chương 22: rượu say làm loạn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên khán đài, nam MC công bố phần thưởng bí mật là một bữa tiệc lãng mạn ở nhà hàng nằm trong khách sạn Bắc Long Thành dành cho hai người.

Chúc Hồng nghe xong mắt sáng hơn đèn pha ô tô, hí ha hí hửng nắm trong tay tấm bảng phần thưởng, đi qua liền Triệu Vân Lan nhướn mày khiêu khích.

Triệu Vân Lan hậm hực: "Cô đừng có quên lời cô nói!"

"Tất nhiên rồi! Hồng tỷ đây nói được làm được!"

"Tốt nhất cô nhớ kĩ!"

Tối hôm đó, quả thực đã có một bữa tiệc nhỏ diễn ra, nhưng không phải của hai người dưới ánh nến, mà là của tám người sở điều tra đặc biệt và một con Samoyed Tiểu Mễ. Ban tổ chức há hốc mồm nhìn bốn chiếc bàn đôi ghép lại, trên đó la liệt những đồ ăn là đồ ăn, đã thế lại toàn là cao lương mĩ vị.

Nam WC lúc sáng run rẩy lấy một chiếc khăn từ trong áo vest lén lau mồ hôi trên trán, vội vàng chạy lại phía bọn họ hỏi: "Mọi người có phải nhầm lẫn gì không? Chúng tôi chỉ tài trợ cho một cặp đôi thôi!"

Chúc Hồng kéo Dạ Tôn đứng dậy cười một điệu cười "lương thiện": "Chúng tôi đây!"

Nam WC ngó ra phía sau thấy một đoàn người, khó khăn trong nói: "Hai người thì được! Nhưng... Bọn họ …"

Lâm Tĩnh đang định cầm xiên que lên ăn, nghe thấy vậy liền nói: "Anh nghĩ chúng tôi ăn của anh à? Bọn ông bỏ tiền ra ăn cũng không được à?"

"Không... Không …"

"Vậy còn không đi đi!" Lâm Tĩnh lớn giọng nói khiến người WC kia bị dọa cho mất mật, vội vàng rời khỏi. Ấy vậy, chỉ một giây sau đó, Lâm Tĩnh đã đổi ngược sắc mặt, tươi cười hỏi Triệu Vân Lan: "Sếp! Làm vậy được chưa! Thấy tôi oai chưa?"

"Không tệ!"

"Vậy có được tăng lương không?"

"Không!"

"…"

Lâm Tĩnh câm nín!

Đang giữa chừng, Dạ Tôn thấy Chúc Hồng bỗng nhiên rời khỏi chỗ, liền đứng dậy hỏi:

"Hồng Hồng, đi đâu vậy?"

"Tôi đi lấy rượu!"

"Diện Diện cũng muốn đi!"

Chúc Hồng không nói gì, chỉ cần lườm một cái, Dạ Tôn đã cúp đuôi cún ngồi yên vị trên ghế, không dám ho he nửa lời. Dẹp được cái tên phiền phức kia, cô cẩn thận bước vào phòng bếp khách sạn, đưa mắt tìm kiếm xung quanh, sau khi xác định đối tượng ngay lập tức đi lại hỏi: "Hàng tôi dặn ông có mang đó không?"

Người đàn ông trung niên đeo tạp dề in lô gô của khách sạn lên tiếng: "Đã mang!"

"Ở đâu?"

"Đi theo tôi!"

Người đàn ông dẫn Chúc Hồng đi qua dãy hành lang nhỏ phía sau bếp, dẫn tới con đường rải đầy đá mắt mèo đi vào hầm rượu của khách sạn. Trong căn hầm lờ mờ ánh sáng đỏ dịu, càng đi về cuối hầm, lại càng xuất hiện nhiều loại rượu quý.

Mỗ nam kia đứng trước một tủ rượu, từ từ lấy chìa khoá thuần thục mở ngăn dưới cùng, đem "hàng" đưa cho Chúc Hồng. Cô "Ồ" lên một tiếng, không ngờ thứ này lại được bọn họ giữ kĩ đến vậy.

Tiền trao cháo múc, cô đem chai rượu vừa chuẩn bị rót ra bình thủy tinh chuyên dụng, lại đem thứ nước kia để vào chiếc bình khác, hai chất lỏng giống nhau như đúc, rất khó để phân biệt.
Cô để cả hai lên khay, Thầm ghi nhớ vị trí của chúng.

Vài phút sau, Chúc Hồng hai tay bưng lên, lần lượt rót vào ly cho mọi người. Đến lượt Thẩm Nguy liền rót bình rượu kia cho anh ta.

Thẩm Nguy cười nói: "Tôi không uống được rượu!"

Chúc Hồng bô bô ba ba trả lời: "Đây đâu phải là rượu, là nước ép nho thôi! Không tin anh ngửi mà xem!"

Thấy Thẩm Nguy vẫn đa nghi, Chúc Hồng lập tức đưa mắt nhìn Triệu Vân Lan, sếp Triệu của chúng ta liền cầm lấy bình thủy tinh rót vào ly cho Thẩm Nguy, cợt nhả nói:

"Nguy Nguy, anh không nể mặt tôi chút sao? Dù gì cũng chỉ là nước trái cây thôi mà, anh uống một chút đi, cùng vui với mọi người!"

Chưa đợi Thẩm Nguy đồng ý, Triệu Vân Lan đã dúi ly rượu vào tay anh ta.

"Tôi với anh cùng uống nhé!"

Nói rồi, một hơi uống hết ly của mình, Thẩm Nguy thấy vậy cũng nâng ly uống một ngụm.

Chúc Hồng thâm tâm nhẩm đếm: "3…2…1…ngất!"

Ngất rồi! Ngất rồi! Đúng là ngất rồi!

Nhưng tại sao năm người kia ngất mà Thẩm Nguy không ngất?

Chúc Hồng nhìn ngó xung quanh, cái quái gì đang diễn ra vậy? Người không nên ngất thì đã ngất, mà kẻ nên ngất lại còn tỉnh sờ sờ.

"Nguy Nguy! Người ta thích anh, thực sự rất thích anh.. Ợ!" Triệu Vân Lan hai má ửng đỏ, mắt lờ mờ không rõ tiêu cự ôm chầm lấy Thẩm Nguy luyên thuyên tỏ tình, cả thân hình mềm nhũn dựa hoàn toàn vào người anh ta. Mới nói được mấy câu, mùi men trong dạ dày đã trào lên, nôn hết vào áo Thẩm Nguy.

Chúc Hồng tay chân lóng ngóng không biết làm gì, chợt nảy ra sáng kiến.

"Thẩm Giáo sư, anh đưa Triệu Vân Lan về phòng, thay đồ áo. Tôi ở đây lo cho bọn họ!"

Thẩm Nguy không nhiều lời bế xốc Triệu Vân Lan, vội vã đem nam nhân đang nằm gọn trong lồng ngực đi về phía phòng khách sạn.

Suốt đường đi Triệu Vân Lan không ngừng lải nhải khiến Thẩm Nguy chật vật lắm mới để được anh ta nằm ngay ngắn trên giường.

Anh đưa tay cởi dày y để xuống bên cạnh, còn kéo chăn lên đắp cho y. Mỗi cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng, không phát ra chút tiếng động, sợ người nào đó tỉnh giấc.

Anh ngồi một bên ngắm khuôn mặt anh tuấn của Triệu Vân Lan, tự thấy quãng thời gian vạn năm qua trôi đi như giấc mộng, hiện tại điều trước mắt mới là đáng trân quý nhất.

Đợi đến khi nhận thấy nhịp thở anh ta trở nên đều đặn, Thẩm Nguy mới đi vào phòng tắm thay đi chiếc áo bị Triệu Vân Lan làm bẩn.

Mới cởi đến hàng cúc thứ hai đã bị tiếng gọi của Triệu Vân Lan làm giật mình, vội vàng bỏ dở mà chạy đến xem anh ta thế nào.

"Tiểu Lan! Chuyện gì?"

Triệu Vân Lan mở to mắt mê luyến nhìn Thẩm Nguy, miệng lầm bầm: "Nguy Nguy"

Thẩm Nguy không nghe rõ, hỏi lại: "Em nói cái gì?"

Triệu Vân Lan ngoác tay, ý bảo Thẩm Nguy cúi xuống. Khi anh ta vừa đến gần liền bị Triệu Vân Lan hai tay choàng cổ kéo xuống giường, nhất thời không có phản ứng, đã bị Triệu Vân Lan đè xuống hôn ngấu nghiến.

Mùi men rượu toả ra từ người Triệu Vân Lan dường như bao trọn lấy Thẩm Nguy, khiến anh có cảm giác chính anh đang say, ánh mắt chợt trở nên trầm đục, dấy lên tơ máu, hơi thở gấp gáp như bị mỗ nam kia chiếm hết không khí trong khí quản.

Triệu Vân Lan buông tay ra khỏi cổ Thẩm Nguy, như rắn không xương luồn vào lồng ngực nơi hai cúc áo bị mở tung, không ngừng chu du khắp cơ thể, trực tiếp khiêu khích bản năng thuần tuý nhất của anh ta.

Triệu Vân Lan, chính là muốn khẳng định mình là alpha, nhưng sự thật lại đi ngược lại. Thẩm Nguy một chút sức lực đã đẩy Triệu Vân Lan xuống dưới, hai chân như kìm kẹp, không cho Triệu Vân Lan cơ hội lật ngược tình thế.

(còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net