14. Có Con Mèo Nhỏ Ôm Thùng Giấm To.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bởi vì phải đến kinh thành gấp, sáng sớm hôm sau bọ họ đã phải chuẩn bị lên đường, Cung Tuấn đang phụ Trương Triết Hạn chất lại đồ đạc lên xe ngựa thì bị Cung Thiên Trường kéo vào trong. Hắn khó hiểu nhìn ca ca nhà mình, lại bị Cung Thiên Trường đá một cái vào chân, "Mau quỳ xuống đi."

Cung Tuấn, "...."

"Tự nhiên bắt đệ quỳ?", Hắn khó chịu.

"Ngốc!", Cung Thiên Trường gõ đầu hắn, chỉ lên bức tượng đang được thờ trong miếu, "Quỳ xuống cầu đi! Đây là miếu thờ Nguyệt Lão đó!"

Cung Tuấn nhếch môi, ở bên tai Cung Thiên Trường nhả ra mấy chữ, "Đêm qua cầu rồi!", Sau đó thì hất tóc đánh người đi ra ngoài. Còn không quên lẩm bẩm, "Nghĩ đệ là ai chứ?"

Cung Thiên Trường, "...", Đúng là lo bò trắng răng mà!

*****

Đoạn đường đến kinh thành cũng không còn xa, bọn họ lại gấp rút lên đường, đến giữa trưa đã vào đến kinh đô Thiên Triều.

Cung Tuấn vén rèm xe nhìn ra ngoài, hắn đã rất lâu rồi không trở về kinh thành, cảnh vật bên ngoài thay đổi thật nhiều so với trong ký ức của hắn.

"Chủ nhân.", Bạch Mộc Thiên đi tới, "Bây giờ về phủ hay sao?"

"Ngươi về phủ sắp xếp một chút, chúng ta ăn trưa xong sẽ về.", hắn nói, lại quay người vào trong nhìn Trương Triết Hạn, "Ngươi có nhà ở kinh thành đúng không?"

Trương Triết Hạn đang cầm một cuốn sách, nghe hắn hỏi cũng không nhìn lên, chỉ gật đầu, "Có một toà phủ nhỏ, người của ta đưa hàng đến kinh thành đều ở đó. Làm sao vậy?"

Cung Tuấn trầm mặc một chút, nói, "Không có gì, ăn trưa xong để ta đưa ngươi về."

Y nhìn sang, cũng trầm mặc một lúc, gật đầu, "Ừ, tuỳ ngươi."

.....

Tửu lâu lớn nhất kinh thành, gọi Nhất Phẩm Lâu, chủ quán là người quen của Cung Tuấn, vừa nhìn thấy hắn đã mừng rớt nước mắt, gọi người dọn dẹp nhã gian ở tầng cao nhất, đích thân đưa mọi người lên đó. Cung Tuấn cười cười, vừa đi vừa ôn chuyện với người nọ, trông đặc biệt thân thiết.

Trương Triết Hạn đi ở phía sau, nhìn bàn tay của lão bản nọ đang đặt trên eo Cung Tuấn, mắt cũng nheo cả lại, cảm giác không thoải mái chạy khắp cơ thể, nhìn thế nào cũng thấy bàn tay kia thật chướng mắt!

Âu Dương Ngạo Khiết đi bên cạnh Cung Thiên Trường, ghé vào tai y hỏi nhỏ, "Người kia là ai vậy?"

Cung Thiên Trường hừ nhẹ một tiếng, khuôn mặt tỏ vẻ ghét bỏ, trả lời, "Hắn tên Lý Đồng, khoảng chừng ba năm trước có đến Tuyết Châu một lần, không may gặp nạn, may mắn được đệ ấy cứu."

"Ngươi đừng nói với ta rằng tên họ Lý này đem lòng mến mộ Cửu đệ."

"Còn không phải sao? Nghe nói hắn cứ cách hai tháng lại chạy đến Tuyết Châu một lần.... Ui da!", Cung Thiên Trường xoa xoa trán, khó hiểu nhìn Trương Triết Hạn đang đi trước mặt mình bỗng dừng lại.

Trương Triết Hạn quay lại nhìn hắn, mày đã nhíu lại thành một hàng, hỏi, "Cung Tuấn có biết người đó thích hắn không?"

Cung Thiên Trương vô thức dịch người ra sau lưng Âu Dương Ngạo Khiết, gật đầu, "Sao lại không, chỉ là tên kia chưa làm gì quá phận nên... Ai da, Triết Hạn à..."

Cung Thiên Trường cùng Âu Dương nhìn y không nói lời nào quay đầu bỏ lên trên, lúc đi đến chỗ của Cung Tuấn và Lý Đồng kia cũng không có tránh sang chỗ khác mà đưa tay đẩy hai người sang hai bên, hiên ngang bước đi.

Cung Tuấn nhìn bóng lưng của y, dường như có thể thấy được lửa giận đang bốc cháy ngùn ngụt, liền quay đầu nhìn ca ca nhà mình, "Huynh làm gì y rồi?"

Cung Thiên Trường nhún vai, "Huynh có làm gì đâu."

Cung Tuấn nheo mắt, hắn tin mới lạ! Nhưng hắn cũng không có thời gian truy hỏi, nhanh chóng xoay người đuổi theo Trương Triết Hạn.

Cung Thiên Trường đưa bàn tay ra, Âu Dương Ngạo Khiết đập lên một cái, "Kế hoạch thành công!"

Lý Đồng đứng phía trên đương nhiên nhìn thấy cảnh này, nheo mắt nhìn hai người họ, dự cảm không lành mãnh liệt trào lên trong lòng hắn, "Hai người có âm mưu gì đúng không?"

Cung Thiên Trường tiến đến vỗ vai hắn, nhỏ giọng, "Vì hạnh phúc của huynh đệ ngươi, ngươi chịu thiệt thòi chút chắc không sao đâu ha?"

Lý Đồng tròn mắt, hai ngón trỏ chọt vào nhau, hỏi nhỏ, "Vị công tử kia và Tuấn Tử.... Ấy ấy hả?"

"Đúng rồi đó.", Cung Thiên Trường gật đầu.

"Ai da, sao người không nói sơm hả?", Hắn nhăn mặt, sau đó hướng lên lầu gọi một tiếng, "Tuấn Tuấn! Đợi ta nha~~~", sau đó thì chạy mất dạng.

Cung Thiên Trường giật giật khoé môi, "Đúng là gián điệp được đào tạo bài bản, nhập vai nhanh thật đấy."

****

Bầu không khí trên bàn ăn có chút ngưng đọng, Trương Triết Hạn ngồi sát bên cửa sổ, đũa cũng không thèm động, một tay cầm ly rượu, một tay chống cằm nhìn ra ngoài. Theo như lời nhận xét của Cung Thiên Trường, thì chính là bản mặt đen hơn đáy nồi!

Cung Tuấn lườm ca ca nhà mình một cái, lại xum xuê bên cạnh Trương Triết Hạn, "Tiểu Triết, ngươi ăn chút đi, đừng có uống rượu không như thế."

Trương Triết Hạn tỏ vẻ không quan tâm, cũng không đáp lại lời hắn, thủy chung nhìn ra bên ngoài, một cái liếc mắt cũng không có làm Cung Tuấn vừa tức vừa vội.

Lý Đồng ngồi bên cạnh tủm tỉm cười, lần đầu hắn nhìn thấy Cung Tuấn khốn đốn như vậy nha! Đúng là mở rộng tầm mắt mà! Hắn cầm lấy bình rượu trên bàn, rót cho Cung Tuấn một ly, nói, "Nào, Tuấn Tuấn, lâu ngày rồi mới gặp mặt, cùng ta uống chén rượu ôn lại 'tình' xưa nào!", Hắn nói, lại cố tình nhấn mạnh chữ 'tình'.

Mặt của Trương Triết Hạn đã đen lại càng đen, bàn tay cầm ly rượu cũng nổi cả gân xanh.

Cung Tuấn thì phát hoảng, giơ tay cốc vào đầu Lý Đồng, "Tình con mẹ ngươi á!!!"

"Tiểu Triết, ngươi đừng có nghe Bát ca ta nói lung tung, cái tên Lý Đồng này với ta chẳng có gì cả!", Hắn vội vội vàng vàng hướng y giải thích, "Lý Đồng chỉ là bằng hữu của ta thôi, với lại, từ hai năm trước hắn đã thành thân rồi!"

Trương Triết Hạn, "...."

Cung Tuấn ném đũa về phía Cung Thiên Trường, "Huynh còn cười!"

Cung Thiên Trường đá vào chân Âu Dương, nói nhỏ, "Nghe ta đếm, đến ba là chạy nha?"

Cung Tuấn nhìn ba người dựng trò phá đám bỏ chạy, chỉ có thể bất lực nhìn trời. Hắn quay sang nhìn Trương Triết Hạn đang ngẩn người bên cạnh, bật cười, "Vừa nãy ngươi ghen đó hả?"

Trương trang chủ ngơ ngác một lúc, tức giận đập bàn, "Ta ghen cái gì?"

"Không ghen?", Cung Tuấn ghé người tới, ở bên tai y phả ra hơi thở ấm nóng, "Thế tại sao ta lại ngửi thấy mùi giấm chua vậy?"

Mặt Trương trang chủ nháy mắt liền đỏ như quả cà chua, lắp bắp, "Ngươi... Ở trên bàn có giấm ...."

"Hử? Phải không?", hắn xoa vành ta của y, cười nhẹ, "Vậy sao ngươi không ăn cơm nha?"

Trương Triết Hạn bị dồn ép ở một chỗ, vừa khó chịu lại cảm thấy mất mặt, liền đẩy mạnh hắn ra, nói, "Giờ ăn là được chứ gì?"

Cung Tuấn phì cười, gấp cho y mấy món ăn trên bàn, ở một bên chống cằm nhìn y cúi gằm mặt ăn lấy ăn để, âm thầm cảm thán, 'Mỹ nhân mỹ nhaan~~ bình giấm chua cũng thật lớn!!!"

************end chương***********

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net