Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12

Trương Triết Hạn lớn lên ở một vùng nông thôn bình thường, gia cảnh không tốt không xấu. Cha mẹ người làm nông, người làm việc trong nhà máy sản xuất. Cộng cả ông bà, chú thím và em họ thì trên dưới mười miệng ăn. Cha mẹ Trương Triết Hạn năm anh mười tuổi thì ly hôn, người muốn lên thành phố lập nghiệp, người muốn tái hôn. Trương Triết Hạn ở lại sống với ông bà, cũng không quá đau buồn vì chuyện cha mẹ mình, dẫu sao ông bà của anh cũng bảo bọc anh rất tốt.

Trương Triết Hạn năm ấy là người đầu tiên đỗ đại học ở vùng quê đó. Anh mang theo nhiệt huyết tuổi trẻ, hy vọng về tương lai tươi sáng mà lên thành phố. Cũng bắt đầu một chặng đường rực rỡ của tuổi thanh xuân.

Trương Triết Hạn tiếp xúc với bóng rổ rất trễ, anh thích xem các trận thi đấu bóng rổ được phát trên tivi, dù không hiểu tiếng vẫn xem đi xem lại rất hăng say. Nhưng điều kiện ở quê có hạn, Trương Triết Hạn chính thức chạm tay vào bóng rổ là lúc lên đại học. Trương Triết Hạn tham gia đội bóng rổ lúc đầu chỉ là một chân chạy việc, anh chẳng có cơ hội ra sân hay tập luyện cùng các đàn anh. Trương Triết Hạn chẳng có chút căn bản nào nên họ cũng ngại chỉ bảo. Nhưng Trương Triết Hạn lại không vì thế mà buồn bã, sự yêu thích của anh với môn thể thao này là kiên trì mà cố chấp.

Mỗi buổi sáng sau khi chạy bộ, Trương Triết Hạn có thể tập đập bóng đến tận khi sắp vào học, thường xuyên vác luôn cả bóng vào lớp. Mỗi buổi tối lại có thể tập ném rổ cả trăm ngàn lần, đến mức nhiều lúc phải trèo tường vào ký túc xá do trễ giờ đóng cửa. Đối với yêu thích của mình, Trương Triết Hạn nhiệt tình theo đuổi, cũng có chút điên cuồng.

Nhưng đó là thanh xuân, là tuổi trẻ rực rỡ, toan tính chi thiệt hơn đâu.

Có lẽ đó là vào đầu tháng hai, khi Trương Triết Hạn vừa ăn tết xong, trên tay vác theo một đống đặc sản thức ăn mà bà anh nhét cho trở lại trường học. Dù Trương Triết Hạn có cố cách mấy, số đồ vật trên tay cũng làm anh thở dốc mấy bận. Trương Triết Hạn buộc phải gọi điện thoại cho bạn cùng phòng nhờ giúp đỡ, trong lúc chờ đợi, Trương Triết Hạn muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, mua lon nước uống cho đỡ khát. Anh nhìn xung quanh, phát hiện trước cổng học viện S có một xe bán hàng, lập tức liền đi qua.

Nói đến trường đại học của Trương Triết Hạn có gì hay thì chính là việc có thể chiếm vị trí ngay cạnh học viện S, viện thiên tài trong truyền thuyết để làm hàng xóm. Nhưng sinh viên ở trường anh đều rõ ràng, ấy là hai bên vẫn chẳng cùng một đẳng cấp đâu. Trương Triết Hạn cũng không quá để tâm, đặt đồ xuống bên chân rồi gọi một lon nước mát lạnh. Anh xoa cánh tay đã có chút đau nhức, vết hằn của quai xách làm đỏ cả một mảng da. Trương Triết Hạn thà rằng đập bóng rổ cả ngày còn hơn là xách đồ đi hai tiếng.

Lúc Trương Triết Hạn đang uống nước, đột nhiên một tiếng còi xe đột ngột vang lên khiến Trương Triết Hạn giật mình theo bản năng lùi lại một chút, lại vô tình vướng vào quai xách của balo, vấp một cái ngả người ra. Trong lòng Trương Triết Hạn mắng thầm một tiếng, cú này mà té xuống, người đau không nói, lon nước mất mười đồng cũng đi theo luôn đó! Nhưng đau đớn trong dự kiến không xảy ra, Trương Triết Hạn được một cánh tay đỡ lấy eo. Anh ngẩng đầu, vừa hay đối diện với một ánh mắt lạnh lẽo đến mức khiến Trương Triết Hạn tim đập mạnh một cái.

Nói theo tiểu thuyết võ hiệp đi, ánh mắt người này tràn đầy sát khí đó!

Thanh niên mặc một bộ đồ thể thao màu đen, kéo khóa đến tận cùng, cổ áo cao đã che đi nửa gương mặt của cậu ta, ngay cả ánh mắt sắc bén đó cũng bị tóc mái che lấp phần nào. Trương Triết Hạn lùi ra sau một chút, cười gượng.

- Cám ơn cậu.

Thanh niên cũng không đáp lời anh cứ thế đi thẳng. Lúc cậu ta lướt qua người Trương Triết Hạn, anh mới biết đối phương cao hơn cả mình, trên người mang theo một mùi hương rất trầm, giống hệt như mấy loại trầm hương hay được người lớn tuổi ưa thích.

- Chậc. Viện thiên tài đều toàn người kỳ quái vậy ư?

Chủ xe bán hàng cũng hùa theo cười haha với Trương Triết Hạn, bước nhạc đệm này cũng nhanh chóng bị anh quăng ra sau đầu.

Nếu hỏi Cung Tuấn, lần đầu anh gặp Trương Triết Hạn là khi nào, anh sẽ không nhớ, cũng không biết. Cứ như một lúc nào đó tỉnh ngộ ra, thì ánh mắt của anh đã luôn chuyển động quanh Trương Triết Hạn rồi.

Thời điểm chú của Cung tranh cử cả nhà họ Cung đều vô cùng cẩn thận. Cung Tú ra nước ngoài, Cung Tuấn cũng bị đưa đến học viện S lánh mặt. Chu Ý lúc đó vừa phát hiện mình mang thai, cho nên cũng về nhà mẹ dưỡng thai. Cả nhà họ Cung thời điểm đó đều vô cùng căng thẳng.

Cung Tuấn mười tám tuổi, đáng ra phải là độ tuổi đẹp nhất, rạng rỡ nhất, nhưng anh lại chẳng cảm nhận được gì về thế giới này. Cung Tuấn biết người nhà lo lắng cho anh, nên dù không hiểu được, anh vẫn phối hợp với mọi yêu cầu của người nhà. Trước lúc Cung Tú ra nước ngoài, đã dặn đi dặn lại Cung Tuấn.

- Không được đến phòng bắn súng nữa. Không được tùy tiện tìm người đánh nhau, rèn luyện cũng không được.

Chu Ý thì lại mỗi ngày gọi một cú điện thoại hỏi han Cung Tuấn đã ăn uống đàng hoàng chưa.

Cha Cung thì trực tiếp hơn.

- Đánh không chết người là được, còn lại cha lo.

Không sai biệt lắm, Cung Tuấn lúc đó, hình như tiến vào thời kỳ phản nghịch rồi. Anh thường xuyên cảm thấy vô nghĩa, lại thường xuyên cảm thấy bực bội. Nhưng giáo dưỡng anh tốt, khiến cho Cung Tuấn sẽ không đi chủ động trêu chọc người khác hay gây chuyện. Có những buổi sáng, Cung Tuấn bắt mình dậy sớm để chạy bộ, để phát tiết tinh lực dư thừa, lại có những buổi tối, Cung Tuấn đi loanh quanh rất lâu trong sân trường, đè nén cảm giác bực bội trong lòng.

Cũng không biết từ bao giờ, thế giới đơn sắc đến nhạt nhẽo ấy xuất hiện một điều khác lạ.

Cách một cái hàng rào, một thân ảnh bền bỉ kiên trì, ngày nào cũng sẽ chạy bộ phía bên kia cùng Cung Tuấn. Vị trí không gần, nên thật ra lúc đầu Cung Tuấn cũng không chú ý đến. Chỉ là có một ngày, Cung Tuấn thức dậy với một tâm trạng rất cáu gắt. Anh ra sân tập, nhưng lại không muốn chạy, xúc động muốn phát tiết lại cứ không ngừng quấy phá anh.

Thịch. Thịch. Thịch.

Từng tiếng từng tiếng, lại đều đều mà dẫn dắt nhịp tim của Cung Tuấn trở lại bình tĩnh hơn.

Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn phía bên kia hàng rào, Trương Triết Hạn đang thực hiện động tác đập bóng thường ngày của anh.

Một lần nhìn này, kéo dài suốt hai năm. Chỉ cần Trương Triết Hạn còn kiên trì, Cung Tuấn vẫn luôn ở đó nhìn anh.Vào mỗi buổi sáng, vào mỗi buổi tối.

Tối hôm đó Trương Triết Hạn dù bận rộn cả một ngày vì hội triển lãm của trường thì cũng không muốn bỏ lỡ buổi luyện tập buổi tối. Anh đến sân bóng lúc thành viên của đội cũng chỉ còn lác đác vài người, Trương Triết Hạn chào hỏi một tiếng rồi tự tập ném rổ. Thật ra năm nay anh cũng đã được tham gia thi đấu vài lần, sự tiến bộ thần tốc của anh cũng làm đội trưởng há hốc một phen. Chỉ là đội bóng rổ của trường là nghiệp dư, nếu Trương Triết Hạn muốn tiến xa hơn, cần phải suy xét thêm nữa. Mà lúc này, Trương Triết Hạn đơn thuần là theo đuổi niềm yêu thích của mình mà thôi.

Sân bóng đã vắng, nhưng tiếng va chạm của bóng vào khung vẫn không ngừng vang lên. Một đôi mắt lặng lẽ trong bóng đêm vẫn luôn theo sát chuyển động của Trương Triết Hạn. Cho đến khi Trương Triết Hạn nhảy lên ném một quả ba điểm, chính lúc này Trương Triết Hạn thấy trước mắt tối sầm, cổ tay bủn rủn khiến bóng rơi ra ngoài. Mà chính anh cũng hơi loạng choạng ngồi khụy xuống. Âm thanh va chạm chói tai của hàng rào đột ngột vang lên làm Trương Triết Hạn giật mình ngẩng đầu. Dưới ánh đèn mờ nhạt, một người đứng ở phía hàng rào bên kia, bàn tay trắng đến có chút dọa người nắm chặt song sắt, cả thân người đều chìm trong màn đêm. Trương Triết Hạn nghe thấy người nọ lên tiếng, giọng nói như máy móc lâu ngày chưa hoạt động, có chút cứng ngắc.

- Anh... làm sao thế?

- ...

Nói thật Trương Triết Hạn không hét lên đã là có tố chất lắm rồi. Nhưng biết rõ đối phương là hỏi thăm mình, Trương Triết Hạn cũng cố cười cười xua tay.

- Không việc gì, hạ đường huyết thôi.

- ... Anh... không ăn cơm à?

Trương Triết Hạn đúng là đã bỏ bữa trưa lẫn tối luôn, bận quá anh quên mất, lúc đó cũng không cảm thấy đói, cũng không ngờ hậu quả tới rồi đây.

- Anh lại đây.

Trương Triết Hạn nghi hoặc.

- Anh lại đây một chút đi.

Giọng nói thanh niên hơi khàn, không hiểu sao lại như lông vũ lướt nhẹ qua vành tai Trương Triết Hạn vậy. Anh thật sự đứng lên đi tới.

- Cầm lấy.

Trương Triết Hạn thấy một cây kẹo mút được đưa qua hàng rào, mà gương mặt của thanh niên kia anh vẫn không cách nào thấy rõ. Trương Triết Hạn nở một nụ cười nhận lấy kẹo.

- Cám ơn cậu nha.

- ... anh nên đi ăn đi.

- Được rồi, tôi cũng hiểu hôm nay mình cậy mạnh quá.

- ...

- ...

Trương Triết Hạn cũng không biết phải nói gì, nhớ đến cây kẹo trên tay liền bóc ra cho vào miệng luôn. Vị ngọt không quá gắt, bất ngờ lại hợp khẩu vị của anh vô cùng, anh định bụng về tra thử xem nhãn hiệu này để lần sau mua về ăn. Trương Triết Hạn vô thức mút kẹo một cái, nghe thấy tiếng bước chân của thanh niên kia lùi lại, xoay người, sau đó đi mất luôn rồi.

???

Thật là một người kỳ quái mà. Nhưng kỳ quái tốt bụng, lại mang theo kẹo bên người, hẳn là một người cũng đáng yêu nhỉ?

"Rắc"

Trương Triết Hạn trên sân tập va chạm vai với một đội viên.

"Rắc"

Trương Triết Hạn cười vui vẻ vò đầu một đàn em trên sân.

"Rắc"

Trương Triết Hạn kéo áo lau mồ hôi trên mặt, cơ bụng gì đó, ướt đẫm, hoàn mỹ.

Nghĩ cái gì đấy, Cung - đang phản nghịch - Tuấn, cắn nát kẹo trong miệng mà thôi.

- Chú ba.

- Chú ba.

- Chú ba!

Cung Tuấn từ trong hồi ức thoát ra, liếc nhìn qua Cung Tiểu Dã bĩu môi đối diện, lại nhìn xuống con gấu bông cũ kỹ mà cô bé vẫn luôn mang theo.

- Ừ?

- Cháu có thể đi xem chú xinh đẹp đóng phim không?

Hai mắt Cung Tiểu Dã chớp chớp, Cung Tuấn cũng nhìn cô bé một lúc mới nói.

- Chiều anh ấy sẽ qua.

- Cháu muốn xem chú ấy quay phim cơ.

- Không được.

- Hứ, chú là chưa nghĩ ra cách giải thích thì có.

- ...

Cung Tiểu Dã leo xuống ghế, chạy sang trèo lên cái ghế bên cạnh Cung Tuấn, nghiêm trang đối diện với anh.

- Mẹ cháu dạy là, có chuyện thẳng thắn nói. Giấu giếm ra sô pha!

- ... Cung Tiểu Dã, không được nghe bậy bạ.

Cung Tiểu Dã vỗ trán mình một cái.

- Nhầm rồi! Là có chuyện thẳng thắn nói, sẽ được khoan hồng.

- Anh ấy sẽ giận.

- Giận rồi chú dỗ không được hả?

- ...

Đúng nhỉ? Giận rồi, cứ dỗ lại là xong mà. Huống hồ, Trương Triết Hạn lại mềm lòng đến thế còn gì.

Cung Tuấn nghĩ là làm, bế theo Cung Tiểu Dã trực tiếp đến nơi Trương Triết Hạn đang quay phim.

Trương Triết Hạn không biết chuyện này, ngay cả khi Cung Tuấn đã đến rồi, đứng ở một góc nhìn anh thật lâu, Trương Triết Hạn vẫn đang nhập vai hoàn thành các cảnh quay nối tiếp cùng khung hình.

Sự xuất hiện của Cung Tuấn cũng không làm người trong đoàn quá để ý, một phần vì công việc vội vàng, một phần vì đạo diễn cũng ngầm cho phép, cho nên người trong đoàn cũng chỉ nhìn anh vài lần vì gương mặt của anh rồi quay đi ai làm việc nấy. Cung Tuấn chưa từng đi tham ban Trương Triết Hạn lần nào, anh không muốn dùng thân phận kim chủ lúc trước để giới hạn Trương Triết Hạn, để người khác nói không hay về anh ấy. Cung Tuấn chỉ có thể xem những video hậu trường mà tiểu Vũ quay lại. Nhưng qua một cái màn hình, cảm giác lại không giống.

Cung Tuấn nhìn thấy một Trương Triết Hạn xa lạ, co người nằm đó, trên mặt là nỗi khắc khổ nghèo túng, gầy đến độ khiến người sợ hãi. Đêm qua lúc Cung Tuấn ôm Trương Triết Hạn trong lòng, sờ đến xương sườn hơi nhô ra của anh cũng thấy rất đau lòng. Nhưng Cung Tuấn sẽ không vì thế mà bắt Trương Triết Hạn phải từ bỏ việc quay phim. Đây là yêu thích của anh ấy. Cung Tuấn tình nguyện làm mọi thứ để Trương Triết Hạn giữ được sự yêu thích của mình.

- Cắt! Làm tốt lắm. Chuẩn bị cảnh sau cho nam hai.

Trương Triết Hạn được trợ lý quấn cho một tấm chăn, thời tiết đầu năm cũng còn vô cùng lạnh, quay phim suốt bốn tiếng làm anh sắp cóng đến nơi rồi.

- Hạn ca, về xe nghỉ ngơi đi.

Trương Triết Hạn ánh mắt âm u, dường như không nghe thấy.

- Hạn ca, cảnh trưa nay xong rồi, buổi chiều quay thêm hai cảnh nữa, anh vào xe nghỉ ngơi đi.

Trợ lý nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý bọn họ mới nói nhỏ.

- Cung tổng tới một lúc rồi, đang ở trên xe chờ anh.

Trương Triết Hạn chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên.

Trương Triết Hạn cũng không tẩy trang, nhanh chóng vào xe bảo mẫu. Lúc nhìn thấy Cung Tuấn, vừa định lên tiếng thì Cung Tuấn đã đưa ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng. Lúc này Trương Triết Hạn mới chú ý thấy Cung Tiểu Dã đang ghé bên đùi của Cung Tuấn mà say ngủ. Trương Triết Hạn nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Cung Tuấn, không đợi Cung Tuấn bỏ ngón tay xuống đã hôn lên một cái, chạm lên ngón tay, mềm mềm ấm ấm. Đôi mắt Trương Triết Hạn cong cong, thì thầm.

- Tiên sinh, tham ban anh hả?

- Muốn nhìn anh.

- Đem cả tiểu Dã theo luôn.

- Con bé bảo muốn xem anh diễn.

- Ồ.

Cung Tuấn đưa tay lau vết bẩn trên mặt Trương Triết Hạn, cũng không chê anh bộ dạng lúc này không nỡ nhìn.

- Chiều nay anh còn mấy cảnh?

- Hai cảnh thôi, anh lúc nãy đã đẩy ba cảnh lên rồi. Tối nay đến trưa mai sẽ rảnh.

- Hạn Hạn.

- Hửm?

Cung Tuấn vuốt ve vành tai Trương Triết Hạn, trong mắt đều là nghiêm túc.

- Em biết chân anh từng bị chấn thương. Là em tận mắt nhìn thấy.

Trương Triết Hạn ngây ra.

- Lúc anh phẫu thuật, em đứng ngay ở bên ngoài phòng.

- ...

Trương Triết Hạn lúc này thật sự khiếp sợ. Anh xem qua cuốn kỷ yếu kia, biết được chuyện Cung Tuấn từng học ngay bên cạnh mình, biết được có khả năng Cung Tuấn đã từng biết anh. Nhưng Trương Triết Hạn chưa từng nghĩ Cung Tuấn sẽ thật sự từng ở gần anh đến mức như thế. Lúc đầu anh nghĩ có lẽ chỉ là một loại tình cờ, một mối duyên phận được nhen nhóm tựa như mối tình đầu mà thôi. Trương Triết Hạn còn nghĩ, có khi nào Cung Tuấn là từ lúc đó chú ý đến anh hay không. Cho nên lúc sáng mới trêu chọc Cung Tuấn một chút, nhưng có vẻ như anh đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.

Cung Tuấn thấy Trương Triết Hạn sững sờ, muốn mở miệng nói thêm thì trên đùi đã cảm nhận được Cung Tiểu Dã động đậy. Cung Tiểu Dã ngáp nhỏ một cái, mở mắt ra, vừa nhìn thấy Trương Triết Hạn đã vô cùng vui vẻ.

- Chú xinh đẹp! Lúc nãy cháu có xem chú diễn đó, siêu hay luôn!

Trương Triết Hạn cười cười tiếp lời Cung Tiểu Dã, còn Cung Tuấn lại bắt đầu giả ngầu chống cằm nhìn ra bên ngoài rồi, khiến cho Trương Triết Hạn trong lòng tò mò đến ngứa ngáy luôn.

Trương Triết Hạn tẩy trang xong, Cung Tuấn liền đưa hai người đến một nhà hàng để ăn cơm. Trương Triết Hạn bế Cung Tiểu Dã xuống trước, để Cung Tuấn lái xe đi đỗ. Nơi này là một khu cao cấp, bảo mật rất cao, Trương Triết Hạn chỉ đội mũ đeo khẩu trang, cũng không sợ cánh nhà báo chụp được.

Trương Triết Hạn nhìn bé con trong lòng, chú ý tới con gấu bông hơi cũ mà Cung Tiểu Dã vẫn luôn ôm. Hình như kể từ lần đầu tiên gặp thì anh đã thấy Cung Tiểu Dã luôn đem theo nó rồi.

- Tiểu Dã. Con gấu bông này cháu rất thích à?

- Chú xinh đẹp nói tiểu Triết sao?

- Tiểu Triết?

- Đúng đó. Em ấy là Cung Tiểu Triết. Từ lúc cháu ra đời đã ở bên cháu rồi.

Trương Triết Hạn cười, nắm tay Cung Tiểu Dã đi vào phòng bao, để bé ngồi lên ghế trước.

- Mẹ cháu mua cho à?

- Không phải.

Trương Triết Hạn cũng nghĩ thế. Con gấu này nhìn thì dễ thương, nhưng chất liệu lại không tốt lắm, càng giống mấy con thú bông trong máy gắp thú hồi xưa anh hay chơi hơn. Nói chứ, lúc trước anh cũng là một cao thủ gắp thú đấy. Có lần Trương Triết Hạn gắp thú đến mức muốn dọn sạch cả máy của người ta, lại không đem về hết được, nên đành chia cho mấy đứa nhỏ ở gần đó.

- Tiểu Triết là của chú ba cho cháu đó. Mẹ nói hồi nhỏ cháu hay khóc quấy lắm, chỉ có chú ba bồng mới chịu ngủ. Về sau chú ba phải đi học, cho nên Tiểu Triết liền thay chú ba dỗ cháu ngủ.

Trương Triết Hạn bật cười, tưởng tượng ra hình ảnh một Cung Tuấn gương mặt lạnh lùng, động tác trên tay lại dịu dàng bế Cung Tiểu Dã là thế nào.

- Chú ba của cháu thương cháu thật đấy.

- Hì hì. Nói cho chú một bí mật.

Trương Triết Hạn nhướn mày, kề sát tai lại.

- Ở trong phòng của chú ba ở nhà chính, có tới mười một tiểu Triết cơ.

- Mười một tiểu Triết?

Cung Tiểu Dã gật mạnh đầu.

- Tiểu quỷ không nói dối, ba năm không cao lên được!

Trương Triết Hạn xoa đầu cô bé, trong đầu hình như có một sợi dây gì đó vừa vụt qua, lại bị anh bỏ lỡ mất. Cung Tuấn tiến vào phòng, thấy một lớn một nhỏ đang cười nói vui vẻ cũng không phản ứng gì. Anh đi tới ngồi xuống bên cạnh Trương Triết Hạn.

- Em gọi món rồi, anh muốn ăn thêm gì không?

- Nhanh vậy? Anh không thể ăn nhiều quá đâu.

- Mỗi thứ đều làm số lượng ít thôi. Anh ăn biết vị là được.

Trương Triết Hạn sờ má Cung Tuấn, nắn nắn một chút.

- Chu đáo quá, tiên sinh.

Cung Tiểu Dã hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, chủ động che mắt mình lại.

- Cháu chuẩn bị xong rồi. Không nhìn thấy cái gì đâu.

Trương Triết Hạn buồn cười, vừa định mở miệng thì Cung Tuấn đã vươn người tới, che lại bàn tay nhỏ toàn là để làm màu của Cung Tiểu Dã. Cung Tuấn hôn Trương Triết Hạn, cũng chỉ là mềm mại cọ xát, rồi khẽ cắn môi anh một chút mà thôi.

- Hạn Hạn.

- Hửm?

- Người đàn ông đầu tiên của anh là ai thế?

Trương Triết Hạn : ???

Không khí màu hồng mềm mại đâu rồi???

Cái câu hỏi gì đây???


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net