chương 17: thổ lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Vân Lan sau khi nghĩ lại, hùng hổ đi về bàn làm việc của Chúc Hồng, Dạ Tôn cũng theo sát sau hóng chuyện.

"Hồng Tỷ, chuyện này cô giải thích sao đây?"

Chúc Hồng vẫn ngó lơ hỏi: "Chuyện gì? Tôi không hiểu anh nói gì hết!"

Triệu Vân Lan điều hòa nhịp thở, tránh cho bản thân tức giận, nói: "Tại sao cô phá đám tôi, năm người kia là cô sai bảo đúng không? Rốt cuộc cô làm vậy là có ý gì?"

Chúc Hồng đập bàn đứng dậy, đối mặt với Triệu Vân Lan, không một chút sợ sệt.

"Đúng, là tôi làm đấy, nhưng tôi làm vậy cũng chỉ là nghĩ cho anh thôi!"

"Nghĩ cho tôi? Cô xem thanh danh của tôi ở Long Thành này còn chút gì nữa không? Như vậy là tốt cho tôi?"

Chúc Hồng nghiến răng nghiến lợi: "Cmn, rõ ràng anh thích Thẩm Nguy! Tại sao anh cứ phải đi xem mắt chứ?"

Thẩm Nguy bấy giờ đã hết công việc ở trường, liền đến sở Điều tra đặc biệt. Vừa bước vào đã thấy Triệu Vân Lan cùng Chúc Hồng cãi nhau giữ dội.

"Có chuyện gì sao? Hai người từ từ ngồi xuống nói chuyện."

Chúc Hồng nhìn thấy Thẩm Nguy, liền chạy đến, chỉ hỏi anh ta một câu: "Thẩm Giáo sư, rốt cuộc anh có thích Triệu Vân Lan không?"

Triệu Vân Lan ngay lập tức lại nhìn Thẩm Nguy, hi vọng anh trả lời một câu chính đáng. Nhưng trái với nguyện vọng của anh, Thẩm Nguy lại tức giận nói: "Nói xằng nói bậy! Đây không phải nơi để nói chuyện!"

Triệu Vân Lan cười chua chát, chỉ vào Thẩm Nguy: "Nơi này không nói được? Vậy anh đi theo tôi!" Nói đoạn, túm lấy cổ tay Thẩm Nguy kéo vào phòng làm việc, đóng chặt cửa lại.

Chúc Hồng thở hắt ra một hơi, hi vọng lần này hai người bọn họ có thể mở lòng, nói ra tình cảm của mình.

Trong căn phòng kia, sau cánh cửa đóng kín, Triệu Vân Lan ép Thẩm Nguy vào tường, hai tay túm lấy cổ áo anh ta. Một mặt bực tức hỏi: "Nói chuyện ở đây được rồi chứ? Tôi nói cho anh biết, Triệu Vân Lan tôi thích Thẩm Nguy -giáo sư đại học Long Thành! Giờ anh chỉ cần nói một câu thôi, anh có thích tôi không? Chỉ cần một câu của anh, tôi liền không đi xem mắt nữa!"

Thẩm Nguy đem tay Triệu Vân Lan dứt khoát gỡ ra, trong mắt hằn đầy tơ máu, đối mặt với người kia chỉ lắng lặng nói ra một câu: "Anh nghĩ chuyện này có kết quả sao? Anh nghĩ nói ra rồi, ở Long Thành này, anh còn mặt mũi nữa sao?"

Triệu Vân Lan thả Thẩm Nguy ra, tức giận đạp vào chiếc ghế gần đó, gào lên rằng: "Tôi không quan tâm! Thứ tôi quan tâm là anh!"

Thẩm Nguy sửa lại cổ áo bị Triệu Vân Lan vò đến nhàu nát, đi đến trước mặt anh ta nói: "Anh không để ý, nhưng tôi để ý! Tôi không muốn chỉ vì tôi mà khiến anh như vậy!"

"Rõ ràng là anh cũng thích tôi, đúng không? Thẩm Nguy?"

Thẩm Nguy cắn răng: "Tôi nói thế nào anh mới hiểu, sau này anh sẽ đối mặt với dư luận như thế nào? Tương lai anh vẫn còn rất tươi sáng, anh không nên tự hủy hoại bản thân mình!"

Triệu Vân Lan nhếch mép: "Vậy anh thì sao?"

"Tôi... Nếm đủ rồi, tôi không muốn anh bị tổn thương!"

"Nhưng anh đang tổn thương tôi! Tôi nói cho anh biết, dư luận, xã hội gì đó tôi không quan tâm, bọn họ muốn nói gì thì mặc bọn họ, cuộc sống của tôi, tình cảm của tôi không phải bọn họ định như thế nào là tôi phải như thế ấy. Tôi chỉ cần anh nói với tôi một câu thôi.  Nhưng... Thôi đi! Ha ha, tôi không xứng!"

Triệu Vân Lan nói rồi, nặng nề bước ra khỏi căn phòng, nhưng chưa chạm vào cánh cửa đã bị Thẩm Nguy ôm lấy ép vào cửa.

Thẩm Nguy lồng ngực phập phồng thở dốc, nhịp tim loạn xạ không kìm chế được, ánh mắt đục ngầu nhìn vào cánh môi nam nhân đối diện. Trong lòng nóng như lửa đốt, đôi môi Triệu Vân Lan nhúc nhích không yên vị, khiến Thẩm Nguy không nhịn được mà cúi xuống cắn một cái.

Triệu Vân Lan cơ thể bất động, mắt trợn tròn nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Thẩm Nguy phóng to trước mắt, không còn sức lực dựa hẳn vào cánh cửa sau lưng. Không gian bỗng trở nên ám muội, nhiệt độ không ngừng tăng lên, làm hai người như không còn thấy rõ đối phương.

Thẩm Nguy đem cánh môi Triệu Vân Lan không ngừng cắn xé đến rỉ máu, mùi máu tanh xộc lên tận mũi. Nhưng dường như lại kích thích hơn dục hoả trong mắt Thẩm Nguy. Anh cạy nhẹ bờ môi mím chặt của Triệu Vân Lan, cứ thế tiến vào trong khoang miệng, chiếc lưỡi không an phận bắt đầu thăm dò lưỡi Triệu Vân Lan, thấy anh ta không phản kháng liền thừa thế chu du khắp mọi nơi.

Hai bờ môi áp sát vào nhau không chừa lấy một kẽ hở. Triệu Vân Lan không hề có thế chủ động, chỉ biết thuận theo cánh lưỡi của Thẩm Nguy đảo qua đảo lại, lúc lại cuốn chặt lấy nhau như hấp thụ bao nhiêu tinh tuý.

Mãi đến khi nhận thấy Triệu Vân Lan không hô hấp nổi nữa, Thẩm Nguy mới lưu luyến rời khỏi đôi môi căng mọng. Triệu Vân Lan thở dốc nhìn chằm chằm Thẩm Nguy. Nam nhân kia nhẹ nhàng đặt tay lên môi Triệu Vân Lan, vuốt ve nơi rỉ máu, màu máu đỏ càng kích thích anh ta, Thẩm Nguy lại tiếp tục phủ xuống một nụ hôn.

Chỉ là chừng ấy chưa là gì so với những gì anh kìm nén bấy lâu nay. Ngay hôm nay, chính tại đây, những tình cảm từ vạn năm trước đã mất khống chế, không ngừng trỗi dậy, xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ của Thẩm Nguy, không cho anh lấy một cơ hội phản kháng.

U mê thoả sức chiếm hữu đôi môi Triệu Vân Lan, chỉ hận không thể đem nhập làm một.

Mãi một lúc sau, Thẩm Nguy cũng đã rơi môi. Nhưng, dường như có gì đó không ổn. Không mạnh mẽ như lúc cưỡng hôn Triệu Vân Lan, Thẩm Nguy lúc này mặt phiếm hồng, ngại ngùng quay đi chỗ khác.

Triệu Vân Lan nực cười xoay người Thẩm Nguy lại đối mặt với mình, khiêu khích nói: "Rõ ràng Thẩm Nguy anh cưỡng hôn ông đây, mà con mẹ nó chứ sao giờ lại xấu hổ như Tiểu nương tử vậy chứ? Đến môi tôi anh cũng cắn cho rách rồi!"

Thẩm Nguy không bình tĩnh được, nói lắp: "Tôi... Tôi xin lỗi! Tôi đền cho anh!"

Triệu Vân Lan mặt gian hơn cáo nói: "Đó là nụ hôn đầu của tôi, anh làm sao đền đây?"

"Anh muốn thế nào cũng được!"

Triệu Vân Lan chỉ chờ có thế, lập tức bảo: "Vậy anh lấy thân báo đáp đi, dù gì sự trong sạch hai chín năm qua của tôi anh cũng cướp rồi, chẳng nhẽ không định chịu trách nhiệm?"

Thẩm Nguy thần hồn nát thần tính, lại bị Triệu Vân Lan nói cho thành như vậy, không suy nghĩ mà trả lời: "Tôi đồng ý!"

Triệu Vân Lan cười mãn nguyện ôm lấy Thẩm Nguy: "Vợ nhỏ à, cuối cùng cũng ép anh nói ra rồi!"

(còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net