CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Đông Hách bị chất vấn ngược lại khi hỏi quản gia liệu cậu có thể vào bếp làm bánh không, vì đối với ông, những việc cậu đang làm chính là chuyện vô nghĩa, ngu ngốc nhất của nhân loại, những hành động lấy lòng thiếu gia thế này đều không nhận lại cái kết như mong muốn.

Mặc cho thái độ coi thường và mỉa mai và cách nói chuyện thờ ơ, lạnh nhạt của ông ta, vì dù nó ra sao thì cũng không thể cản được Lý Đông Hách vào bếp làm bánh.

Vậy nên Lý Đông Hách vẫn bận tối mặt tối mũi cả một buổi chiều trong bếp, cậu chưa có kinh nghiệm trong việc làm bánh. Thành quả đều là nhờ công thức anh Tư Thành dày công để lại và nỗ lực thử đi thử lại nhiều lần của cậu.

Có vài lần, cậu không cẩn thận làm bỏng cả tay do không chú ý nhiệt độ của lò nướng, nhưng Lý Đông Hách cậu vẫn chẳng chịu bỏ cuộc, ngoan cố nướng hết mẻ bánh này đền mẻ bánh khác.

Cho đến khi trời bắt đầu nhá nhem tối, Lý Đông Hách cuối cùng cũng thành công nướng được chiếc bánh kia, cậu thậm chí còn dụng tâm bắt từng cánh hoa bằng bơ trang trí lên mặt bánh.

Nhìn những chiếc bánh thơm phức, nhìn chung cũng không tồi đi, Lý Đông Hách đầy vui vẻ nhìn thành quả của mình cười ngơ ngác. Cậu lau đi vết kem còn sót lại trên mặt bằng bàn tay đỏ ửng, rồi tỉ mỉ mang cất bánh vào ngăn đông tủ lạnh.

Ngay giây phút cánh cửa tủ đông được đóng lại, cậu liền nghĩ:

Mình phải giành thật nhiều sự quan tâm cho anh Mã Khắc, vì ở đây chỉ có mình là người hiểu rõ anh ấy nhất.

—-------------------------------------

Khi Mã Khắc rời khỏi nhà ba mẹ cũng đã là lúc rạng sáng.

Nhìn ánh trăng khuyết mờ ảo cô độc treo mình trên ngọn cây, Mã Khắc nhớ đến dáng vẻ đáng ghét lúc nảy của bố mẹ mà không nhịn được tự chế giễu chính mình, chẳng qua họ chỉ đang muốn lợi dụng anh mà thôi, mỗi năm đều cố thể hiện mặt đẹp đẽ của gia đình ra ngoài là làm sinh nhật cho con trai mình, đến cuối cùng sẽ mang ra một hợp đồng chuyển nhượng bất động sản đã ký kết xong xuôi lên bàn.

Mã Khắc cảm giác khó chịu, miếng đất ở ngoại thành đó, chính anh gần đây nhọc tâm lắm mới có thể tiếp cận được.

Một ma cà rồng thuần chủng - Trịnh Tại Hiền, nhờ vào người bạn thân vào sinh ra tử với cậu ta, thiếu gia nhà họ Kim - Kim Đông Anh. Không ai nhường ai, anh và Tại Hiền phải đàm thoại vài tháng, dạo gần đây có vẻ Trịnh Tại Hiện mới có dấu hiệu nhượng bộ một chút.

Anh xoa xoa ấn đường, nghĩ đến hành động đóng sầm cửa ban nảy của bản thân, nhưng cũng tự mình hiểu ba mẹ anh sẽ chẳng bao giờ dừng việc này lại.

"Trừ anh Winwin ra, chẳng còn ai quan tâm mình mà" cảm giác cô đơn vây kín, buồn rầu cụp mắt xuống, những cơn gió lạnh buốt thổi qua, Mã Khắc không nhịn được kéo áo khoác che kín người.

—-------------------------------------

Lý Đông Hách thu mình trên ghế sô pha, hai đồng tử nhìn trái nhìn phải theo hướng con lắc đồng hồ đặt ở sảnh.

Đã là một giờ đêm rồi, sao Mã Khắc còn chưa về.

Sinh nhật anh ấy đã qua một tiếng trước rồi, Lý Đông Hách thậm chí đã nghĩ rằng Mã Khắc đêm nay sẽ không về, sinh nhật cái quái gì chứ, có khi anh ấy thấy mấy thứ này đều là vớ vẩn cả.

Bánh kem hạt phỉ cũng đã dần xẹp xuống, chắc cũng chẳng còn thơm ngon như lúc đầu nữa. Nhìn xuống bàn tay đầy vết thương của mình mà không nhịn được bật cười.

Cậu không hiểu được tại sao bản thân mình lại cảm giác hụt hẫng như vậy, cậu cũng chẳng hiểu được cảm giác mình dành cho Mã Khắc là kiểu cảm giác gì.

Họ bây giờ, bạn bè thì tất nhiên không phải, còn nếu là ân nhân, ừ thì cũng coi là đúng đi.

Nhưng nếu vì Lý Mã Khắc mà làm mấy thứ này, thì gọi là gì mới phải? Cậu càng nghĩ càng không hiểu được mình nữa rồi, thôi thì cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi. Cậu chỉ là muốn đổi xử tốt với anh một chút, vì lòng biết ơn, vì đồng cảm, hay là vì thương cho anh ấy cô độc một mình chẳng hạn. Lý Đông Hách cũng chỉ vì ơn nghĩa mới làm những điều này thôi.

Nhiệt độ giữa khoảnh khắc đêm muộn nhưng mặt trời cũng gần lên làm cậu không nhịn được co người lại ôm chặt bản thân. Cậu mê màng muốn ngủ, bận rộn cả hai ngày nay, cảm xúc chuyển biến từ kích động sang tâm trạng tĩnh như sóng về đêm đầy thất vọng.

Khoảng 3 giờ đêm, cậu vốn vẫn đang say giấc trên sofa bỗng nghe tiếng khoá cửa vang lên, Lý Đông Hách giật mình bật dậy từ sofa dụi dụi đôi mắt nhìn về phía phát ra tiếng động kia.

Là thiếu gia.

Chớp chớp mắt xác định đúng người, con ngươi trong mắt cậu liền loé sáng, giày cũng không mang lập tức đi đến chỗ anh, nhưng anh một chút cũng không để ý cậu, đã vậy đi đứng còn không vững, bước này bước kia.

Lý Đông Hách thở dài, cầm cánh tay đang đung đưa, bước lại gần hơn một chút, cậu ngửi được mùi rượu nồng nặc.

"Anh say rồi à?"

Rất khó khăn cho cậu khi đỡ một người to lớn hơn mình, cậu nhăn mày cố gắng đỡ lấy anh, nhưng mùi rượu nồng nặc cũng vì quá khoảng cách quá gần mà xộc vào mũi cậu.

Lý Mã Khắc thật lòng không nghĩ sẽ gặp cậu lúc này, anh đang quá đau đầu vì những chuyện đã xảy ra, sau khi gặp ba mẹ anh có ghé ngang qua chỗ Trịnh Tại Hiền, rồi cùng anh ta đi đến quán rượu giao lưu với nhau một lúc

Thái độ không đen không trắng của Tại Hiền làm anh không đoán được. Ở buổi gặp mặt tối nay, ban đầu còn bảo có thể tặng anh miếng đất đó, nhưng lát sau lại bảo nếu có việc gì cần nhờ đến anh, thì anh đều phải đồng ý vô điều kiện.

Lý Mã Khắc khá tò mò vì anh chẳng tìm ra được mình có thể giúp được Trịnh Tại Hiền điều gì, nhưng người con trai lịch lãm trước mặt chỉ nói một câu "Đó là việc dễ như trở bàn tay với cậu thôi"

Để có thể dễ dàng đối đầu với ba mẹ mình hơn, anh cần phải có nhiều tài nguyên hơn nữa vậy nên anh liền không suy nghĩ đồng ý đề nghị của Tại Hiền. Nhưng vào lúc đó, anh đâu nhận ra rằng vì lời nói của mình ngày hôm nay mà sau này phải trả giá bao nhiêu thứ.

"Anh ngồi xuống trước đi đã, em đi lấy nước cho anh"

Lý Đông Hách cố gắng lắm mới đỡ được người đang say mèm kia, vốn dĩ tính cách của cậu đã thích chăm sóc mọi người xung quanh, nên trong khi anh đang cau mày uống từng ngụm nước thì Lý Đông Hách đang lon ton chạy dọc chạy xui để lấy khăn ấm giúp anh lau mặt mong anh sẽ thoải mái hơn chút ít.

Lăn qua lăn lại trên sofa với cái đầu đau nhói và hỗn loạn, Lý Mã Khắc tiện tay cởi hai cúc áo đầu tiên trên áo sơ mi đen ra, xoa hai bên thái dương mệt mỏi.

Nhìn cảnh Lý Đông Hách cẩn thận mang ra ly trà mật ong tỉnh rượu, đôi mắt vô định bỗng dưng rưng rưng, anh cũng không hiểu tại sao trong lòng có chút xao động khó nói, trái tim luôn đau nhói của anh vì cậu mà được chữa lành.

Lấy miếng khăn ấm từ tay Lý Đông Hách, anh nhỏ giọng nói lời cảm ơn cậu và tất nhiên điều này làm con người bé nhỏ kia ngượng đỏ cả tai cười vui vẻ.

"Mặc dù nó đã qua rồi, nhưng chúc mừng sinh nhật anh" Lý Đông Hách siết chặt túi quần, xấu hổ cúi đầu.

Anh không ngờ sẽ nghe được câu này từ cậu, điều đó làm Lý Mã Khắc rất bất ngờ, ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn cậu, thắc mắc:

"Cậu chờ đến bây giờ chỉ vì muốn chúc mừng sinh nhật tôi?"

Lý Đông Hách gật gật, dường như nhớ ra được điều gì đó, tấm thân nhỏ bé lần nữa lon ton chạy lên lầu trên.

Lý Mã Khắc hơi khó hiểu nhướng mày, đợi đến khi cậu cẩn thận từng bước mang chiếc bánh bên trên còn có những ngọn nến cháy sáng đến trước mặt anh kèm theo nụ cười hạnh phúc trên môi, thì anh mới nhận ra rằng cậu chính là vì mình mà nhọc tâm chờ đợi đến giờ.

Nhịn không được đỏ cả mặt, Lý Mã Khắc nhỏ giọng cảm ơn lần nữa, anh nhìn cậu bé trước mặt đang rất lo lắng nhưng cũng không giấu được ánh mắt mong đợi nhìn mình. Anh cầm chiếc bánh từ tay cậu, bất giác cười ngây ngô như đứa trẻ.

Ánh nến vàng ấm áp nhẹ nhàng dao động, Lý Mã Khắc cảm thấy rất có lỗi với những tổn thương đã gây ra cho cậu thời gian qua, bèn bảo cậu ngồi xuống bên cạnh cùng nhau ăn bánh sinh nhật, mang theo chút hoài niệm cũ cầm chiếc thìa bạc tinh xảo nếm vị bánh hạt phỉ đã quên mất từ lâu.

Ngay khi cho miếng bánh vào miệng, đầu lưỡi cảm nhận được hương vị quen thuộc kia, Lý Mã Khắc có chút rưng rưng, anh không phủ nhận rằng mình thật sự nhớ Đổng Tư Thành, nhớ một Đổng Tư Thành lương thiện ấm áp, nhớ một Đổng Tư Thành luôn quan tâm và bao dung cho anh.

Lần nữa đưa mắt về cậu, tự hỏi:"Liệu mình có thể tin tưởng cậu ấy không"

Nhìn thấy anh ăn bánh ngon miệng như vậy, trái tim đang bồn chồn lo lắng của cậu cũng đập chậm lại, cậu ngượng ngùng ngồi một góc, nói:

"Em sẽ cố gắng nhiều hơn, sẽ chăm sóc cho thiếu gia như cách anh Winwin vẫn luôn làm"

Mã Khắc nhìn cậu, một câu cũng không đáp, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó, hai con người trạc tuổi ngồi trên sofa trò chuyện với nhau, Lý Mã Khắc vốn dĩ là một người kiệm lời, cả buổi đều chỉ nghe giọng của Lý Đông Hách, cậu hỏi anh vô số thứ, nhưng những vấn đề liên quan đến tổn thương trước kia của anh một câu cũng không nhắc tới.

"Cảm ơn bộ quần áo hôm trước, gáy em... cũng nhờ có thuốc của thiếu gia mà đỡ rất nhiều, em rất biết ơn"

Lý Mã Khắc mím môi, trong lòng cũng vui vẻ hơn vì nghĩ mình thật sự có thể ỷ lại vào cậu. Trong đầu anh dự định đáp lại vài câu, nhưng lại vì câu nói tiếp theo của cậu mà mặt biến lạnh.

Lý Đông Hách bảo:

"Em có.... một việc này, muốn làm phiền đến thiếu gia. Em biết là mỗi tháng thiếu gia đều bảo quản gia đưa trợ cấp cho em, nhưng mà...., em cần thêm tiền"

Thìa trên tay anh rơi xuống đất, bầu không khí xung quanh cũng vì thế lạnh hơn mấy phần, giọng nói không thể hiện rõ cảm xúc của chủ nhân hỏi:

"Tại sao?"

Cơn đau âm ỉ trong lòng trồi lên, anh không dám tin thì ra những chuyện này, lời chúc mừng sinh nhật muộn, chiếc bánh kem mà cậu hao tâm tổn sức, tất cả đều vì lời thỉnh cầu bất ngờ cuối cùng này.

Cậu như cảm nhận được sự phẫn nộ bên trong của anh, bắt đầu sợ hãi xin lỗi, cứ tưởng rằng việc cậu đòi thêm tiền trợ cấp hằng tháng là quá phận, cậu sợ hãi muốn giải thích rằng vì tiền viện phí ngày càng tăng, nhưng anh nào có cho cậu cơ hội giải thích, đôi mắt Lý Mã Khắc lúc này đã biến đỏ rồi.

Cảm giác sợ hãi lúc bị hút máu những lần trước quay lại, cậu còn chưa kịp giải thích gì, đã bị Lý Mã Khắc bóp chặt cái cổ mong manh.

"Cậu đang muốn lợi dụng tôi! Cậu, ba mẹ tôi, và tất cả những người còn lại đều như nhau cả"

Lý Mã Khắc vô cùng tức giận, anh bóp chặt cổ cậu trong ánh mắt chỉ còn lại tia tức giận, bộ dạng của Lý Đông Hách lúc này giống hệt như cảnh ba mẹ đêm qua nói những lời ngon ngọt.

Tại sao ngoài anh Winwin ra, chẳng ai thật lòng bên cạnh anh mà không cần hồi đáp.

Tại sao tất cả mọi người đều muốn trục lợi từ anh.

Tại sao những người thân nhất với anh, cũng dùng anh làm công cụ để họ giữ vị trí của mình trong gia tộc.

Tại sao đến cả con người trong sáng tưởng chừng như vô tội này cũng chất chứa một trái tim xấu xa, nhẫn tâm.

Lý Mã Khắc càng lúc càng thấy hận cảm giác bị người khác lợi dụng như vậy.

Cậu ngạt thở, hai hàng nước mắt lăn dài, cậu không hiểu vì sao anh lại trở nên nóng nảy như vậy, bộ dạng đáng sợ như đang muốn giết chết cậu.

Lý Đông Hách cố gắng dùng sức, nới lỏng ngón tay anh khỏi cổ, nhưng đều vô ích cả, chỉ có thể nức nở kêu lên, cổ họng phát ra những âm thanh đau đớn.

Anh nghiến răng, ngay khi thả cậu ra, anh cũng tiện tay vứt đi bánh hạt phỉ còn đang dang dở, thảm lông mềm mại cũng vì vậy đổi thành màu đen.

Cậu đau nhói trong lòng, lòng bàn tay đầy vết thương khi làm bánh như nhận được tín hiệu đau thêm vài phần.

"Từ giờ trở đi, tôi sẽ không bao giờ tin cậu nữa, Lý Đông Hách"

Lý Mã Khắc kiềm chế cơn chua xót trong lòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net