CHAP 4: NIÊM PHONG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn lôi cậu vào trong phòng và ném lên giường, cưỡng hôn tới tấp. Hắn cởi quần áo cậu, cậu vùng vẫy, cắn vào tay hắn rồi vù chạy. 

SH: Nhẹ nhàng không muốn, lại muốn bạo lực à?

Hắn túm cổ cậu lôi trở vào, tát một bạt tai khiến cậu ngã quỵ xuống, khóe môi túa máu. Hắn mở ngăn kéo lấy dây thừng trói tay chân cậu lại, thậm chí dùng băng keo bịt miệng cậu. Dae Sung không la hét gì được, chỉ biết ú ớ, ánh mắt van xin hắn buông tha. Hắn xé phăng quần áo của cậu và giở trò đồi bại, cậu bật khóc vì đau đớn nhưng hắn vẫn không dừng lại. Hắn nhấp mỗi lúc một mạnh hơn khiến cho cúc hoa của cậu như tan chảy ra vậy, cậu mệt đừ không thể thở nổi. Người cậu bắt đầu toát mồ hôi, miếng băng keo gặp ẩm tuột ra, cậu la hét:

DS: Làm ơn ngừng lại đi! Đau quá!

SH: Vẫn còn đủ sức la hét à?

Hắn "tra tấn" cậu thêm 2 hiệp nữa, đến khi cậu hoàn toàn kiệt sức, không nhúc nhích nổi nữa hắn mới chịu thôi. Hắn cởi trói và vuốt ve gương mặt cậu.

SH: Sức chịu đựng của nhóc cũng tốt ấy chứ ~ 

DS: Tại sao... anh lại làm thế với tôi? 

SH: Rồi cậu sẽ sớm biết thôi. Cứ từ từ hưởng thụ, ngày tháng còn dài ~ 

Dae Sung thoáng nghĩ, hắn nói thế là ý gì? Phải chăng hắn sẽ tiếp tục cưỡng bức cậu như thế? Càng lúc cậu càng thấy sợ hãi nhưng không tài nào ngồi dậy được chứ đừng nói là bỏ chạy. Hắn lại nói tiếp: 

SH: Từ bây giờ cậu thuộc sở hữu của tôi. À ừm, tôi phải đánh dấu để cho cậu nhớ... 

Hắn để Dae Sung nằm đấy rồi mở tủ lục lọi vài thứ, bởi hắn biết cậu không còn sức để chạy nữa. Lục lọi 1 lúc thì hắn lôi ra 1 cái dụng cụ xăm, cậu thấy hơi sợ vì xăm sẽ rất đau. 

DS: Anh làm gì v? 

SH: Niêm phong. 

Gì mà niêm phong? Cậu đâu phải là một món đồ, hắn đúng thật là quá sức kỳ lạ. Hắn ngồi xuống mép giường, nhìn gương mặt sợ sệt của cậu, hắn chỉ cười: 

SH: Chỉ hơi đau một chút thôi ~ Đừng sợ! 

DS: Đừng mà! 

SH: Nằm yên nào! Nhúc nhích sẽ làm hình xăm xấu đi đấy! 

Hắn cầm máy và bắt đầu chạm khắc vào ngực cậu. Cậu run rẩy vì đau, mồ hôi nhễ nhại, gương mặt tái mét. Hắn vẽ rồng vẽ rắn gì đấy một lúc rồi thổi nhè nhè vào vết vừa xăm. 

SH: Xong rồi. Về nhà không được ăn hải sản, nếu không nó sẽ trông ghê lắm! 

DS: Anh xăm cái gì trên ngực tôi thế? 

Hắn lấy cái gương soi cho cậu xem, là một hàng chữ được hắn viết một cách nắn nót "Nô lệ của Choi Seung Hyun". 

DS: Như thế là sao? 

SH: Từ giờ cậu là nô lệ của tôi, khi nào tôi gọi thì cậu phải lập tức có mặt. Nếu không, hình phạt sẽ còn kinh khủng hơn hôm nay. Nhớ chưa? 

Cuối cùng thì hắn cũng tha cho cậu về nhưng cậu không ngồi dậy được nên hắn phải lấy quần áo của mình cho cậu mặc và đưa cậu về. Ngay sau khi trở về nhà, Dae Sung nhốt mình trong phòng suốt mấy ngày liền, không ăn uống cũng không nói chuyện với ai. Cậu luôn trong tình trạng sợ hãi tột độ, không dám bước ra ngoài vì sợ hắn sẽ tóm lấy cậu. Mẹ cậu vô cùng lo lắng nhưng lại chẳng thể khuyên can cậu. 

Tiffany cảm thấy nghi ngờ trước thái độ của Dae Sung kể từ sau khi đi lấy lại điện thoại, cô nghĩ rằng ít nhiều gì gã đàn ông họ Choi kia có liên quan. Cô lập tức gọi cho hắn để hỏi cho ra lẽ. 

"Cô cần gì ở tôi hả, cô bé?" 

"Anh đã làm gì anh họ tôi?" 

"Làm gì là làm gì? Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì..." 

"Kể từ sau khi đến nhà anh lấy điện thoại, anh ấy trở nên rất lạ. Rốt cuộc thì anh đã làm những gì?" 

"Tôi chẳng làm gì cả!" 

"Chắc chắn là anh đã làm gì đó mới khiến cho anh họ tôi nhốt mình trong phòng suốt mấy ngày nay như thế..." 

"Nhốt mình trong phòng?"

Hắn ngạc nhiên và im lặng một lúc, sau đó thì cúp máy luôn. Tiffany cố gọi lại nhưng không gọi được.

(dạo này tác giả bị nghiện phim ma nên update truyện trễ, sorry)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net