chương 8: người của bà đây mà còn dám đụng vào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Vân Lan quay sang hỏi Thẩm Nguy: "Sao anh không cảm nhận năng lượng đen, Diện Diện mất trí nhớ chứ đâu có mất dị năng?"

"Tôi chỉ có thể nhận ra vị trí hắc năng lượng, nhưng Diện Diện không sử dụng dị năng nên không thể tìm ra! Bây giờ tìm như thế này không phải là cách!"

Nói đoạn, Thẩm Nguy chạm nhẹ vào cây hoè bên đường, dưới luồng sáng toả ra, một tộc nhân xuất hiện. Người nọ cúi rạp xuống: "Hắc Bào Sứ đại nhân!"

Thẩm Nguy gật đầu một cái, nói: "Ta có chuyện cần nhờ hoa tộc các ngươi!"

"Hắc Bào đại nhân có việc cứ sai bảo, hoa tộc chúng tôi nhất định làm hết sức mình."

"Được rồi, ta cần tìm một người..."

Triệu Vân Lan lánh đi một chút là để nghe điện thoại, sau khi trở về miệng cười toe toét, nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Nguy cũng không còn u ám.

Triệu Vân Lan mở lời trước: "Tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại tống tiền, anh đoán xem ai đang bị bắt cóc?"

Thẩm Nguy cười ôn hòa nói: "Hoa tộc vừa nói Diện Diện bị một hai kẻ xã hội đen đưa đi rồi."

"Vậy tôi gọi cho Chúc Hồng?"

"Gọi đi!"

Triệu Vân Lan lại nhấn điện thoại, báo cho Chúc Hồng biết Diện Diện đang bị bắt cóc tống tiền, số tiền cũng tới tận mấy vạn.

Triệu Vân Lan lái xe chở Thẩm Nguy đến chỗ hẹn, miệng huýt sáo không thôi: "Đi, tôi đưa anh đi xem kịch hay!"

Triệu Vân Lan và Thẩm Nguy chẳng nghĩ gì cả, chỉ vì đơn giản là bọn họ biết rằng cái trên Diện Diện kia không nháo cho mấy kẻ xã hội đen một trận mới lạ, họ cũng chẳng cần lo lắng Diện Diện bị thương, vì người ta còn có dị năng! Là dị năng đó! Ai động được vào nó cơ chứ?

Không như ai kia, sau khi tắt máy, sốt ruột lái xe đến điểm hẹn, tim đập nhanh một cách đáng sợ. Chúc Hồng ôm lấy ngực mình, cảm giác vô cùng khó chịu, chính bản thân cô cũng không biết cảm giác này là gì, sợ hãi chăng? Hay đang lo lắng?

Không thể nào, tuyệt không thể, tên Diện Diện kia đâu đáng để cô phải như vậy? Chúc Hồng miên man suy nghĩ vẫn không có câu trả lời thích đáng.

Chúc Hồng một chút đã đến điểm hẹn, đây là một bệnh viện bỏ hoang, bên ngoài không có đèn chỉ có ánh trăng mờ ảo chiếu vào từng đống gạch vỡ nát rải đầy trên đường đi. Tiếng quạ kêu đâu đó khiến không khí thêm phần tang tóc.

Đang đi bỗng nhiên cô dừng lại, một cái bóng cao lớn từ sau lưng ập đến, Chúc Hồng ngày lập tức xoay người, dịch chuyển khỏi vị trí hiện tại, phối hợp chân đạp cái bóng kia xuống. Tên côn đồ mất phương hướng ngã khuỵ ra nền xi măng đầy gạch vỡ, còn chưa kịp đứng dậy đã bị Chúc Hồng đạp thêm một phát nằm úp lại. Cô kéo tóc hắn, ép cho đối diện với mặt mình: "Diện Diện đây? Nói mau nếu không tao cắt..."

Tên côn đồ nhìn biểu cảm khủng bố của nữ nhân đối diện, lại nhìn xuống hạ thân mình, không ngừng khóc lóc van xin: "Chị, chị tha cho em, em còn..."

"Mẹ già con thơ!" Chúc Hồng tiếp lời.

"Đúng đúng, nếu không phải bị ép buộc, em cũng không làm cái nghề thất đức này!"

"Tao hỏi mày Diện Diện ở đâu???" Chúc Hồng dí sát con dao vào cổ tên kia, mắt trợn lên đáng sợ.

"Hu hu, em không biết Diện Diện là ai cả, bọn em chỉ bắt cóc Thẩm giáo sư thôi, còn lại em không biết gì hết, chị tha cho em!"

Chúc Hồng hơi buông dao xuống, Thì ra bọn họ tưởng Diện Diện là Thẩm Nguy.

Tên kia tưởng Chúc Hồng không hỏi nữa, định đứng dậy thì mũi dao sắc lạnh lại hướng yết hầu của hắn, một lần nữa đưa xuống.

"Vậy Thẩm Nguy đâu?"

"Đang ở chỗ A Lục ! Để... Để em đưa chị đi!"

"Đi mau!"

Chúc Hồng đi theo sau hắn ta, một tay giữ chặt hai tay của hắn vòng ra sau, một tay giữ con dao nhọn đang kề cận cổ hắn.

Đến nơi, cô thấy Dạ Tôn đang bị bắt ngồi trên chiếc ghế đơn, trên chiếc áo phông trắng còn bị dính máu. Phía sau nó có một tên đang lăm le chiếc dao nhọn.

Dạ Tôn cười tươi nói: "Hồng Hồng đến rồi, Diện Diện biết Hồng Hồng cần Diện Diện mà!"

Dạ Tôn chưa nói xong đã bị Chúc Hồng ôm lấy đẩy ra sau, cô đi lên dáng một đòn vào mặt tên cầm dao, hắn ta chưa gì đã ngã xuống, miệng phun ra bụm máu, kèm hai chiếc răng cửa.

Dạ Tôn kéo áo Chúc Hồng lại nhưng bị cô hắt ra, cô đạp thêm mấy cái lên người tên kia, chỉ thấy hắn rên la ai oán, còn Chúc Hồng mỗi lần xuống tay lại nói: "Người của bà đây mà còn dám đụng vào? Cho mày chết!"

"Nếu lần sau còn để bà đây thấy, thấy lần nào, đánh lần đó!"

Đến khi Chúc Hồng xả hết bực tức, kéo Dạ Tôn đi khỏi, Triệu Vân Lan cùng Thẩm Nguy mới từ chỗ nấp đi ra.

Triệu Vân Lan không nhịn được vỗ tay mấy cái: "Hồng tỷ nhà ta thật uy vũ!"

Thẩm Nguy không nói gì chỉ đi lên xem hai tên côn đồ kia, trong đó có một người anh biết, chính là cái tên từng chặn đường cướp của anh.

Tên đó cũng là tên đánh lén Chúc Hồng, hắn lầm lũi lùi ra sau, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Thẩm Giáo sư, chúng tôi bắt cóc anh chẳng qua vì hoàn cảnh ép buộc, vừa nãy tôi đã bị đánh đến thế này rồi, anh tha cho tôi đi!"

"Người mà các ngươi bắt giữ là em trai ta!" Thẩm Nguy ánh mắt trầm tĩnh nhìn tên kia, chỉ là trong đó toả ra hàn khí đáng sợ.

Triệu Vân Lan đá đá tên còn lại đang bất tỉnh nằm giữ nền nhà, hắn ta chợt bật dậy, nói: "Nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng!"

Nữ hiệp? Dám phỉ báng giới tính của ông đây? Đạp thêm cái nữa cho biết mặt!

Triệu Vân không nhiều lời, đánh xong đem hai người bọn họ dồn lại một chỗ, tra hỏi. Anh là Sở trưởng Sở điều tra đặc biệt, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến tội phạm run sợ. Đứng trước hai người uy thế như vậy, bọn cướp sợ sệt vặn vẹo thân thể.

"Kể hết những gì hai người vừa làm đi! Nếu kể hay, tôi có thể thả hai anh đi!" Triệu Vân Lan nói.

Bọn côn đồ: "…" còn có kể hay với không hay nữa kia à?

Một trong hai tên bắt đầu kể lại, khi bọn họ đang đi trên đường, bỗng nhiên thấy Dạ Tôn, lại tưởng là Thẩm Nguy, bèn chặn lại, tính có cái gì đáng giá sẽ lột hết.

Ngoài dự định của bọn họ, Dạ Tôn không hề phản kháng còn ngoan ngoãn đứng đó cho bọn họ lục soát, nhưng trên người nó chả có gì cả, ngoài một cái quần jean với một cái áo phông ra chẳng còn gì.

Thấy thế hai người họ bèn trùm đầu trói tay mang về, cả Long Thành ai không biết Thẩm giáo sư thân với Triệu Sở Trưởng, thế là bọn họ gọi cho Triệu Vân Lan tống tiền, đương nhiên với thân phận giáo sư của Thẩm Nguy, tiền chuộc không phải là thấp.

Trên đường đưa Dạ Tôn đến chỗ hẹn, bọn họ gần như phát điên, thật muốn đem tên này vứt quách ở đây cho xong. Nhưng vì khoản tiền chuộc kia, lại cố gắng bịt tai, coi như không nghe thấy gì.

Cứ đi một chút, Dạ Tôn lại hỏi: "Hai vị ca ca, hai người đưa Diện Diện đi đâu vậy?"

"…"

"Diện Diện sợ tối, hai anh tháo mũ ra cho Diện Diện được không?"

"Cmn, mày im đi!"

"Ây da, muỗi đốt chân Diện Diện, hai anh cởi trói cho Diện Diện đi!"

"Bọn tao là cướp, mày đang bị bắt, mày có tin tao giết mày luôn không?"

"Cướp là gì? Có ăn được không? Có ngon hơn mì tôm của Hồng Hồng không?"

Một tên không giữa nổi bình tĩnh, định một dao giết luôn đi cho rảnh tai, tên còn lại vội ngăn: "Mày không lấy tiền chuộc nữa à?"

"Nhưng tao không chịu nổi nữa rồi! Quái, Thẩm Nguy mà như thế này sao? Mày có bắt lộn người không?"

"Chính xác 100%, mày lơ nó đi, đừng để nó chọc điên mày!"

Lại nghe thêm vài câu:

"Diện Diện muốn về nhà!"

"Diện Diện muốn ăn mì tôm!"

"Diện Diện không muốn đi nữa!"

"Mẹ kiếp! Im đi cho bố nhờ!!!"

Hai tên cướp đưa Dạ Tôn đến bệnh viện hoang, một tên ra ngoài canh, một tên ở lại trông coi "con hàng".

Tên A Lục ở lại, bệnh viện đã bị đập phá gần hết đương nhiên không có bóng đèn, hắn than một câu: "Thật tối quá!"

Dạ Tôn nghe thế, liền làm người tốt hỏi: "Có cần ánh sáng không? Diện Diện cho anh nè!"

Nói rồi, Dạ Tôn búng tay một cái, xung quanh xuất hiện những đốm lửa chiếu sáng cả căn phòng trống.

A Lục run run chỉ tay vào Dạ Tôn, miệng hét thất thanh: "Yêu quái! Cứu tôi với! Yêu quái!"

Chân hắn mềm nhũn không còn sức lực, quỳ xụp giữa nền nhà, rất muốn thoát khỏi nơi này nhưng không lết nổi thân mình.

Dạ Tôn thấy hắn không còn sức, tiếp tục giúp một tay, dùng dị năng nâng người hắn lên, tay còn lại như thỏi nam châm hút chiếc ghế gần đó lại đến vị trí của A Lục.

"Mời anh ngồi!"

(còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net