CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Đông Hách bồn chồn trong lòng gom hết can đảm để xin anh ra phòng bếp tìm chút gì đó ăn, cậu cảm nhận được bàn tay anh đặt lên vai cậu bóp mỗi lúc một chặt, như đang muốn nghiền nát vai cậu.

Cậu nhận ra quan hệ của anh với gia đình rất tệ, cậu không muốn hỏi, vì cậu sợ anh, nên không bao giờ dám làm chuyện gì quá phận.

Đến khi đêm tối muộn, Lý Mã Khắc cũng không chủ động nói thêm gì với cậu, cậu cũng rất hiểu ý không hỏi tiếp.

Anh cho cậu ngủ trên giường của mình, vì giường rất lớn nên khoảng cách giữa cả hai cũng rất xa nhau, cậu quay lưng về phía anh, cố gắng để sự yên lặng và màn đêm tĩnh mịch này xóa đi khoảng cách giữa cả hai.

"Nếu như giữa đêm tôi có nằm mơ, cậu nhớ đánh thức tôi". Mãi đến khi đèn được tắt, Lý Mã Khắc mới nói một câu.

Thế nhưng, Lý Đông Hách chẳng hiểu ý của anh, chỉ đến khi cậu bị đánh thức bởi sự rung của giường lúc nửa đêm, cậu mới thật sự hiểu ý "nằm mơ" của anh.

Cậu bị tiếng nói mớ của anh làm tỉnh giấc, kèm theo đó cậu cảm giác dường như anh đang bị khó khăn trong việc hô hấp. Cậu thở hắt, khi quay đầu lại thì cả người anh đang co rúm, tuy vẫn còn đang trong giấc nồng, nhưng khuôn mặt anh trắng bệch như tờ, môi không còn một chút máu.

Cậu định gọi anh dậy, nhưng bản thân lại cảm giác có chút gì đó vô hình ngăn lại.

Cậu nghe anh cầu xin ba lần "Đừng đi", ngay sau đó, anh hét lên, tai cậu ù đi, choáng váng không vững. Một thứ lực vô hình nào đó quấn lấy cậu, như muốn phá tan nội tạng.
Cậu chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng nó cũng chẳng cho cậu thời gian để suy nghĩ, Lý Đông Hách gọi lớn tên anh, khó khăn di chuyển đến gần anh hơn.

Mãi cho đến khi Lý Đông Hách nắm được bàn tay đầy mồ hôi của anh thì anh mới tỉnh dậy.

Áp lực và sự ngột ngạt chạy sắp cơ thể cậu lúc này mới biến mất, Lý Đông Hách như vừa được cứu khỏi trận ngộp nước mà thở hổn hển.

Đầu anh vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, anh cố nén cơn đau âm ỉ trong lòng ngực, "Lý Đông Hách, cậu có sao không?"

Những gì anh nhận lại chỉ là tiếng rên rỉ không nên lời, Lý Mã Khắc nhìn thấy máu từ lỗ tai cậu chảy ra.

"Em không sao..." Cậu kiềm lại cơn buồn nôn đang dần đến cuống họng lắc đầu, nhưng mũi cũng vừa chảy ra một chất lỏng ấm ấm, Lý Đông Hách đưa tay lên lau mới phát hiện thì ra là máu, ngơ người một lát nhìn anh nói: "Em không biết máu sao lại chảy nữa"

"Máu ở tai cậu cũng chảy rồi" Lý Mã Khắc cau mày, anh tuyệt nhiên không biết đây đều do anh gây ra.

Cậu thấy trong mắt anh có chút lo lắng, lại nhớ tới đối phương vừa trải qua một giấc mộng không mấy vui vẻ, cậu không muốn anh lại vì chuyện của mình mà thêm mệt mỏi, cậu ngước mắt nuốt ngụm nước bọt, nhận ra tai không hề có cảm giác gì là đau đớn, nên nói với anh "Chắc do gần đây hơi mệt thôi" .

Cả hai lúc đó cũng không suy nghĩ gì quá nhiều chỉ là đều đang rất buồn ngủ, đến lúc Lý Đông Hách vệ sinh sạch sẽ mũi và tai bằng nước ấm, mặt trời cũng đã dần ló dạng.
Như thói quen thường ngày, giờ này cũng đã đến lúc Mã Khắc thức dậy. Anh nhìn khuôn mặt hơi tái đi của cậu, đến lúc anh định nói gì đó với cậu thì Lý Đông Hách đã khó khăn quay mặt về phía ngược lại.

—---------------------

Tới khi Lý Đông Hách tỉnh lại thì Lý Mã Khắc đã rời khỏi phòng, chuyện này diễn ra cũng đã vài lần Lý Đông Hách cũng có phần quen. Cậu thậm chí còn thấy may mắn vì hai người sẽ không phải trải qua mấy cái cuộc hội thoại, gặp mặt ngượng ngùng.

Cậu thay cho mình một bộ đồ mới, vẫn là mấy bộ đồ mà Mã Khắc đưa khi mới đến đây. Cậu rất thích chúng, không dám mặc đi ra khỏi nhà một lần nào.

Khi nhận được một chút ân huệ nhỏ, con người có thói quen nâng niu quá mức dù cho đó là thứ rất nhỏ nhặt.

Cậu đẩy cửa đi xuống lầu, cầu thang xoắn ốc lặng yên, cả căn nhà tráng lệ dường như không có một ai, cậu không khỏi thắc mắc, có phải bố mẹ anh đã đi, vậy nên anh cũng đi rồi không.

Nghĩ đến đây, Lý Đông Hách không ngăn được bước chân đi nhanh hơn một chút, cậu nhớ rằng hôm nay là ngày Trịnh Tại Hiền hứa gửi thư cho cậu, chắc vài hôm nữa cậu sẽ nhận được, họ nói về những câu chuyện ở vùng đất xa xôi mà anh đến, lòng cậu vì vậy cũng vui hơn không ngừng nở nụ cười vui vẻ.

Lý Mã Khắc đang đứng dưới lầu, nhìn rõ dáng vẻ này của cậu.

Lý Đông Hách như một cậu bé tí hon tinh nghịch náo nhiệt chạy nhảy, ánh nắng từ giếng trời rọi xuống dừng lại trên bờ vai ốm yếu. Cậu không mang giày, chân trần bước trên những bậc thang gỗ không tránh được tiếng động nhỏ phát ra, đôi chân bước đều đều, những đường cong thon thả như một bức tranh đẹp hoàn mỹ.

Lý Mã Khắc không hiểu sao lại có chút ngại ngùng, nhìn anh bây giờ chẳng khác nào đang đi nhiều chuyện theo dõi người ta nên cũng giả vờ lảng đi chỗ khác ho khan một tiếng lấy lại dáng vẻ hằng ngày. Lý Đông Hách bị giật mình, bước hụt một chân.

Lý Mã Khắc may mắn là một người khá nhạy bén, bước một chân về phía trước đỡ lấy Đông Hách trước khi cậu té ngã.

Không gian ngay lúc đó thoang thoảng mùi hương sữa từ Đông Hách và khuôn mặt đỏ bừng của cậu bé cách anh chỉ một cánh tay.

Hai người nhìn nhau không nói nên lời, hơi thở trở nên dồn dập, Lý Đông Hách nhận thấy lưng đã ướt đầm mồ hôi, đôi môi hơi hé mở còn vành tai thì đỏ bừng lên.

Lý Mã Khắc nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của người trước mặt, một lát sau mới lúng túng thả người ta ra.

Lý Đông Hách không dám mở lời trước, cố ý lùi vài bước về phía sau, kẽ gọi nhỏ một tiếng "thiếu gia" xong liền muốn rời đi.

Nhìn thấy Lý Đông Hách đang sợ hãi mình, trong lòng vị thiếu gia kia có chút bực bội, "Dậy rồi thì đi xuống ăn sáng đi" Lý Mã Khắc xoa diệu bầu không khí rồi quay người đi về đại sảnh.

—---------------------

Vào bữa trưa, thiếu gia và ông bà Lý có cãi vã với nhau rất to. Lý do là có người đặt máu của Lý Đông Hách lên bàn làm thức uống cho bất kỳ ai.

Để làm bẽ mặt Lý Mã Khắc, ông Lý còn quá đáng đến mức mời những người hầu xung quanh đến thử món ngon, thế nhưng chẳng ai lại có can đảm bước đến, song những việc làm này đủ làm Lý Mã Khắc tức giận nắm chặt cái nĩa trong tay.

Lý Đông Hách có thể cảm nhận được không khí nghiêm trọng ở đây, cậu thậm chí còn chẳng dám thở, chỉ đến khi nghe thấy bà Lý nói chuyện với mình bằng tông giọng nhẹ nhàng nhưng đầy uy hiếp:

"Đông Hách, máu là của ngươi, ngươi nói xem ngươi muốn để ai uống?"

Lý Đông Hách toát cả mồ hôi, đôi mắt đỏ khát máu của hai vợ chồng họ nhìn chằm chằm cậu, cậu sợ hãi không dám nói gì.

"Không sao cả, ngươi không cần áp lực, ta chỉ là vui mồm hỏi thôi"

Lý Đông Hách mím chặt môi không dám nói gì, ông bà Lý căn bản cũng không có ý định bắt ép cậu trả lời, nhưng họ đang rất vui vẻ nhìn con trai yêu quý của mình mỉm cười dơ cốc máu đỏ tươi lên:

"Trước nay vẫn chẳng có một ai đặc biệt thuộc về con cả, Mã Khắc đáng thương của chúng ta, con còn chưa hiểu ra sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net