòe đi từ lúc nào. Nàng thầm mắng hắn trong lòng, cái tên Tiêu Sắt này bỗng dưng nói chuyện mùi mẫn thế này, chẳng giống hắn chút nào.

"Còn nữa" hắn khẽ đẩy nàng ra, lấy một chuỗi hạt hồng đậu đeo vào tay nàng

"Tín vật định tình phải là hai người đeo cho nhau, nếu chỉ có một chiếc sẽ không may mắn" Tiêu Sắt gạt đi giọt nước mắt trên khóe mắt nàng, lại buông lời trêu chọc.

"Cô nương ngốc"

Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của Thiên Lạc, Tiêu Sắt không cầm lòng được, trực tiếp đặt lên một nụ hôn. Nàng khẽ hé môi đón nhận hắn, liền ngay lập tức trở thành tấn công như vũ bão. Nụ hôn mang theo bao nhung nhớ, chờ mong, như giúp hắn bày tỏ lòng mình với nàng, mà nàng cũng không hề cự tuyệt hắn, cùng hắn dây dưa triền miên không dứt.

Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện mình còn muốn nhiều hơn thế khi cảm nhận sự thay đổi từ chính cơ thể mình. Hắn vội buông nàng ra trước khi thực sự đánh mất lý trí. Nàng cũng ngượng ngùng quay mặt đi khi phát hiện y phục trên người không còn chỉnh tề.

Khi giây phút ngại ngùng qua đi, Tiêu Sắt quay người ôm lấy Thiên Lạc, nói:

"Thiên Lạc, chúng ta về Tuyết Nguyệt thành nhé".

"Tuyết Nguyệt thành?"

"Đúng vậy. Tam sư tôn chắc rất nhớ muội, vả lại ta có chuyện quan trọng muốn bàn với người".

"Chuyện quan trọng gì thế?" nàng ngơ ngác hỏi hắn

"Cầu thân"

"Cầu thân?"

"Đúng vậy, dù sao muội cũng là thiên kim của thành Tuyết Nguyệt, ta ở bên muội cần phải danh chính ngôn thuận, không thể làm tổn hại thanh danh của muội và sư tôn được"

"Có điều lần này ta mang thân phận Tiêu Sắt tới cầu thân. Ta chỉ là ông chủ một quán trọ rách rưới, làm ăn thua lỗ, không biết Tư Không đại tiểu thư có đồng ý gả cho ta không?"

"Bổn cô nương còn phải xem thái độ của ông chủ Tiêu đây. Ta còn nhớ ngày đầu tiên huynh tới Tuyết Nguyệt thành đấy nhé".

"Vậy xem ra ta phải nhanh chóng lên đường về tạ lỗi với sư tôn mới mong lấy được vợ"

"Vừa hay, sáng nay ta nhận được thư của cha. Cha nói Tạ gia ở Giang Nam tới cầu thân. Để ta xem lần này huynh làm cách nào" Thiên Lạc nở một nụ cười tinh quái với hắn. Nàng hôn chóc một cái lên má Tiêu Sắt rồi chạy thật nhanh về phòng, bỏ lại ông chủ Tiêu cứ đứng đó cười ngây ngốc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC