Phần I: Những chuyện thường ngày - Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1: Mới vào nghề...

Takahashi Seichi, hiện nay 21 tuổi, sống một mình ở Tokyo, từ nhỏ đã có ước mơ được tiếp cận với âm nhạc.

Seichi ngày nhỏ, cứ nghe thấy nhạc là liên hồi hát theo, tình yêu với âm nhạc là mênh mông như biển.

- Seichi đừng hát nữa, đau tai ba!

Ba của Seichi đã nói vậy sau khi nghe con trai hát. Người bình thường bị nói vậy thì sẽ không sao nhưng Seichi mỏng manh đã sớm suy sụp, cậu bỏ luôn cả hát, sau này không còn nghĩ đến nó nữa.
Ước mơ mong manh thuở nhỏ là thế, vỡ tan ra như thuỷ tinh.

Tuy nhiên, dạo đây vào những ngày cuối thu đẹp trời, Seichi nhận được thư của bên NND nhận cậu vào làm việc. Mặc dù không còn mặn mà với ngành này nữa nhưng cậu vẫn quyết định nhận việc, công việc dường như là đi tiếp xúc và giúp đỡ các ca sĩ của bên đó.

Công việc tưởng như đơn giản này đã thay đổi gần như hoàn toàn cuộc đời của Seichi.

-------

- Soraru-san, hôm nay trời đẹp nhỉ?

- Mafu, bây giờ đang là 10h đêm, trời không còn đẹp nữa đâu, lạnh lắm!

Soraru tóc đen đen hơi xù đang quấn một cái khăn quàng dày quanh cổ nói, tay vẫn bấm console với tốc độ ánh sáng

- Vậy sao, tui vẫn thấy trời đẹp lắm...

Soraru vẫn mải mê chơi game mãi mới chịu rời mắt khỏi màn hình.

- Trời nào mà đẹp?! Ông nhìn đi đâu v...

Quay ra thì thấy Mafumafu vận bộ đồ ngủ Tanuki quen thuộc đang bị một đống chăn đè nằm bẹp dí bên dưới.

- Ra là đang ngủ... - Soraru thở dài, tính quay lại chơi game tiếp

- Nghe nói mai có người chăm sóc đặc biệt từ bên NND gửi tới đó... - Mafu tiếp tục nói mớ

- Tui thèm sushi quá~...

- ...

Sáng hôm sau, ở trong phòng Mafumafu như kiểu vừa có bão quét qua. Màn hình TV hiện chữ Game Over to tổ chảng, dưới sàn là Soraru vẫn còn quàng nguyên khăn nằm co ro ôm chăn như con tôm. Còn gần đấy là Mafumafu đang bị chăn đè được một lúc lại rên nóng, lăn qua lăn lại được một lúc thì lại yên. Bộ Nintendo vẫn vứt bừa bãi trên sàn nhà, bên cạnh đó còn có nhiều vỏ mì ăn liền.

Kính Koongg~

Tiếng chuông của vang lên như tiếng chuông báo thức. Mafumafu liền nhanh chóng bật tung đống chăn đứng dậy, quay ra nhìn thấy Soraru khẽ cựa quẩy lật người liền xót lòng đem chăn quấn anh lại như một cục bông xong vội vớ lấy cái khẩu trang đeo lên rồi chạy ra mở cửa.

- Xin lỗi ai đó...

Đứng trước cửa nhà Mafumafu là một thanh niên nhỏ bé, chắc tầm Urata với mái tóc đen bóng, đôi mắt to hơi xếch lên như mắt cáo, cũng có phần hơi đáng sợ. Thanh niên đó trước ngực có đeo thẻ nhân viên của NND, một tay cầm tập tài liệu, tay kia túi đồ lỉnh kỉnh, nhanh nhẹn cúi chào.

- Chào anh, Mafumafu-san! Tôi là Takahashi Seichi đến từ bên NND, từ nay rất mong được giúp đỡ!

- À ừm... Cũng rất mong được giúp đỡ... - Mafu hơi ngạc nhiên về sự xuất hiện của Seichi nên chỉ biết ậm ừ một lúc - A! Mời cậu vào nhà...

Seichi nhìn trước mặt mình là một thanh niên với khuôn mặt điển trai, mái tóc màu hơi vàng trông rất đẹp. Dở hơi mỗi là Mafumafu vẫn đang mặc bộ đồ ngủ lại vừa mới dậy nên trông hơi lôi thôi. Lát sau anh có quay ra xin lỗi vì điều đó và đi vào phòng thay quần áo.

Đi một vòng quanh nhà của Mafumafu, Seichi liền thấy một người nằm chết giấc dưới sàn nhà, thân thì bị chăn cuộn lại tròn vo, khăn quàng bị hất lên tận mặt chỉ lộ ra đôi môi cong cong màu cánh đào xinh đẹp. Cậu liền giở xấp tài liệu trong tay mình ra, lật lật một hồi.

- Ra là Soraru-san...

Nghĩ một lúc Seichi đem cả cục tròn vo đặt lên ghế sofa, chỉnh gọn gàng từ gối đến chăn, khăn quàng lại được quàng lại như cũ, Soraru nằm tiếp tục ngủ ngon lành. Sau đó cậu chạy vào trong bếp.
Được một lúc, Mafumafu thay xong đồ chạy ra thì không thấy người đâu nữa. Phòng khách được dọn sạch sẽ, bộ Nintendo được cất đi gọn gàng, xác chết bó chăn... Soraru đã được đem lên ghế nằm gọn gàng, giờ vẫn ngủ rất ngon. Lại chợt có mùi thơm nhẹ phát ra từ trong bếp, anh liền đi vào bếp xem.

Seichi đang đứng trong bếp, hai tay áo xắn lên gọn gàng đang rửa bát đĩa. Trên quầy là hai khay bữa sáng đúng kiểu truyền thống Nhật được bày ra gồm có cơm, canh miso, một miếng cá hồi nướng với trứng cuộn cùng, ăn kèm bằng củ cải muối. Mafumafu nhìn hai khay cơm mắt mở to lấp lánh.

- L-Là ai làm...? - Anh run run hỏi

- Em làm... Em đã mua một ít đồ đem qua để nấu vì sợ các anh không có gì để ăn. - Seichi đem cất gọn bát đũa vừa rửa lại lên giá

- Em đúng là thiên thần hạ thế mà! - Mafumafu vỗ vai cậu một cái, nước mắt lưng tròng - Để anh mang ra cho!

Sau đó anh nhanh nhẹn đem hai khay cơm ra đặt lên cái kontatsu và ngồi vào cho ấm. Seichi theo ra sau, tiến lại gần chỗ Soraru gọi anh dậy. Nhưng Mafu đã kéo cậu bảo cậu ra kotatsu ngồi, còn anh thì đứng đó, kéo tay tạo ra những tiếng "rắc, rắc" nhẹ.

- Soraru-san, đến giờ dậy RỒI!!

Hành động đi cùng lời nói, chiếc chăn ấm áp bị Mafu kéo tung lên, Soraru đang nằm liền lập tức co lại như con tôm, vẫn không chịu dậy. Mafu liền cầm đĩa trứng cuộn lên đưa lại gần mũi Soraru, Soraru có chút phản ứng bắt đầu động đậy, cái mũi hơi nhảy nhảy. Sau cùng là ngồi dậy, hết xoa đầu rồi lại dụi mắt, chưa tỉnh nhưng ảnh vẫn trườn người từ ghế xuống mà mò ra chỗ kotatsu nằm tiếp.

Seichi nhíu mày, định mở miệng thì Mafu đã chen vào.

- Không sao đâu, anh vẫn còn cách.

Sau đó ảnh tiếp cận Soraru, kề miệng sát tai anh mà nói.

- Sáng nay có cơm nóng ăn kèm với canh miso này, trứng cuộn nữa...

Cặp lông mày xinh đẹp của Soraru bắt đầu giật giật.

- À còn có cả cá hồi nướng cơ, củ cải muối nữa đấy...

Giờ đến hàng môi bắt đầu he hé ra giật giật.

- Không nhanh là tui ăn hết phần của ông đó...

Anh chưa nói hết câu thì đã bị Soraru nắm cổ tay kéo một phát, đầu hai người đập vào nhau. Seichi ngồi gần đó cảm tưởng hình như nghe phải tiếng "Koong!" rất rõ ràng. Cả hai người kia đau điếng ngồi dậy xoa đầu.

- Làm cái gì đấy?!

Cả hai người đồng thanh, xong lăn vào mà cắn xé nhau. Seichi thở dài, nhìn đồng hồ đeo tay, còn phải đến nhà vài người nữa mà...

Lát sau, hai người kia bắt đầu ổn định để ngồi ăn, Mafu bắt đầu giải thích cho Soraru về sự có mặt của Seichi ngày hôm nay.

- Vậy à? Vậy em phải theo bao nhiêu người nữa? - Soraru nuốt miếng trứng trong mồm rồi hỏi

- Etou... Hai người, rồi còn Kashitarou Ito-san, Sakata, Urata, Amatsuki-san. Luz-san đã bị đẩy xuống cuối danh sách ưu tiên. - Seichi nhanh tay xem qua tập tài liệu

- Tại sao Luz lại bị đẩy xuống cuối danh sách? - Soraru giật mình

- Đây là chỉ đạo của cấp trên ạ. Với cả em cũng chưa tiếp cận với ảnh bao giờ cả, chắc ảnh sẽ ổn thôi... - Cậu đặt tài liệu xuống bàn, giọng chắc nịch

Soraru tiếp tục quay ra ăn, Mafu đang ăn nghe xong chân mày nhíu lại, cười khổ một cái.

- Tên đó mới đang lo đấy... Hơn tất cả trong tụi này luôn nhóc ạ... - Mafumafu đưa đũa chọt miếng cá hồi nướng

Seichi im lặng một hồi lâu, lôi một cái danh thiếp ra đặt trên bàn.

- Số điện thoại của em ở trong này, nếu cần gì hai anh cứ gọi. Giờ em xin phép có khi em phải đi rồi.

- À ừm. - Hai người cũng nhanh nhẹn đưa danh thiếp của mình cho Seichi - Em đi bằng gì? Taxi à?

- Không ạ, em đi bộ.

Nói xong Seichi cúi chào rồi đi ra ngoài, còn tiện đóng cửa cẩn thận.

- Em ấy vừa bảo là đi bộ phải không? - Soraru đưa bát canh lên uống

Mafumafu ngồi đối diện cũng đang uống canh liền phụt ra một phát. Canh miso dính đầy trên mặt Soaru, anh tức tối đứng dậy tìm khăn lau mặt. Còn Mafu thì lao ra khỏi nhà để xem con người kia "đi bộ" tới nhà Luz kiểu gì.

Lúc này trời còn sớm, lại là cuối tuần nên đường vẫn còn vắng hơn so với ngày bình thường. Seichi đi ra đến cổng, nhìn đường phía trước, hơi khẽ cúi người xuống.

Chỉ trong một chớp mắt, cậu bắn thẳng ra đường với tốc độ ánh sáng. Mafu cùng với Soraru nhìn từ trên nhìn xuống mà không khỏi toát mồ hôi. Một người bé nhỏ như vậy mà cũng có thể chạy với tốc độ kinh hồn vậy ư?...

                      ------------------

Chương 1 đã hoàn thành <3
Hơi ngắn bởi vì nó chỉ là những mẩu chuyện ngắn thôi :3

Các bạn hãy cho theo dõi và bình chọn cho truyện để tui có động lực làm tiếp nhé~

Yêu mấy ổng lắm <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net