Chap 05: Đoàn Tụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

— VUI LÒNG KHÔNG REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC —

Hướng Vãn trên đường về nhà và lo lắng không biết người quan trọng đó là ai mà Mạc Bắc lại gấp rút gọi cô về đến như thế và rồi tiếp tục có thêm một cuộc gọi đến từ số của Mạc Bắc, Hướng Vãn bấm nghe máy và trả lời:

"Alo, em đang về đây."

Đầu dây bên kia Mạc Bắc liền trả lời:

"Được, em chú ý an toàn."

Về đến nhà khi nhìn vào chiếc ghế sofa ở đó Hướng Vãn đã thấy được hai bóng lưng quen thuộc, Hướng Vãn liền tiến đến phía hai bóng lưng ngã nhào về phía hai bóng lưng ấy.

Giọng của một trong hai giọng liền phát lên:

"Chị, chị về rồi ngồi xuống em bóp vai cho. Chị mệt lắm không? Công ty như thế nào rồi?"

Từ lúc nào nước mắt của Hướng Vãn đã rơi xuống thấm vào áo. Hướng Vãn liền cười khì và trả lời:

"Tất cả đều ổn. Em như thế nào học tốt không? Bố đã ổn hơn chưa?"

Hai bóng lưng làm cho Hướng Vãn rơi nước mắt chính là bố và em trai.

Nghe Hướng Vãn hỏi Mạc Tôn liền đáp:

"Bó khỏe lắm con xem. Con đừng lo cho bố quá ở cạnh bố còn có Hiểu Thần mà." ông nở nụ cười hiền hậu nhìn Hướng Vãn.

"Hai người về chẳng nói gì cả để con sắp xếp công việc đi đón hai người lẳng lặng về con không kịp chuẩn bị." Hướng Vãn nói kèm cùng nụ cười hạnh phúc.

"Do em với bố muốn chị có bất ngờ nên mới thế. Em cũng có nói cho anh Bắc Bắc biết rồi. Ở nhà còn anh Bắc Bắc mà. Chị bận công việc em cũng biết nên không nói chị biết trước." Hiểu Thần đáp.

Hiểu Thần nói xong liền đưa mắt nhìn Hướng Vãn xem có ốm không thì chợt thấy chiếc nhẫn ở ngón áp út của Hướng Vãn bất ngờ quay sang nhìn Mạc Bắc và nói:

"Anh đã cầu hôn chị ấy rồi à? Chị đã đồng ý rồi ư?"

Mạc Bắc có vẻ ngượng gật gật đầu liền quay đi chỗ khác. Hiểu Thần thấy vậy liền hỏi nhanh:

"Chị khi nào mới có Happy ending vậy? Rồi khi nào em mới được làm cậu chứ hả?"

"Từ từ thôi, không gấp đâu." Hướng Vãn đáp.

"Chị không gấp nhưng em gấp. Em với bố chỉ về được 6 tháng thôi." Hiểu Thần nói.

Hướng Vãn nghe vậy liền quay sang nhìn Ông Tôn nói:

"Bố cố gắng điều trị để nhanh khỏe nha. Bố với Hiểu Thần đã ăn gì chưa?"

"À, Mạc Bắc đang làm đồ ăn rồi" ông Tôn đáp.

Ông Tôn nhìn Hướng Vãn thấy có vẻ mệt mỏi liền nói:

"Con mới về đi tắm cho sạch ra ăn tối cùng mọi người."

Hướng Vãn vừa nghe xong liền mỉm cười và đáp:
"Vâng"

Một lát sau Mạc Bắc hô to:

"Cơm đã xong. Ba đến ăn thôi, Hiểu Thần đến ăn nào. Hướng Vãn em đã xong chưa? Ra ăn cùng mọi người" Mạc Bắc nói vọng vào phía phòng của Hướng Vãn.

Hướng Vãn từ từ bước ra và nhìn thấy một bàn ăn có nhiều món ngon. Hiểu Thần vừa nhìn thấy Hướng Vãn bước đến liền chạy đến kéo tay Hướng Vãn và nói:

"Chị đến ăn thôi, hôm nay anh Mạc Bắc làm nhiều món ngon lắm đấy."

Nói xong Hiểu Thần và Hướng Vãn đã bước đến bàn ăn và Hiểu Thần quay về chỗ ngồi. Chỗ ngồi của Hướng Vãn đã được đặt chén đũa gọn gàng.
Phía trước là những món ăn thường ngày Hướng Vãn yêu thích.

Hướng Vãn vừa nhấc đũa lên thì Hiểu Thần đã gắp một miếng cá lớn để vào bát của Hướng Vãn, liền cười và nói:

"Chị thích ăn cá nhất mà em nhường miếng cá to cho chị đấy, chỗ ngon nhất rồi không còn chỗ nào ngon hơn đâu."

Hướng Vãn liền nhìn Hiểu Thần và cười một tiếng liền nói ngay:

"Em chỉ giỏi được cái miệng. Mau ăn đi.
Bố, bố ăn nhiều vào nhé, để mau hồi phục lại."

Nói xong Hướng Vãn liền gắp một miếng rau cho vào bát của ông Tôn. Ông Tôn nhìn thấy liền mỉm cười hạnh phúc.

"Hiểu Thần đêm nay em ngủ đỡ một hôm ở ngoài sofa nhé, mai chị sẽ đi mua chiếc giường nhỏ đặt vào phòng cho em. Bố ở phòng của Hiểu Thần nhé." Hướng Vãn nói xong liền cười.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net