chương 10: Triệu Vân Lan đi xem mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại nói về ngày hôm sau, Đại Khánh sau khi chọc điên Chúc Hồng, lắc lư thân hình ục ịch của mình về chiếc gối trên bàn.

Bỗng dưng anh kêu toáng lên: "Mẹ nó, đứa nào ăn cá khô của ông rồi?"

Lâm Tĩnh thở dài: "Sở điều tra sắp bị đục tung rồi!"

Đại Khánh bắt đầu dùng mũi mình khịt khịt trong không khí, đi theo mùi hương của cá khô, vòng qua phòng của Triệu Vân Lan, lườm anh ta một cái. Triệu Vân Lan ném luôn que kẹo mút vào đầu Đại Khánh:

"Cậu nhìn kiểu gì đấy, tôi không ăn của cậu!"

Đại Khánh hít hít mùi trên người Triệu Vân Lan, nhanh chóng bịt mũi lại, hỏi: "Mấy ngày rồi anh chưa tắm?"

Triệu Vân Lan dơ tay mình lên ngửi, nói: "Chắc mới hai ngày thôi! Ấy, vẫn thơm mà!"

Đại Khánh giận cá chém thớt, dẫm qua bàn làm việc của Triệu Vân Lan bắt đầu công cuộc dò tìm của mình, hít hít một hồi từ góc này đến xó kia, cuối cùng cũng ngửi thấy mùi cá khô từ bàn làm việc của Quách Trường Thành.

Đại Khánh trợn mắt nhìn con Tiểu Mễ đang nằm phục dưới chân Tiểu Quách, cái miệng răng chỗ có chỗ không đang nhai ngấu nghiến mấy con cá.

Mèo vốn không ưa chó, huống hồ nó còn dành thức ăn của mình, Đại Khánh nổi rồ lên:

"Mày dám ăn cá khô của ông, ông cho mày thăng sớm!"

Mới nói dứt mồm, Đại Khánh đã tung móng vuốt của mình lên mặt Tiểu Mễ, ấy vậy con Samoyed thường ngày ngu đần nay lại biết cách chạy đi, trốn vào bàn khác, núp ngay sau lưng Dạ Tôn.

Đại Khánh không nể mặt ai hết, thấy Tiểu Mễ vẫn trưng bộ mặt ngây thơ kia càng nóng máu hơn, hừng hực sát khí đi về phía Dạ Tôn.

"Cậu tránh sang một bên!"

Dạ Tôn ngoái lại nhìn chú chó nhỏ sau lưng mình, rất muốn bảo vệ nó.

"Tiểu Khánh Khánh, tha cho Tiểu Mễ đi, Diện Diện đền cho anh!"

"Cậu im mồm, ai cho cậu gọi tôi là Tiểu Khánh Khánh, phải gọi là Đại Khánh! Tôi nói cho cậu biết, nó dành đồ ăn của tôi, tội đáng muôn chết."

Dạ Tôn ngây ngốc hỏi một câu: "Có phải như có người dành Hồng Hồng với Diện Diện không?"

Đại Khánh gật đầu cái rụp.

Dạ Tôn ngày lập tức tránh sang một bên, nghĩa khí nói với Đại Khánh: "Vậy anh cứ giết quách nó đi!"

Cả sở điều tra: "…"

Amen! Tốt nhất đừng ai dành Chúc Hồng với Dạ Tôn.

Xà nữ nào đó đang ngồi xem kịch bỗng nhiên sặc nước miếng mà ho khan.

Tiểu Quách bấy giờ chạy vội ra can ngăn, nói biết bao nhiêu đạo lý, thậm chí lôi triết lý nhân sinh ra khuyên Đại Khánh, cuối cùng phải thoả hiệp đền cho hắc miêu mười bịch cá khô mới giải quyết được sự việc.

Triệu Vân Lan đang ngồi xem cùng Thẩm Nguy thì có điện thoại gọi tới, anh vừa lấy ra xem tên đã không muốn nghe máy nữa rồi.

Thẩm Nguy hỏi: "Sao anh không nghe máy?"

Triệu Vân Lan nhướn mày, do dự đôi chút quyết định trả lời. Anh đi vào phòng mình, khoá trái cửa. Thẩm Nguy đứng ngoài, ánh mắt chợt trở nên âm trầm.

"Hai người bọn họ làm sao vậy?" Lâm Tĩnh hỏi Đại Khánh.

"Anh còn không biết thì tôi làm sao mà biết được! Đợi Triệu Vân Lan ra ngoài rối tính."

Mãi một lúc sau, Triệu Vân Lan mới mở cửa bước ra, mặt nặng như đeo chì.

"Ai gọi anh vậy?" Đại Khánh nhanh nhảu hỏi.

"Triệu Tâm Từ!"

"Lão hồ ly đó gọi anh làm gì? Sắp kiểm tra đột xuất? Hay cha con anh định đi bồi dưỡng tình cảm?"

Triệu Vân Lan nhíu mày, cái gì mà bồi dưỡng tình cảm? Cái đó là dành cho tình nhân, cho dù có bồi dưỡng, anh cũng tìm người khác để bồi!

"Triệu Tâm Từ bảo tôi đi xem mắt!"

"Cái gì?" Mọi người người đồng thanh hét lên. Triệu Vân Lan đi xem mắt? Vậy Thẩm Nguy để đó ai rước về?

Triệu Vân Lan vừa nói xong đã đánh mắt sang nhìn Thẩm Nguy, sao không có biểu hiện gì vậy? Thật là... Cụt hứng!

"Vậy anh có đi không?"

"Có, đương nhiên đi, anh đây cũng hai chín tuổi rồi, lấy vợ được rồi!"

"Cái gì?" tiếng hét lần này nghe có vẻ khủng khiếp hơn.

Loạn rồi! Loạn rồi! Người như Triệu Vân Lan lại đi xem mắt, anh ta trước nay không hề để tâm đến phụ nữ, vậy mà bây giờ...

Triệu Vân Lan kín đáo nhìn xem vẻ mặt của Thẩm Nguy, cuối cùng người ta cũng có phản ứng rồi. Dù sắc mặt của vị Thẩm giáo sư kia chỉ thay đổi trong phút chốc nhưng cũng đủ lọt vào mắt Triệu Vân Lan.

Thẩm Nguy đang tức giận! Triệu Vân Lan để ý thấy Thẩm Nguy cắn răng, ánh mắt trở nên âm u, đến cả cây bút lông trong tay anh ta cũng đã bị bẻ gãy làm hai.

Anh khoái chí đi vào phòng trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Triệu Vân Lan từ đầu vốn không đồng ý với Triệu Tâm Từ, nhưng vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Nguy khiến anh khó chịu. Không ngờ mới bảo đồng ý một cái đã để Thẩm Nguy lộ mặt thật.

Thẩm Nguy à, tôi nhất định phải để chính miệng anh thừa nhận!

Triệu Vân Lan vốn định về cùng Thẩm Nguy, ai ngờ chưa hết giờ làm, người ta đã về trước rồi, lại còn lôi Dạ Tôn về luôn. Báo hại Dạ Tôn sống chết đòi ở lại cùng Chúc Hồng cũng bị ép về nhà.

Suốt đường đi, Dạ Tôn ngồi trong xe oán hận nhìn Thẩm Nguy.

"Ca, Diện Diện chưa muốn về!"

Thẩm Nguy vẫn im lặng, không nói gì. Dạ Tôn không lạnh mà ớn rét, cảm giác này... Hình như người ngồi một bên rất tức giận, từng đợt khí lạnh truyền về như gió mùa đông bắc. Đành tự giác im miệng, ngồi xê ra càng xa càng tốt.

Hồng Hồng đâu, cứu Diện Diện!!!

Tối muộn, Triệu Vân Lan mới tới gõ cửa nhà Thẩm Nguy.

Từ trong nhà truyền ra tiếng của Dạ Tôn: "Ca ca bảo Diện Diện nói ca ca không ở nhà!"

"Phụt!" Thẩm Nguy phun luôn ngụm trà trong miệng vào mặt Dạ Tôn.

Trong nhà lại vọng ra tiếng kêu la: "Ca, sao anh lại phun nước vào mặt Diện Diện? Um... Um... A!"

Thẩm Nguy ngày lập tức bịt miệng Dạ Tôn lại, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất: hối hận! Hối hận! Vô cùng hối hận!

Triệu Vân Lan ngoài kia ôm bụng cười, Ha ha, Thẩm Nguy nhờ nhầm người rồi. Anh mau chóng ổn định mình, nhịn cười gõ cửa lần nữa.

"Thẩm Nguy, anh có đó không?"

Lần này trả lời anh không phải là tiếng của Dạ Tôn mà là khuôn mặt của Thẩm Nguy, anh ta mở cửa, vẫn là nụ cười ôn nhu như ngày thường.

Triệu Vân Lan cười thầm, Thẩm Nguy, anh diễn tốt lắm. Mặc dù vậy, ngoài mặt vẫn như chưa có gì xảy ra.

Một hồi sau, Thẩm Nguy mới hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"À, không có gì, tôi muốn nhờ anh chọn giúp tôi bộ đồ áo, mai tôi đi xem mắt, không thể xuề xoà như thế này được!"

"Được thôi!" Thẩm Nguy đáp lại bằng điệu bộ tất nhiên.

Hai người bọn họ đi về phòng Triệu Vân Lan, Dạ Tôn cũng muốn đi theo, thế mà bị Triệu Vân Lan gạt phắt.

"Cậu có muốn tôi nói với Chúc Hồng là cậu tự tìm đến nhà cô ấy chứ không phải Đại Khánh bảo không?"

Dạ Tôn lắc đầu nguầy nguậy: "Đừng, Diện Diện không muốn đi nữa, hai người đi đi!"

Nhà của Triệu Vân Lan không có sự chăm sóc của Thẩm Nguy liền hoá một bãi chiến trường, bát đũa để đó còn chưa rửa, dưới nhà đầy vỏ bia với hộp đựng thức ăn nhanh, quần áo vất vưởng trên giường.

Triệu Vân Lan than một câu rằng: "Ây za, nhà không có ai chăm thật bừa bộn, thật là muốn có một người trông coi nhà cửa mà!"

"Chẳng phải anh chuẩn bị đi xem mắt sao? Sắp có người như thế rồi đấy!" Thẩm Nguy điềm nhiên trả lời.

Triệu Vân Lan nghẹn họng, thật là chẳng muốn nói thêm điều gì nữa, vội lôi mấy bộ quần áo của mình ra cho Thẩm Nguy chọn. Nhưng vị giáo sư kia chọn tới chọn lui vẫn không ưng ý được bộ nào. Cuối cùng phải để Triệu Vân Lan mỗi lần một bộ, mặc cho Thẩm Nguy xem.

Thẩm Nguy nhìn cảnh tượng trước mắt, vành tai đột nhiên ửng đỏ, đến mặt cũng phiếm hồng. Anh bất giác đưa tay đẩy gọng kính, mắt nhìn loạn xạ, miễn sao không nhìn phải nam nhân trước mắt. Mãi lúc lâu mới ngại ngùng nói: "Anh định thay đồ trước mặt tôi?"

(còn tiếp)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net