Chương 3: Marvolo - Thiên thần hộ mệnh của tớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 3: MARVOLO – “THIÊN THẦN” HỘ MỆNH CỦA TỚ

Tháng Sáu, 1993

Lần đầu tiên trong đời Harry đang mong chờ đến ngày trở về gia đình Dursley. Nhờ vào Marvolo, người Harry đang thầm gọi là ‘thiên thần hộ mệnh’, cậu không còn sợ cảnh bị bỏ đói hay ngược đãi nữa. Nhân tiện nói đến Marvolo, sau một đêm vất vả trong Rừng Cấm, anh đã lui vào quyển nhật ký nghỉ ngơi, để Harry lại với các bạn của cậu. Vì gần như thức trắng cả đêm, mặt Harry trông như con gấu trúc. Sử dụng lý do tối qua gặp ác mộng, cậu thở phào nhẹ nhõm khi các bạn không truy hỏi nữa mà để yên cho cậu ngủ trên xe lửa.

Sau khi hứa sẽ giữ liên lạc với nhau, Harry kéo lê cái rương nhét vào cốp xe dượng Vernon.

“Chui vô mau,” Vernon rít, đẩy Harry vào băng ghế sau. “Đừng có làm người ta chú ý tới mày.”

Harry âm thầm chịu đựng những lời thì-thầm-không-mấy-im-lặng đến từ ông dượng ngồi ở ghế trước, nào là gia đình Dursley vui vẻ biết mấy khi cậu ở trường, rằng cậu phá hỏng mùa hè của họ thế nào khi trở về, rồi là họ sẽ không chịu đựng bất kỳ sự quái dị nào từ cậu… Harry tự động bỏ ngoài tai lời của Vernon chỉ 10 phút sau khi lên xe. Cứ để ổng nói cho thỏa, cậu nghĩ, vì mùa hè này sẽ không giống trước kia nữa đâu.

Không lâu sau đó, cái xe trờ tới một chỗ đậu xe hơi-kém-hoàn-hảo-một-tí. Harry nhòm ra xung quanh, để ý thấy cỏ dại đã mọc um tùm hết khu vườn, bãi cỏ cần được cắt, hàng rào cần sơn lại. Cậu cười thầm trong cổ họng, biết rằng nhà Dursley để dành những việc này cho cậu. Còn lâu nhé, cậu nhóc nghĩ với một nụ cười tự mãn.

Khi mở cửa xem Vernon lập tức đẩy Harry vào nhà như thể sợ hàng xóm sẽ nhìn thấy thằng cháu. “Cho cái rương của mày vô tủ xép rồi đưa cây đũa đây,” Vernon đưa một tay ra chờ đợi, miệng nhăn nhúm lại thành một nụ cười ghê tởm. “Petunia có một đống việc chờ mày đó.”

“Tôi không nghĩ vậy đâu, dượng à.” Harry đáp lại bằng một nụ cười mỉa và rút cây đũa sừng bạch kì mã ra, chĩa thẳng vào ông dượng.

Vernon hừ mũi nhạo báng, vẫn chưa nhận ra nguy hiểm ông ta đang đối mặt. “Tụi tao biết mày không làm được thế bên ngoài cái trường quái dị của mày.”

Harry nheo mắt. “Ai nói cho ông biết?”

“Cái lão già điên ấy,” Vernon dằn mặt, bước đến trước để giật cây đũa ra khỏi tay Harry.

“À, ra vậy.” Harry bình thản nói nhưng bên trong đang đem Dumbledore ra chửi rủa mấy lần. “Nhưng không may cho mấy người rồi. Incarcerous! Silencio! Wingardium Leviosa!” Harry phóng liền ba bùa chú rồi nhìn cây đũa đầy ngạc nhiên. Wow!

Nếu trước đây sử dụng phép thuật, Harry thường cảm nhận rất rõ chút mất mát trong phép thuật của mình. Nhưng lần này, lần sử dụng đũa phép bạch kì mã đầu tiên, cậu lại không hề thấy chút gì mất sức, ngay cả khi đã nâng Vernon thảy lên cái ghế bành – một công việc không dễ tí nào cho dù có phép thuật. Hí hửng không đủ để diễn tả tâm trạng của cậu nhóc lúc này. Ooh, chắc chắn sẽ vui lắm nha.

Nghe thấy tiếng lục đục ở phòng khách, Petunia chạy đến, và khi thấy ông chồng mình đang bị trói trên ghế bành, lập tức liếc thằng cháu như thể muốn giết nó. Nhưng trước khi Petunia có thể mở miệng thét lên, Harry đã chuyển mục tiêu sang bà ta. Không lâu sau đó, Petunia cũng chịu số phận bị trói, bịt miệng và thảy lên ghế bành như chồng.

“Hình như còn thiếu nha,” Harry vờ suy nghĩ, cầm đũa phép gõ gõ cằm đầy tinh nghịch. “Phải rồi! Dudders ới ời!” Cậu cất giọng gọi toáng lên lầu. “Xuống họp mặt gia đình cái coi!” Vài phút sau, tiếng bước chân thình thịch như voi của thằng anh họ cậu có thể nghe được trên cầu thang.

Ngay khi thấy ba mẹ nó nằm sải lai trên ghế, cái mặt béo ị của Dudley vặn lại thành một cái nhìn dọa nạt. “Mày làm gì ba má tao, thằng Quái dị!”

“Ăn nói cẩn thận chớ, Dudders,” Harry ngâm nga vui vẻ rồi cũng tặng Dudley ba câu thần chú như ba mẹ nó. Có điều lần này cậu thả nó rớt xuống đất vì không nghĩ cái ghế bành có thể tải thêm được nữa.

“Tất cả đã có mặt đông đủ ở đây thì tôi xin được giới thiệu một người. Ảnh sẽ thất vọng lắm nếu không được gặp ‘gia đình’ của tôi đó.” Harry rút quyển nhật ký từ túi quần và mở ra. Thân ảnh khói bạc của Marvolo xuất hiện từ những trang giấy. Dựa vào vẻ hoảng sợ trên mặt dì dượng và anh họ, cậu đoán họ cũng đang nhìn thấy cảnh này. “Xin trân trọng giới thiệu, Chúa tể Hắc ám Voldemort!” (tiểu Har…)

Nhìn từ khóe mắt, cậu và Marvolo đều thấy mặt Petunia tái đi cấp tốc.

“Ta thấy ngươi nhận ra ta,” Marvolo cất lời, giọng êm mượt như nhung nhưng đầy đe dọa. “Phải, các ngươi có đầy đủ lý do để sợ người đang nắm sinh mạng các ngươi trong tay… Bọn bây có biết không hả, muggle,” anh nhổ ra từ này. “Rằng ta đã thề sẽ tiêu diệt hết giống nòi chúng bây. Trong thế giới của tụi ta, chúng bây mới là lũ quái dị, chúng bây là những kẻ làm ô uế dòng máu chúng ta, sỉ nhục phong tục của chúng ta. Chính chúng bây mới là những kẻ nên quỳ xuống khi có được vinh hạnh nuôi dưỡng Harry Potter…”

Càng nghe, Harry cảm thấy mình đang bị lôi cuốn vào từng lời từng chữ của Marvolo và trở nên say mê chúng như với những vòng tay ôm ấp của anh. Trong vô thức, cậu còn bước đến gần Marvolo, để anh đặt tay lên gáy trong một cử chỉ thể hiện sự chiếm hữu. (con tim fangơ đang hấp hối—)

“… các ngươi nên cảm thấy may mắn, vì chính nhờ Harry mà ta không ra tay giết các ngươi. Vì vậy, ta khuyên các ngươi nên đối xử với Harry như những gì mà một người vĩ đại như cậu ấy xứng đáng có được.”

“Cảm ơn ngài, Chúa tể Voldemort.” Đến lượt Harry bước lên. “Tôi biết ông Hiệu trưởng nói với các người rằng tôi không thể sử dụng phép thuật ngoài trường mà không bị đuổi học,” cậu đi đi lại lại trước mặt ba người họ hàng, đũa phép gõ vào tay. “Nhưng với sự giúp đỡ của bạn tôi đây, tôi đã tìm ra cách giải quyết vấn đề nho nhỏ đó, nghĩa là chuyện sẽ phải thay đổi. Thứ nhất,” cậu giơ một ngón tay. “Tôi không là nô lệ của các người nữa. Các người sẽ tự nấu ăn, rửa dọn. Chúng ta càng ít tương tác càng tốt. Nếu các người để tôi yên, tôi cũng không phạm đến các người. Thứ nhì,” Harry giơ ngón tay thứ hai. “Nếu bất kỳ ai dám chạm vào tôi, kẻ đó sẽ phải hối hận.”

Để lấy ví dụ, Harry thực hiện một bùa cắt nho nhỏ, thường dùng để xắt nguyên liệu nấu độc dược, lên cái bình bông gần đó khiến nó nứt đôi. Câu thần chú này không đủ lực để cắt qua da thịt người, nhưng nhà Dursley không cần biết điều đó.

Thấy ba người kia run lên vì sợ, Harry mỉm cười. “Các người may mắn vì tôi quá nhân từ,” mặt cậu tối sầm giận dữ. “Vì xét lại, đã có ai từng ngó ngàng đến tôi khi tôi ngửa tay xin một miếng bánh mì, hay khi tôi phát bệnh vì nhện cắn.”

Ngón tay thứ ba đưa lên. “Cuối cùng, các người sẽ không nói chuyện này cho bất kỳ ai,” Harry ra lệnh khi thấy cái liếc xéo của ông dượng. “Tuân lệnh ta.” Cậu gầm gừ trong cổ họng, đưa phép thuật vào giọng nói. Có lẽ Harry vẫn chưa biết, nhưng cậu vừa ếm một bùa trói buộc hạng nhẹ lên họ hàng cậu mà không cần đũa phép. Tuy bùa trói buộc này không gây tác dụng nặng lên một pháp sư khác, nhưng với dân muggle nó được xem như lời nguyền Độc đoán.

Đằng sau Harry, đôi mắt Marvolo ánh lên sự thèm khát. Trong cơ thể nhỏ bé kia đang sở hữu nguồn sức mạnh làm anh cũng phải ấn tượng, và điều tuyệt vời nhất, là cậu bé hoàn toàn thuộc về anh. Dumbledore quả thật không biết tí ti gì về những gì hắn đã có… và đã mất.

Cuối cùng, khi nhà Dursley cũng đồng ý tuân theo luật lệ mới, Harry mới giải bùa cho họ và quan sát xem có ai tính trả đũa cậu không. Khi không có chuyện gì xảy ra, cậu gật đầu hài lòng rồi xuống nhà bếp lấy chút đồ ăn trước khi đi lên lầu với Marvolo bay là đà theo sau.

Marvolo nhếch môi khinh thường khi nhìn thấy bao nhiêu là khóa trên cánh cửa nhưng không nói gì hết. Anh hiểu sự khó nói đi kèm với sự bạo hành này. “Chúng ta sẽ biến nó thành nơi ở xứng đáng cho một pháp sư như em,” là tất cả những gì anh nói và nhận được một cái nhìn đầy biết ơn từ Harry.

Họ dành phần lớn đêm đó trò chuyện và vạch ra kế hoạch cho mùa hè trước khi đi ngủ. Một trong những việc ưa thích gần đây của Harry là được ngủ trong tay Marvolo, cậu vừa thoải mái, anh vừa được truyền phép thuật từ cậu.

Ngày hôm sau, chính ánh mặt trời chứ không phải cái giọng the thé của Petuneia mới là thứ đánh thức Harry. Cậu lười nhác vặn mình trên cái giường tồi tàn, tận hưởng cảm giác ấm áp từ những tia nắng trên da. Đây là một trải nghiệm mới của Harry vì trước đây cậu thường phải dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sớm cho Vernon đi làm.

“Trông em như con mèo đang sưởi nắng vậy.”

Harry chớp chớp mi mắt, ngái ngủ nhìn lên Marvolo, người đang nhìn xuống cậu với một nụ cười châm chọc. Cậu nhóc “Meow!” lên một tiếng đùa theo.

“Dậy đi nào, Rắn nhỏ,” Marvolo giục. “Chúng ta có nhiều việc phải làm đấy.”

Cái phần lười biếng bên trong Harry muốn chui tọt lại dưới chăn mà nướng, nhưng phần muốn bắt tay vào sửa sang căn phòng lại dựng cậu dậy. Cậu nhảy khỏi giường, chui vào nhà tắm để làm vệ sinh cá nhân. Khi nhảy chân sáo xuống cầu thang, cậu thấy Vernon đã đi làm, còn Petunia và Dudley thì làm như cậu không tồn tại. Vốn tâm trạng đang tốt, Harry thậm chí còn cao hứng “Chào buổi sáng!” hai người đó một cái rồi mới nhảy lại lên phòng.

Mục tiêu đầu tiên của họ là biến căn phòng của Harry thành một thứ có thể ở được, nhất là khi cậu phải trú ngụ tại đây cả mùa hè. Vì vậy, sự chú tâm Harry dành cho mấy quyển thần chú gia dụng còn nhiều hơn những gì cậu dành cho sách giáo khoa. Cũng chính vì điều này mà cậu mới nhận ra hiểu biết về thế giới phép thuật của mình chỉ như một hạt cát bé xíu giữa đại dương. Một cuộc trò chuyện với Ron về việc chọn những môn dễ cho năm sau, như Tiên tri chẳng hạn, để đạt điểm O mà khỏi tốn sức xuất hiện lại trong đầu. Hồi đó mình nghĩ cái gì vậy trời, cậu tự mắng bản thân. Chỉ sau hơn một tuần ở bên Marvolo, Harry đã nhận ra rằng kiến thức chính là sức mạnh mà cậu không nên bỏ phí.

Không may là rất nhiều số thần chú trong sách gia dụng đều quá khả năng của học sinh năm thứ 2 như Harry. “Làm sao em thực hiện cái này được,” cậu lên tiếng khi nhìn thấy chỉ mỗi cái bùa phóng to đồ vật, trong trường hợp này là cái giường, đã có cách vẫy đũa khó vô cùng. Đó chỉ mới là phóng to thôi nhé, chưa phải thay đổi bản chất đồ vật đấy. Cảm thấy hơi nhụt chí, Harry nằm xoài ra mà tiếc nuối cho căn phòng trong mơ của cậu.

“Đừng nản. Những gì em thiếu chỉ là một chút lý thuyết cơ bản thôi,” Marvolo động viên. “Trả lời ta, hai yếu tố quan trọng nhất trong điều khiển phép thuật là gì?”

Harry đần mặt ra, chớp chớp mắt cho tới khi nhớ lại cách Hermione đã nhấn từ –osa trong Leviosa.

“Umm… phát âm và cách vẫy đũa ạ?” Cậu đoán, nhưng nhìn vào biểu tình đau khổ của Marvolo, rõ ràng cậu đã trật lất.

“Là trực quan và ý chí,” Marvolo nhẹ nhàng chỉnh lại. “Khi mới bắt đầu học, các giáo viên sẽ bắt em tập trung vào cách phát âm và vẫy đũa phép để tập cho em quen với phép thuật và đũa. Những câu thần chú như thế này,” anh chỉ vào đống sách trên giường. “bị giới hạn bởi số học – những phép tính – tạo ra nó. Ví dụ như bùa phóng to này chỉ có tác dụng trong một căn phòng có bốn bức tường, sàn và trần nhà. Nó chỉ phóng to phòng lên 2,43 lần so với kích thướng cũ. Vì vậy em sẽ phải lập những phép tính mới nếu phòng của em có năm bức tường hoặc muốn phóng nó to hơn nữa. Em có hiểu không?”

Harry chầm chậm gật đầu. Phòng cậu đúng là có bốn bức tường, vì vậy cậu dễ dàng hiểu được ý Marvolo. “Vậy là có thần chú cho tất cả mọi việc ạ?” Harry nhíu mày, thấy điều này có vẻ không hiệu quả cho lắm.

Marvolo gật đầu đồng ý. “Nhưng chúng ta biết rằng phép thuật không chỉ là những phép tính hay thần chú, không chỉ là cổ ngữ hay đũa phép. Em chỉ có giới hạn khi em đặt ra nó. Đó chính là điều kỳ diệu của phép thuật. Vậy nên nếu em có thể tưởng tượng, nếu em khao khát, và nếu em có đủ sức mạnh, em có thể làm được mọi thứ. Từ giờ trở đi, ta muốn em nhìn nhận phép thuật theo cách này.”

Hai mắt Harry sáng bừng khi hiểu được những gì cậu có thể làm, cái đầu nhỏ gật liên tục.

“Nhưng vì chúng ta không ai biết nhiều về thần chú gia dụng,” Marvolo nói tiếp. “Nên ta sẽ dùng những bùa này làm nền tảng, từ đó thay đổi để phù hợp với nhu cầu. Đây cũng là cơ hội tốt để em học cách thay đổi bản chất một câu thần chú, vốn là một kỹ thuật rất hữu dụng với phù thủy. Được rồi, bắt đầu nào…”

Song sắt cửa sổ và bao nhiêu chùm khóa trên cửa là những thứ đầu tiên được Harry tẩy khỏi bao cảnh. Tiếp đến là căn phòng được nới rộng bằng cả diện tích căn nhà số 4 nhờ vào nguồn năng lượng dồi dào của Harry, tuy từ ngoài nhìn vào thì không có gì thay đổi cả. Cái giường nhỏ xíu của cậu cũng được biến lớn bằng một câu Engorgio. Tấm trải giường rách tả tơi và cái mền mỏng lét trở thành tấm chăn bông dày ấm áp. Những món đồ chơi hỏng vứt lung tung trên sàn biến thành những chiếc ghế dựa lót thảm. Harry rất thích đọc sách trong lòng Marvolo, vì vậy cậu biến ra thêm một cái sôfa dài (*cough*loveseat*cough*). Lò sưởi vượt quá trình độ hiện tại của Harry nhưng cậu có thể tạo ảo giác ngọn lửa cháy bập bùng bất cứ khi nào cần.

Nhìn lại căn phòng hoàn toàn mới của mình, Harry không khỏi cảm thấy một chút tự hào. Ngay giữa phòng là một cái giường cực mềm và lớn đến nỗi Harry cứ như lọt thỏm trong đó. Tường, thảm và màn đều có màu be và lam nhạt, hai màu mà Marvolo và Harry cùng đồng ý, chứ không phải đỏ và vàng. Ở góc phòng là một cái bàn gỗ lớn để Harry học bài và một cái tủ sách chiếm lấy bức tường bên trái. Nếu cứ theo lời Marvolo mà nói, thì từ đây cho đến cuối hè cái tủ sách sẽ không còn một chỗ trống.

Harry có thể ngồi hàng tiếng đồng hồ chỉ để hoàn thành một câu thần chú biến hình không phải vì cậu là người cầu toàn, mà chính là vì cảm giác tự hào này. Cái lồng của Hedwig cũng trở thành một thứ xứng đáng hơn cho một con vật thông minh và trung thành như nó. Nhưng điều khiến Harry thấy sung sướng nhất chính là vẻ mặt vừa kinh hãi vừa ghen tị của Dudley khi nó nhìn thấy căn phòng xa hoa.

“Cách trả thù tốt nhất là sống thật sung túc,” Marvolo nói, Harry gật đầu.

“Làm gì nữa đây ạ?” Harry hỏi gần hai tuần sau đó. Việc thay đổi căn phòng mất nhiều thời gian như vậy vì Marvolo đều biến mỗi câu thần chú thành một bài lý thuyết mới cho Harry. Cậu nhóc không những không phàn nàn mà còn bắt đầu có thói quen ghi chép lời dạy của Marvolo vào một cuốn sổ.

“Thông thường,” Marvolo nói. “Chúng ta sẽ làm cho những câu thần chú này có tác dụng vĩnh viễn, nhưng có hai trở ngại. Thứ nhất, chúng ta không biết liệu Lão Khọm sẽ cử người đến kiểm tra em không. Nếu có, ta không thể để họ nhìn thấy căn phòng này.”

Harry đồng tình. “Còn trở ngại thứ hai?”

“Một trong những luật biến hình đầu tiên là thời gian tồn tại dựa vào sức mạnh của người ra bùa chú,” Marvolo trả lời. “Cho dù em có là Merlin đi nữa thì những thứ này cũng sẽ có lúc trở lại hình dạng ban đầu. Để biến chúng trở thành vĩnh viễn em cần kết nối những câu thần chú này vào em. Cách hữu hiệu nhất là dùng máu. Nhưng em vẫn chưa sẵn sàng để chạm đến Huyết phép, cho dù chỉ là lý thuyết.”

Harry khoanh tay chán nản. Cậu thực sự không muốn lúc nào cũng phải thực hiện lại bùa chú để giữ căn phòng này đâu mà. “Vậy hè nào hay khi ông Hiệu trưởng cử người đến kiểm tra là mình phải làm lại hả anh?”

“Không, dĩ nhiên không,” Marvolo hừ mũi. “Bọn pháp sư Light sẽ chẳng làm nên trò trống gì nếu lúc nào cũng phải thực hiện lại một câu bùa chú. Chúng ta sẽ dùng một bùa ký ức, có thay đổi chút xíu để phù hợp cho những vật không chuyển động này.”

“Nhưng mấy vật này có nhớ được gì đâu,” Harry cau mày.

“Việc này sẽ đòi hỏi mức độ nhạy cảm của em. Nhưng đã bao giờ em bước vào một nơi nào đó và có cảm giác lạ là chưa?” Marvolo đáp. “Những pháp sư nhạy cảm, thậm chí là Muggle, đôi khi có thể chạm vào một bức tường và cảm nhận được liệu có ai đã từng chịu đau khổ trong đó. Ví dụ như cái tủ xép dưới cầu thang kia, nó đã được nhuộm bởi từng giọt nước mắt, máu và những lời ước không thành sự thật của em. Chỉ có một nghi lễ thanh tẩy mới có thể tẩy đi nỗi đau của em ở đó.”

Harry chợt nhớ lại những đêm lạnh cóng, cô đơn trong cái nơi tù túng đó và rùng mình.

Marvolo cho cậu bé chút thời gian để suy ngẫm rồi nói tiếp. “Với căn phòng này, chúng ta sẽ bắt nó nhớ những gì đã được thay đổi và kết nối chúng lại bằng hai từ khóa. Một dùng để phá đi phép biến hình, cái kia là để nó lập tức trở lại như bây giờ.”

Kết nối bùa chú lại với nhau là một công việc khó khăn và đòi hỏi sự khéo léo. Họ phải thực hiện theo một trình tự để thần chú trong mạng lưới phép thuật không phản lại nhau. Nếu Harry có thể nhìn thấy phép thuật, cậu sẽ thấy một cái mạng nhện đầy màu sắc giăng khắp phòng cậu. Nó sẽ sáng lên khi phép thuật được kích hoạt và và mờ đi khi Harry đọc từ khóa giải bùa.

::Hang chuột::, Harry rít lên bằng Xà ngữ. Căn phòng xa hoa ngay lập tức biến thành cái phòng tồi tàn như ban đầu. ::Phòng mới:: Cậu thở phào nhẹ nhõm khi phép thuật được kích hoạt trở lại trong mạng lưới.

Theo hướng dẫn của Marvolo, Harry thêm vào những bùa bảo vệ, bùa tư mật và vô số bẫy thuộc trình độ năm thứ sáu dành cho mấy người họ hàng tham lam nếu họ bén mảng tới gần phòng cậu. Cậu cũng không quên kết nối chúng vào mạng lưới. Chỉ có một Xà Ngôn giả khác mới có thể phá vỡ chúng.

“Em làm ta ấn tượng đấy, Rắn nhỏ,” Marvolo thì thầm, ôm cơ thể mệt mỏi của Harry sát vào ngực. Tiểu Harry tuy có nguồn năng lượng rất lớn và được một cây đũa mạnh không kém trợ giúp, nhưng cơ thể của một cậu bé 12 tuổi vẫn có giới hạn phép thuật của nó. “Em hiểu rất nhanh những khái niệm về việc kết nối phép thuật mà không cần nhiều hướng dẫn, chứng tỏ em có tài năng thiên phú trong trong môn vốn không hề được dạy ở Hogwarts này.”

Harry đắm mình trong cảm giác lạ lẫm khi được khen ngợi, cảm nhận rõ sự tự hào trong giọng nói Marvolo. Những lời khen chân thành như vậy, cả đời này cậu gần như chưa bao giờ được nhận. “Em không thể làm được như vậy nếu không có người thầy giỏi như anh.”

“Đó chỉ là một phần nhỏ,” Marvolo nói. “Có một thành phần trong phép thuật chỉ có thể dựa vào bản năng để thực hiện, và đó là điều không ai có thể truyền dạy được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net