[R18] Mitsuya

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: ThatNghiep

"Takashi... T-Tao nghĩ... Cái bộ đồ này lạ lắm... Sao, sao mà mặc được..."

Mitsuya đang bận rộn xếp gọn kim chỉ trên bàn vào một góc, phía sau rèm che vang lên tiếng nói ngại ngùng, động tác tay của hắn hơi ngừng lại rồi bắt đầu nhanh hơn.

"Không sao, đây mới là thử nghiệm thôi."

Sắp tới có cuộc thi trình diễn thời trang nên dạo này đội trưởng đội hai Touman bận tối tăm mặt mày, ngay cả ngày nghỉ cũng bận rộn may cho xong. Không hiểu sao tên này lại đủ tâm trí để rủ cậu đi đến câu lạc bộ của hắn, Takemichi vốn chẳng biết gì về thời trang, ngay cả gu thời trang của cậu cũng thảm không nhìn thẳng nổi, vậy mà Mitsuya cứ kiên trì bảo cậu đến xem thử trang phục cho đợt trình diễn sắp tới cho vui.

Nhưng đến nơi thì trùng hợp người mẫu có việc bận, trùng hợp Takemichi bỗng có số đo giống đến bất ngờ, trùng hợp Mitsuya đang cần gấp một người mẫu mặc thử để xem xét chỉnh sửa. Takemichi đứng nhìn bản thân trong gương, càng nhìn càng đỏ hết cả mặt mũi, vô thức ngại ngùng che đi đầu ngực hồng hồng lấp ló sau lớp vải ren mòng dính.

A-Ai mà mặc... mặc như này cơ chứ... Con gái mặc thế này không phải quá, quá, quá... khiêu gợi rồi sao?

Áo ren trắng tay dài vốn đã mỏng dính như xuyên thấu lại còn cắt xẻ hơn cả hai bên ngực rồi vòng chéo hai bên eo, bên dưới còn gợi dục gấp mấy lần với cái thiết kế hai mảnh vải trắng mỏng manh một trước một sau như thời cổ đại.

Hai lớp vải chỉ nối với nhau bằng sợi vải mỏng quấn quanh eo nên yêu cầu không được mặc quần lót tránh phá thiết kế. Takemichi đỏ bừng mặt mũi giơ tay ôm mặt khóc không thành tiếng, bây giờ chỉ cần giở lớp vải mỏng phía trước lên là sẽ thấy ngay thằng em lủng lẳng giữa không khí của cậu.

Takemichi hít chóp mũi đỏ bừng, quay lưng ra sau xem thử. Điểm mạnh của chiếc áo thiếu vải kia làm bật lên độ thon nhỏ của eo người mặc, sau lưng buộc nơ cánh bướm đầy đẹp mắt quyến rũ, thế nhưng cả thắt lưng của cậu cũng lộ rõ da thịt. Mà điên nhất là, là...

Takemichi trân trối nhìn rõ hai mông của mình căng tròn lộ ra cạnh miếng vải hình chữ nhật nhỏ xíu chỉ đủ che khe mông kia, hai tay vội ôm chặt che đi đường chân dưới bờ mông lấp ló cạnh lớp vải, lắp bắp không ra hơi:

"Cái này nó, nó, thiếu vải lắm..."

Người bên ngoài vẫn tiếp tục lạch cạch dọn gì đó, giọng điệu bình tĩnh đáp lời tức khắc:

"Không sao đâu, nó chưa hoàn thiện nên bây giờ mới xem bổ sung thêm. Mày ra đây đi, Takemichi... Tao xem thử thế nào."

Giọng đối phương rõ là đường hoàng đúng đắn nhưng Takemichi cứ thấy có gì đó sai sai, thầm nghĩ bản thân có lẽ vì ngại mà suy nghĩ nhiều thứ, cậu đành cố gắng lấy thêm dũng khí hùng dũng bước ra ngoài. Thế mà vừa đối diện với đôi mắt tím nhạt mang theo nghiền ngẫm kia, bao dũng khí của cậu cũng rơi rớt hết sạch, đầu nóng sắp bốc khói trắng phừng phừng, loạn đến mức chẳng biết bản thân đang nói điên khùng gì:

"Tao, tao... C-Cái chủ đề thời trang này nó, nó bắt phải gợi, gợi tình vậy sao...?"

"Ừm, phải gợi tình..."

Takemichi nghệt mặt khi nghe người đối diện thấp giọng chậm rãi đáp lại như điều hiển nhiên. Tên nổi tiếng đẹp trai kia tựa vào cạnh bàn may trống trải, ánh nắng vàng của buổi chiều đổ xuống bên sườn mặt dịu dàng, bộ đồ thường ngày cũng cảm giác thời thượng trên cơ thể tỉ lệ hoàn hảo, hắn giơ ngón tay thon dài lên ngoắc nhẹ:

"Qua đây nào."

Giọng điệu người kia dịu dàng cưng chiều đến mức làm Takemichi cứng đờ cả người, cậu mấp máy môi mãi vẫn không biết nói làm làm sao, đành ngại ngùng giữ chặt hai lớp vải mỏng dính một trước một sau kia chậm rì rì đi đến đứng trước mặt đối phương. Ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối vẫn dán chặt lên người cậu không rời một giây, chẳng hiểu sao cách nhau một khoảng mà Takemichi lại thấy được cả hầu kết đối phương đang nhấp lên xuống không ngừng.

Tự nhiên sợ sợ, Takemichi đảo mắt nhìn xung quanh vắng lặng chẳng một bóng người, dường như cả trường học chỉ có hai người họ. Bên tay bỗng bị nắm lấy làm Takemichi giật bắn, cả người bị kéo sát đến trước người đối diện rồi xoay người cậu dựa vào bàn. Ngửi mùi thơm nước xả vải quen thuộc ở sát nơi đầu mũi, hơi thở nóng rực của đối phương phả từng hơi trên trán, tim Takemichi muốn rớt ra ngoài đến nơi, càng thêm hoảng loạn giữ chặt mảnh vải che trước thân dưới.

"Mày... sát, sát như vậy làm gì?!!!"

Thiết kế may đồ mà lại đi ôm người mẫu để làm gì?

Hai tay đối phương bỗng sờ dọc một đường hai bên cánh tay của cậu, việc cách một lớp vải ren mỏng manh càng thêm kì lạ. Phía sau lưng đã bị chặn bởi bàn may làm cậu chẳng chạy đi đâu được, lòng bàn tay Takemichi ẩm ướt mồ hôi vì lo lắng, cậu sợ hãi rụt cổ lùi ra sau một chút, chợt tên đối diện cũng rướn cổ về phía trước cười hỏi:

"Mày thấy bộ đồ này thế nào? Có thiếu sót chỗ nào không?"

Thiếu vải quá sức! Chỗ nào cũng thiếu!

Quá là sai trái! Con gái nhà ai bị điên mới mặc cái bộ đồ này lên sân khấu!

Đầu nghĩ ra vô số câu mắng chê khuyết điểm, nhưng bên tai bị hơi nóng phả vào làm Takemichi xìu lông, bĩu môi nói ra lời chê nhẹ nhàng nhất có thể:

"Tao thấy... ừm... nó hơi thiếu vải... Sao mà để con gái mặc được?"

Tên đối diện mỉm cười xoa nhẹ tóc cậu, khó mà nghĩ gương mặt đẹp trai đó trông có vẻ ngây thơ ngoan ngoãn lại là cùng một người đã thiết kế ra bộ đồ biến thái này. Tự nhiên phát hiện ra tên này chẳng đeo dây thước đo như bình thường, ngay cả bàn may cũng dọn sạch vải vóc kim chỉ, trong đầu bỗng liên tưởng mấy thứ kì lạ, tim Takemichi đập thình thịch nhanh như điên. N-Nhưng tên này được nhiều con gái theo đuổi, mặt mũi cũng chính trực, sao mà điên như vậy được...

"Thiếu chỗ nào?"

Takemichi tròn mắt trước câu hỏi bất ngờ, tay chân lóng ngóng quơ loạn chỉ khắp người, cuối cùng đành chỉ vào trước ngực để nêu ví dụ tiêu biểu, mặt mũi nóng cháy nói không nổi thành lời:

"C-Chỗ này..."

Mitsuya nhìn chằm chằm nơi ngón tay run run của người trước mặt chỉ vào, làn da trơn láng so với vải ren trắng thượng hạng còn đẹp hơn, hai đầu ngực hồng hồng cứ thế nổi bật hút hồn người khác, dù có cố dời mắt thì tâm trí cũng chẳng rời được điểm hồng đang lấp ló dưới lớp vải ren như dụ dỗ quyến rũ người khác mau ngậm lấy nó.

"À... Là chỗ này?..."

Hai tay đối phương chợt sờ lên đầu ngực của cậu, Takemichi sốc đến mức hồn vía đều lên mây. Đầu ngón tay Mitsuya miết lên hai viên thịt nhỏ đang dựng thẳng chẳng biết vì lạnh hay vì sự ngại ngùng của chủ nhân nó, hắn mân mê một chút rồi chuyển dần sờ xuống dưới, khàn giọng hỏi tiếp:

"Vậy là nên thêm áo ngực nhỉ?... Chỗ nào nữa?"

Takemichi muốn lùi lại nhưng sau lưng kẹt bàn may, hai bên eo cũng bị giữ chặt, tứ phía đều bị giam làm cậu khóc không ra nước mắt. Lần này thì chẳng cần chờ cậu trả lời nữa, tên thợ may biến thái kia đã bắt đầu sàm sỡ sờ xuống hai bên mông cậu vuốt ve bóp nắn.

"A!!! T-Takashi!!!"

Vậy mà trong khi cậu đỏ mặt tía tai sợ đến run người, tên điên kia vẫn giả vờ làm một nhà thiết kế chuyên nghiệp với nghề, hắn bỗng ngồi xuống, hai tay sờ dọc một đường từ mông đến đùi cậu, sau đó ngẩng gương mặt đẹp trai của mình lên, tưởng như nhìn vào mặt cậu mà cảm giác lại như đang nhìn vào nơi giữa hai chân của cậu, hỏi tiếp một câu chẳng rõ nghĩa:

"Dưới này cũng thiếu lắm đúng không?"

Takemichi thở hổn hển không ra hơi, màu đỏ từ mặt đã lan đến tận cổ, tay vội đè mạnh lên lớp vải mỏng manh che trước dương vật bản thân, mặt sau đùi bị bàn tay thô ráp áp vào trở nên nóng phỏng, lúc này chỉ biết lí nhí cầu xin người ngồi dưới:

"Mày... Mày đứng lên đi đã..."

Mitsuya mím môi nuốt nước bọt, hắn chậm chạp đứng dậy, với lấy vải voan trắng mỏng trong suốt trên bàn, chậm chạp đặt lên mái tóc vàng mềm mại của người trước mặt. Mitsuya ngẩn ngơ nhìn người trước mặt, lớp vải voan phủ trên gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tựa như người trước mặt là một cô dâu bé nhỏ, đôi mắt xanh trong vắt lấp lánh phản chiếu ánh nắng vàng khiến trái tim hắn như tan chảy.

"Mẹ kiếp..."

Tên đối diện tự nhiên đeo khăn voan cho cậu thì mặt mũi liền đỏ bừng, còn nghiến răng mắng thầm một tiếng như đang kiềm nén, Takemichi ngơ ngác sờ lấy lớp khăn voan. Dưới thì hở hang, trên thì khăn voan, đây là kiểu thời trang gì?

Thời trang tình thú lăn giường kiêm đám cưới hai trong một?

Takemichi nghĩ rồi lại nghĩ, nhưng tưởng tượng Mitsuya đem bộ đồ này đi thi thì tương lai của hắn chỉ có đi xuống đáy mồ ngành thời trang, Takemichi đành chần chừ nói nhỏ:

"Takashi... Tao... Tao nói thật được không...? Cái thiết kế này nó, nó hơi-"

"Takemichi... Mày đẹp lắm..."

"...?"

Cách một lớp vải voan, tên đối diện bỗng áp chặt môi hắn lên môi cậu, hai tay bóp mạnh eo kéo cậu sát vào người hắn. Takemichi cứng đờ người một lúc mới nhận thức chuyện gì đang diễn ra, cậu hoảng loạn giãy dụa cố dùng hai tay đẩy mạnh lên vai người đối diện nhưng sức lực tên đối diện mạnh đến đáng sợ, hắn áp chặt cả người lên người cậu, cũng áp cả đũng quần đã phồng lên cứng ngắc từ lúc nào vào bụng dưới của cậu.

"Ư... Ư... Đừn- Ưm..."

Bàn tay thô ráp sờ dọc bờ lưng trơn láng không vải che chắn rồi chuyển lên bóp nhéo hai đầu ngực, Takemichi sợ đến nỗi muốn nhảy dựng lên, nhắm mắt cắn mạnh lên môi tên đối diện khiến hắn ngừng hôn, tay run rẩy cố bắt cái tay làm loạn biến thái sờ ngực cậu, dùng hết sức lực còn lại quát lên:

"Mày bị sao vậy?!!! Nói khùng, khùng điên gì... T-Tự nhiên ôm, ôm... rồi, rồi h-hôn, rồi lại sờ... sờ... sờ..."

Lúc đầu dõng dạc, lúc sau đối diện với đôi mắt tội nghiệp kia thì giọng Takemichi càng lúc càng nhỏ lại. Đối phương liếm bên môi bị cắn đến chảy máu làm Takemichi càng thêm tội lỗi, mười đầu ngón chân co quắp trên sàn nhà xoắn xuýt không biết làm sao. Mitsuya buồn cười nhìn đôi mắt xanh của người trong lòng hắn lo lắng cụp xuống rồi lại lén lút nhìn vết thương bên môi, dường như cảm thấy có lỗi mà tức khắc cụp xuống ngay.

Dễ thương...

Tim gan Mitsuya mềm nhũn, tay với lấy khăn voan che cho đầu cả bản thân, cúi xuống hôn lên vành tai đỏ rực dưới mái tóc vàng mềm mại khiến người kia "ưm" nhỏ một tiếng. Giữa căn phòng vắng lặng chỉ còn tiếng thở phập phồng của cả hai cùng tiếng tim đập thình thịch, hai người cùng giữa lớp khăn voan mỏng, Mitsuya thấp giọng thì thầm:

"Tao biết tao sai rồi... Là vì tao vừa muốn tỏ tình với mày lại vừa không kiềm nổi muốn làm tình với mày... Tao sai rồi..."

Tỏ tình?

... Làm tình?

Takemichi ngơ ngác không dám tin vừa nghe gì, tên đối diện đã áp sát gương mặt của hắn lại gần, so với lúc nãy nóng nảy vội vàng dùng lực, lúc này hai tay hắn giữ lấy bên vai cậu xoa nắn nhẹ nhàng, chậm chạp đặt môi hắn lên môi cậu.

"Takemichi... Tao đã thích mày, thích mày từ lâu lắm rồi..."

"Ưm..."

"Takemichi... Thương... Tao muốn được thương..."

"Ư... ưm..."

Trong đầu nhảy ra trăm ngàn câu hỏi nhưng một câu cũng không hỏi được, Takemichi nhắm tịt hai mắt mặc cho đầu lưỡi đối phương càn quấy trong miệng... bởi vì tâm trí cậu lúc này chỉ còn quanh quẩn việc ngăn chặn cái tay biến thái dưới thân mình.

"T... Tay! A..."

Mitsuya sướng đến rùng mình, dục vọng có kiềm chế cũng chẳng giữ được, cúi xuống luồn lưỡi vào bên trong khoang miệng ấm nóng, trêu chọc quấn quít với cái lưỡi nhỏ mà hắn ước mơ mỗi ngày, bàn tay lân la từ eo xuống cặp mông căng tròn. Cảm giác căng tràn trong bàn tay khiến Mitsuya vô thức véo mạnh một cái, người bên dưới lập tức vùng vẫy vì đau nhưng tiếng la vừa thốt ra đều bị hắn nuốt sạch, chỉ còn vài tiếng rên nho nhỏ nơi cuống họng khiến phía dưới Mitsuya thêm cương cứng.

"Ta-Taka... Ha... a... a... ư..."

Tay đối phương run rẩy cố chen vào ngăn tay hắn bóp mông, Mitsuya liền dời tay ra trước vén lớp vải mỏng manh chạm vào mép đùi sờ loạn khắp nơi, ngón tay vuốt ve dương vật mềm mềm vừa tay của người trước mặt.

"Ư!!! Đừng mà!!! Ưm... Ưm..."

Chỗ nhạy cảm bên dưới bị người đối diện sờ đến bủn rủn hai chân, môi lưỡi không giây nào được ngơi nghỉ, mặt mũi Takemichi càng lúc càng đỏ, vội đẩy mạnh người trước mặt tránh ra một chút để thở.

"Ha... T-Từ từ..."

Mitsuya chớp mắt khẽ ừ một tiếng, hắn nghiêng đầu hôn chụt vào cái má tròn mềm đỏ bừng của người trong lòng, ánh mắt dời xuống nơi cấm địa bên dưới, lớp vải ren che chắn phía trước đã gạt sang một bên để lộ dương vật hồng nhạt dần cương lên vì kích thích, bàn tay Mitsuya càng xoa nắn dương vật dễ thương đó, vô thức nuốt nước bọt liên tục để dịu đi cơn khát khô cháy nơi cổ họng.

Hắn khát cầu người này.

Takemichi đang dựa lên bàn thở hổn hển, đầu óc cố sắp xếp câu chữ hỗn loạn thì hành động của tên thợ may biến thái làm đầu cậu thoáng cái trắng xoá. Hắn chợt quỳ một gối xuống sàn, đầu lưỡi liếm dọc một đường thân dương vật của cậu rồi há miệng ngậm lấy toàn bộ.

"A!!! Ưm... ưm... K-Không..."

Cả dương vật nhạy cảm nằm trong khoang miệng nóng rực đẫm nước bọt ướt át, hai chân Takemichi tức khắc mềm nhũn không đứng nổi, vô thức nhón chân để tựa lên bàn may phía sau. Căn phòng tĩnh lặng đến nỗi mỗi một tiếng rên dâm đãng thoát ra dù nhỏ nhất cũng trở nên lớn đến bất ngờ, hai tai Takemichi nhuốm màu đỏ rực, vội bịt chặt miệng bản thân vừa cố đẩy cái đầu tóc tím kia tránh khỏi nơi giữa hai chân, lắp bắp cầu xin:

"Đừng m-mút... Ưm..."

Vậy mà tên điên kia không những mút mạnh hơn mà còn đẩy sâu hơn vào cuống họng, đầu lưỡi nóng rực quấn quít liếm quanh quy đầu, hai bàn tay hắn không ngừng xoa nắn bóp mạnh mông cậu giữ chặt không cho rời đi. Takemichi cắn môi kiềm chế nhưng khoái cảm tức khắc chạy dọc sóng lưng như điện, vừa chạm mốc đỉnh điểm liền khiến cậu rùng mình vô thức đẩy hông ra trước.

"B-Bắn!!! A... a..."

Há miệng thở hổn hển lấy sức, đôi mắt Takemichi nhoè nước, hai chân mềm nhũn chẳng còn sức đứng nổi. Chợt nhìn thấy người bên dưới há miệng, Takemichi hết hồn nhìn đống tinh dịch trắng đục mà cậu sản xuất nằm trọn trong miệng đối phương, tức khắc đỏ mặt tía tai nói không ra hơi:

"Tao xin, xin lỗi... Nhả ra đi, mau nhả ra đi..."

Thế mà chỉ thấy đôi mắt tên kia híp lại cong cong như trăng khuyết vì cười, trước khi Takemichi kịp cản lại hắn đã nuốt xuống toàn bộ, thậm chí còn liếm sạch tinh dịch bên khoé môi đầy thoả mãn. Mitsuya nuốt nước bọt, vị tinh dịch hơi đắng còn sót khiến hắn thêm thèm khát. Tay bóp bên mép đùi trơn láng, hắn chậm rãi đứng dậy rồi đẩy người ngả lưng ra bàn.

Khăn voan rơi trên bàn may trắng, Mitsuya giơ tay vuốt ve vành tai đỏ rực vì ngượng, người hắn thầm mơ ước bao đêm lúc này đang nằm trên bàn, cô dâu bé nhỏ gợi cảm mà hắn nghĩ tới không biết bao lần khi thủ dâm đang thật sự ở ngay trước tầm mắt của hắn. Dục vọng cuộn trào tựa mặt biển giữa ngày bão, lúc lại hoá thành nham thạch nóng chảy chực chờ phun trào.

"T-Takashi... Khoan... Khoan đã... Tao, tao... mày... mày..."

Đối phương ngơ ngác vô thức giơ hai tay che đầu ngực đầy đáng thương, đôi mắt xanh ngốc nghếch mở to, chóp mũi cùng đuôi mắt còn hồng vì suýt khóc, hai má đỏ bừng như kẹo bông mà Mana và Runa yêu thích...

Hắn muốn từ đôi môi sưng đỏ run rẩy đó nghe từng tiếng rên gợi dục như lúc nãy...

Ánh mắt dần tối đi, Mitsuya sờ dọc đường cơ dọc cái eo mảnh khảnh, lướt qua cái rốn nhỏ rồi chuyển xuống vuốt ve hai mảnh xương chậu nổi rõ, hai chân đối phương dạng rộng ngay vừa tầm nơi đũng quần đã phồng lên cứng ngắc từ nãy giờ của hắn. Mitsuya mặc kệ bên dưới của hắn cương đến đau, tay vuốt bên mép đùi trắng mềm rồi cầm lấy hai khuỷu chân người trên bàn nhấc lên. Bàn tay nhỏ đỏ rực đã chuyển từ che ngực xuống run lẩy bẩy giữ chặt mép vải ngắn ngủn che trước thân dưới. Mitsuya mỉm cười, dù người kia có cố che thế nào thì cũng chẳng che được hết.

"Đừng!!! Bỏ tay mày... Ha... Bỏ tay khỏi chỗ đó!!! Th-Thả tao xuống..."

Mitsuya sờ nắn bờ mông đã sưng lên đầy vết hồng vì bị hắn nhéo lúc nãy, ánh mắt dừng ngay lỗ sau lộ liễu giữa không khí đang không ngừng co lại ngại ngùng như chủ nhân của nó. Takemichi trợn mắt nhìn tên biến thái kia lấy chai bôi trơn loại nhỏ đã chuẩn bị sẵn từ túi quần, tên này rủ cậu đến đây rõ ràng là có mục đích từ trước!!!

Nhưng giờ có nhận ra thì cũng đã muộn...

"Anh thích em, Takemichi..."

Cảm giác lạnh ngắt ướt át đổ trên lỗ sau làm Takemichi vô thức rụt người, một ngón tay bỗng đâm vào làm Takemichi ưỡn người, tay cố với tới phía sau nhưng đối phương đã đâm thêm ngón thứ hai rồi xoa nắn khắp nơi bên trong khiến cậu mềm nhũn người. Mitsuya đẩy ngón tay vào thật sâu, bắt chước chuyển động của dương vật ra vào lỗ nhỏ hồng hào đáng yêu khiến người trên bàn bắt đầu rên rỉ.

"Ư... Ưm... Sâu... Đừng đẩy sâu vào nữa... Tao... A... Tao, ưm, không chịu được..."

Mitsuya nâng chân người bên dưới, đặt nụ hôn lên đùi trong non mịn, khàn giọng thì thầm.

"... Dạng rộng chân ra cho anh xem đi, Takemichi..."

"Đừng... A, a, mày đừng, ấn... Ưm..."

"Ha... Gọi tên anh đi Takemichi..."

Chiếc áo cắt xẻ để lộ hoàn toàn bờ ngực trơn láng cùng hai viên thịt nhỏ sưng đỏ dụ người, sợi vải bắt chéo giữa vòng eo nhỏ càng khiến đường cơ bụng thêm quyến rũ khi ưỡn người, dương vật hồng nhạt chậm rãi cương cứng dựng thẳng trở lại, đẩy ngược cả mảnh vải nhỏ mà chủ nhân nó khổ cực nãy giờ cố che lấy, đầu lỗ tiểu không ngừng rỉ dịch trong suốt ướt đẫm cả mảnh vải.

"A... Takashi... Ưm... Takashi..."

Đôi môi kia cuối cùng cũng mấp máy nói ra điều hắn muốn, giọng nói yếu ớt rên rỉ gọi tên hắn như đang mời gọi. Dưới nắng chiều, làn da nổi rõ màu hồng vì ngượng khiến Mitsuya thêm mê mẩn, khăn voan trắng trải dài, vải ren trắng lộ liễu gợi dục, đôi mắt xanh tựa biển thẳm, nàng thơ của hắn, người trong mộng của hắn...

Đẹp...

"Takemichi... Em hợp bộ đồ này lắm... Thật sự đẹp lắm..."

Phía sau bỗng được tha, ngón tay thon dài đẫm chất lỏng bôi trơn cùng dịch trơn bên trong cậu vuốt lấy mép da nhạy cảm giữa lỗ sau với dương vật của cậu như đang chơi đùa làm Takemichi vô thức co quắp mấy đầu ngón chân. Môi được hôn lên, Takemichi nghe giọng nói khàn khàn đầy dục vọng của tên biến thái kia càng thêm đỏ bừng mặt mũi.

Lưỡi đôi bên quấn lấy nhau, thoáng nghe tiếng khoá quần xuống, Takemichi sặc nước bọt ho khù khụ vội đẩy người phía trên ra. Cậu mở to mắt hoảng sợ nhìn dương vật cương cứng đang đặt ngay trước lỗ sau của cậu như chuẩn bị đâm vào, Takemichi vội giơ tay chèn đầu ngón tay chặn ngay trước "cửa" nhỏ đang co rút, đầu nóng đến bốc khói trắng, lắp bắp cố thuyết phục chủ nhân của thứ to dài nổi gân kia:

"Lỡ... Lỡ có người thì sao... Takashi... Chúng ta... đừng... đừng..."

Ánh chiều chiếu nghiêng trên gương mặt hiền lành chính trực của người kia, hắn vuốt ve bên má của cậu đầy cưng chiều, tay còn lại nắm lấy bàn tay đang chặn trước cửa sau đem lên trên, chậm chạp mà thành kính hôn lên từng đầu ngón tay của cậu. Năm đầu ngón tay của Takemichi nóng phỏng, lúc này mới nhận ra khi cả hai không nói gì thì không khí vốn đã yên tĩnh lại càng thêm yên tĩnh, thứ duy nhất còn lại là hơi thở nóng rực đôi bên phả lên đầu môi nhau.

"Ưm... Ư!!! T-To quá..."

Sự tĩnh lặng lập tức bị cắt đứt bởi tiếng rên lớn, Takemichi co người vòng chặt hai chân quanh hông người kia, bên dưới mở rộng đến trướng căng. Mitsuya cúi xuống hôn lên đuôi mắt người trong lòng đang thở hổn hển ưỡn người, hắn chậm chạp đẩy dương vật vào lỗ nhỏ hồng hồng, cắm thật sâu vào đến tận bên trong, tay vuốt ve dọc đường cơ bụng mảnh khảnh sờ nơi đang dần gồ lên.

"Ư... Ư... Sâu... A... a... a..."

Sờ lên dương vật hồng nhạt vừa bắn ra tinh dịch ướt cả bụng dưới, ngón tay xoa nắn đầu dương vật đáng yêu còn đang giật nhẹ, Mitsuya cười khẽ, bắt đầu thúc hông rút ra đâm vào liên tục, triệt để khiến đối phương rơi vào vòng xoáy khoái cảm nhục dục. Tiếng nhóp nhép va chạm da thịt cùng tiếng rên rỉ gợi cảm vang lên không ngừng đầy mùi tình dục giữa căn phòng vắng lặng. Ngậm cắn mân mê vành tai nhạy cảm đến thấm đẫm nước bọt của hắn, Mitsuya càng thêm thúc mạnh vào bên trong khiến người dưới thân ưỡn ngực co eo rên rỉ lớn hơn, lúc này mới thấp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net