chương 6: hôn rồi! hôn rồi! hai người bọn họ hôn gián tiếp rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi khi Thẩm Nguy ra khỏi cửa, Dạ Tôn mới cúi đầu chào lại lần nữa: "Chào Tiểu Vân Lan, Tiểu Khánh Khánh, Tiểu Thứ Chi, Tiểu Trường hành, Tiểu Hồng Hồng, Tiểu Tĩnh Tĩnh."

"Choảng" tách cà phê của Lâm Tĩnh bị thả rơi tự do, vỡ vụn.

"Cộp" Chúc Hồng đang ôm điện thoại đọc tiểu thuyết, vừa nghe Dạ Tôn nói một câu, điện thoại cũng đã tiến hành tiếp đất.

"Phụt!" Triệu Vân Lan vừa mới uống một ngụm trà thôi!

Biểu cảm của những người còn lại: đứng hình, trợn mắt, há mồm,... Bao nhiêu biểu cảm kinh hoàng mà cơ mặt làm được đều trưng ra hết.

"Diện Diện làm gì sai sao?" Dạ Tôn lại dương đôi mắt ngây thơ vô số tội ra nhìn.

Triệu Vân Lan lấy khăn lau tay, lau luôn bàn làm việc, nói: "Diện Diện này, ai dạy cậu nói như thế? Phải gọi tôi là Sở trưởng Triệu Vân Lan..." Nói rồi chỉ từng người nói: "Đây là Chúc Hồng, Lão Sở, Tiểu Quách, Lâm Tĩnh, Đại Khánh!"

"Không ai dạy Diện Diện cả, Diện Diện chỉ học theo ca ca thôi. Lúc ngủ ca ca thường gọi "Tiểu Vân Lan" với "Lan Lan" cơ mà."

"Ồ! Thì ra là vậy!" Chúc Hồng dùng ánh mắt thấu hiểu đầy thâm ý nhìn Triệu Vân Lan, chẳng qua biểu cảm có hơi dị thường.

Triệu Vân Lan thì hay rồi, hết phun trà giờ lại sặc nước, ho khan cả một hơi dài, cuối cùng lại đánh trống lảng đi vào phòng làm việc, khoá trái cửa.

"Ừm... Cái này... Diện Diện cậu tự đi làm quen với mọi người đi, tôi còn có việc!"

Dạ Tôn ngơ ngác dùng ánh mắt cầu cứu khắp nơi. "Diện Diện đã làm gì sai?"

Mọi người bắt đầu ngồi vào bàn làm việc, Dạ Tôn rảnh rỗi lại đến hỏi thăm Chúc Hồng: "Hồng Hồng, tại sao Tiểu Vân Lan lại trốn Diện Diện vậy?"

Chúc Hồng mén chút phun luôn ngụm trà sữa vào mặt Dạ Tôn, đập bàn một cái rõ to nói: "Ai cho cậu gọi tôi là Hồng Hồng? Tôi tên Chúc Hồng -tộc trưởng Á Thú Tộc, nghe rõ chưa?"

"Hồng Hồng!" Dạ Tôn chớp mắt.

"Chúc Hồng!" Xà nữ nổi cáu lại đập bàn.

"Hồng Hồng!"

"Cmn, cậu... Tôi.... Hừ... Cậu muốn gọi gì cũng được!" Chúc Hồng mệt hơi không buồn cái nhau với Dạ Tôn. Cmn, nhìn điệu bộ cún con no sữa của tên kia, Chúc Hồng không kìm được máu hủ của mình, thật là muốn đem tiểu mĩ thụ Diện Diện này về nghiên cứu.

Đột nhiên Chúc Hồng đổi giọng nhẹ nhàng, lại có chút mờ ám hỏi: "Diện Diện, cậu nói ban đêm Thẩm Nguy luôn mồm gọi Tiểu Vân Lan, có đúng thật không?"

Dạ Tôn suy nghĩ một chút rồi nói: "Diện Diện không nói dối bao giờ!"

Điệu bộ Chúc Hồng lại càng hoan hỉ: "Vậy trong thời gian đó, hai người bọn họ có làm gì nữa không?"

Dạ Tôn uất ức kể lể: "Diện Diện là đứa trẻ không ai cần, hằng ngày ca ca lúc nào cũng ở nhà Tiểu Vân Lan, không chơi với Diện Diện. Buổi tối ca ca không ngủ ở nhà mà toàn nửa đêm lén lút sang nhà Tiểu Vân Lan. Híc híc, Diện Diện sợ ở nhà một mình."

Thông tin này quả là đáng giá ngàn vàng, Chúc Hồng như mở cờ trong bụng, trí não xuất hiện một suy tính mới.

Triệu Vân Lan ở trong phòng im hơi lặng tiếng, thâm tâm không ngừng đào bớt mười tám đời họ hàng Dạ Tôn ra chửi, mặc dù anh chẳng biết "cao danh quý tính" họ là gì . Anh hé mắt nhìn qua khe cửa, yên tĩnh lạ thường a! Não của bọn họ chắc đối với chuyện vừa rồi không tiêu hóa thông tin đâu nhỉ?!

Triệu Vân Lan mở cửa đi ra ngoài, vừa đi vừa bóc vỏ kẹo mút trong tay. Mới đưa lên miệng đã bị Dạ Tôn dật lấy.

"Cái gì vậy? Ăn ngon không? Cho Diện Diện ăn với!"

Triệu Vân Lan thiếu nước đập đầu vào tường, anh không chịu nổi nữa rồi! Tại sao ngay từ đầu không bóp chết cái tên này khi nó bất tỉnh chứ? Nó đã cướp rồi còn xin xỏ "cho Diện Diện ăn với!" cái thái độ gì vậy?

Chưa đợi Triệu Vân Lan phản ứng lại, Dạ Tôn đã cầm kẹo mút chạy ra cửa, không may lại đâm trúng Thẩm Nguy đi dạy về. Kết quả chỉ có Dạ Tôn ngã u đầu dập mông, ngược lại Thẩm Nguy không hề hấn gì.

Anh kéo tay Dạ Tôn đứng dậy, ân cần hỏi: "Diện Diện có sao không?"

Triệu Vân Lan: trong lòng có chút chua a!

Dạ Tôn cười tươi đứng dậy, lấy kẹo mút vừa "xin" được, nhét luôn vào miệng Thẩm Nguy.

"Ca, cho anh kẹo!"

Cả sở điều tra đặc biệt: "..."

Tuy không gian không ai phát ra tiếng động, nhưng nội tâm bọn họ đang kêu gào: "Hôn rồi! Hôn rồi! Thẩm giáo sư và Triệu Vân Lan hôn gián tiếp rồi!"

Chúc Hồng bắt đầu cảm thấy Dạ Tôn đứng là vật cầu may mà! Nếu không có nó, bọn họ làm gì xem được cảnh đặc sắc thế này!

Triệu Vân Lan thật muốn đào ngay cái lỗ mà chui xuống.

Ông đây chịu hết nổi rồi!

Triệu Vân Lan bực tức đi vào phòng, đóng cửa một cái "rầm".

Nãy giờ Thẩm Nguy vẫn ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, qua tình hình này có thể đoán ra Diện Diện lấy kẹo mút của Triệu Vân Lan, chẳng qua không biết tại sao anh ta lại phản ứng mạnh đến vậy.

Chúc Hồng ngày lập tức giải đáp thắc mắc cho Thẩm Nguy.

"Thẩm giáo sư, cái đó... Cái kẹo mút đó vừa chạm môi của Triệu Vân Lan... Anh lại vừa ăn... Anh hiểu ý tôi mà!"

"Vụt!" Cái kẹo nhỏ bé đáng yêu bị vứt ra khỏi miệng không thương tiếc.

Thẩm Nguy vành tai hơi ửng đỏ, không biết vì giận Dạ Tôn hay vì lí do khác...

Ánh mắt có chút thay đổi, Dạ Tôn thấy vậy liền cầm lấy tay Thẩm Nguy lắc lắc: "Ca, Diện Diện lại làm sai sao?"

"..." Thẩm Nguy lựa chọn im lặng.

Dạ Tôn nghĩ Thẩm Nguy giận mình, liền kêu lên: "Ca ca không thương Diện Diện nữa, Ca ca chỉ thương Tiểu Vân Lan!"

Thẩm Nguy vội bịt miệng Dạ Tôn, nhắc nhở nhẹ: "Sau này không được gọi Tiểu Vân Lan, phải gọi là Sở Trưởng Triệu, nhớ chưa?"

Dạ Tôn gật đầu lia lịa.

Trong cuộc đời này, việc Thẩm Nguy thấy hối hận không hề nhiều, thứ nhất là nghìn năm trước quá mềm lòng với Dạ Tôn, thứ hai chính là trong vụ án của Trịnh Ý mà nói dối Triệu Vân Lan, thứ ba là chuyện đem Dạ Tôn vào sở điều tra đặc biệt. Điều thứ ba này anh vô cùng vô cùng hối hận.

Thẩm Nguy đẩy gọng kính trước mắt, mỗi lần đưa tay đều phi thường nho nhã, chỉ có điều trong lòng có chút run rẩy. Anh đem cặp da để gọn gàng trên bàn làm việc của mình, xem chừng đối với việc vừa xảy ra không mảy may để ý. Nhưng ai biết đâu được trong lòng vị Hắc Bào Sứ đại nhân kia đang nghĩ gì.

Dạ Tôn đứng trơ trọi giữa căn phòng, không biết làm gì lại vẫn đến tìm Hồng Hồng của mình kể khổ: "Hồng Hồng, có phải không ai cần Diện Diện không?"

Chúc Hồng đang đọc tiểu thuyết, nghe vậy bâng quơ gật đầu một cái.

"Vậy Hồng Hồng có cần Diện Diện không?"

Lại vô thức gật đầu cái nữa!

Nội tâm Dạ Tôn như hoa nở tung bay, pháo hoa rợp trời.

Hừ, ca ca không cần Diện Diện, vậy Diện Diện bám đuôi người khác.

Chỉ là ngày hôm sau...

(còn tiếp) đề cập đến một người dùng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net