HỒI 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo lời của Nhân An, Lưu Ninh cuối cùng cũng vẽ xong được đường đi đến Vạn Tượng Các, ngày mai trốn đi như kế hoạch là ngon lành.

Nhân An đã ngáp một hơi thật dài, Lưu Ninh thì vẫn tỉnh như sáo, giữ một người buồn ngủ ở lại thức cùng là tội ác. Nên đành để Nhân An quay về tẩm phòng.

Lưu Ninh tiễn Nhân An đến cửa, vừa mở cửa đã thấy có người đứng sẵn ở bên ngoài. Lưu Ninh còn chưa nhìn rõ được là ai, đã nghe Nhân An gọi.

- Du ca.

Vãi, con bé này thấy crush cái mắt sáng trưng. Lý Hoán Du buổi đêm lại ở đây, trong có vẻ ngóng ngóng tìm kiếm cái gì đó.

Lý Hoán Du nghe tiếng gọi của Nhân An liền xoay người lại. Nhìn thấy thêm cả Lưu Ninh, y bất ngờ đến bối rối giấu đi chiếc áo choàng ở trên tay ra phía sau lưng.

- Tiểu thư... Nhân An. Ta...ta đi tuần quanh đây, trùng hợp hai người vẫn chưa ngủ sao?

- Du ca, vất vả rồi. Tiểu thư chưa vào giấc, muội đến trò chuyện cùng tỷ ấy.

Nhân An rời hẳn khỏi trạng thái buồn ngủ, mỉm cười dịu dàng với Lý Hoán Du.

- À, Nhân An cũng vất vả rồi.

Lý Hoán Du cũng đáp lại Nhân An bằng cái cười. Lưu Ninh nhìn hai người bọn họ, nhận thấy bản thân sáng trưng rồi. Ban nãy còn tỷ muội tình thâm, Lý Hoán Du xuất hiện trong mắt Nhân An chỉ có y thôi.
Lưu Ninh cũng muốn tạo cơ hội cho đôi chim trẻ này.

- Lý huynh đã đi tuần. Vậy chắc cũng tiện đường đi ngang qua hạ quyến ở Chủy Cung. Phiền Lý huynh giúp ta hộ tống muội ấy một đoạn nhé.

Nhân An ngại ngùng kéo tay Lưu Ninh. Thích muốn xĩu mà còn ngại gì nữa. Lưu Ninh đẩy Nhân An sang bên cạnh Lý Hoán Du, nháy mắt với Nhân An.

Lưu Ninh đã mở lời, Lý Hoán Du không thể từ chối. Dù mục đích ban đầu của Lý Hoán Du ở đây là tìm Lưu Ninh.

- Chuyện nên làm. Tiểu thư cứ an tâm.

- Được được. Thế ta vào trong nhé, Nhân An giao lại cho huynh.

Lưu Ninh vẫy tay với Nhân An rồi vào trong tẩm phòng, len lén quan sát qua khe cửa sổ. Mãi đến khi Nhân An cùng Lý Hoán Du rời khỏi đó, cô mới trở về giường.
____

Nhân An mười tuổi đã đến Cung Môn, mười hai tuổi được quản sự điều đến Chủy Cung. Lần đầu gặp Lý Hoán Du ở Chủy Cung, cô đã đem lòng mến mộ y. Lý Hoán Du là thị vệ Lục Ngọc được Cung Thượng Giác sắp xếp cho Chủy Cung. Vì Cung Viễn Chủy trở thành cung chủ khi còn quá trẻ, nên mọi việc sắp xếp trước đó đều do Cung Thượng Giác chuẩn bị cho đệ đệ.

- Du ca.

- Ơi.

- Huynh thích Lưu Ninh tiểu thư đúng không?

Nhân An hỏi. Lý Hoán Du khựng cả người, bàn tay đặt ở chuôi đao nắm chặt một vòng. Chiếc áo choàng trong tay còn lại cũng được giữ chặt, áo choàng vốn là do y nhìn thấy Lưu Ninh buổi đêm ra ngoài, sợ y phục mỏng sẽ dễ bị cảm mạo. Áo choàng đã trong tay rồi, lại chẳng dám khoác cho Lưu Ninh.

Nhân An mến mộ Lý Hoán Du nhiều năm, sao có thể không nhìn ánh mắt của Lý Hoán Du khi nhìn Lưu Ninh.
Nhận thấy Lý Hoán Du không đáp lời, Nhân An liền biết mình đoán đúng rồi. Cảm xúc rơi xuống vực thẳm, nhưng nàng không muốn Lý Hoán Du khó xử.

- Ninh tỷ xinh đẹp, tốt bụng. Lại còn vui vẻ, thông thiên văn. Nếu muội là nam nhân, muội cũng sẽ thích tỷ ấy.

Lý Hoán Du nhìn Nhân An, nàng cúi mặt, cả ánh sao trong mắt đều vụt tắt. Lý Hoán Du cũng không phải kẻ khờ, y sao mà không thể nhìn ra Nhân An có ý với y qua nhiều năm như vậy.

- Ta...không dám thích tiểu thư. Muội đừng nghĩ nhiều.

Nhân An không tin. Lý Hoán Du nhìn nét mắt vẫn còn nghi ngờ của nàng, bất lực mỉm cười, cũng không thêm lời giải thích. Y khoác áo choàng cho Nhân An, dịu dàng chỉnh lại nếp của áo choàng.

- Du ca...

- Ta đi cùng muội được đến đây thôi. Phía trước nam nhân như ta tiến vào không tiện. Đêm rồi, muội nghỉ ngơi sớm nhé.
.

.
.

Giờ Mão

Lưu Ninh bị tiếng kẻng đánh thức, tóc xù như tổ quạ ngồi khờ khạo trên giường. Cô nhìn ra cửa sổ, trời còn chưa hừng sáng nữa, Chủy Cung đã thức dậy sớm như vậy.
Cơ thể mệt mỏi vì vẫn chưa quen giờ giấc sinh hoạt, lại không thể ngủ thêm được. Lưu Ninh thở dài một hơi.

- Sớm dữ vậy trời ơi.

Lưu Ninh mở cửa sổ, sương mù còn chưa vơi đi, đèn lồng thắp ban tối vẫn còn sáng. Bên phòng đối diện của Cung Viễn Chủy còn chưa sáng đèn, đêm qua y có về lại Chủy Cung không? Hay ngủ lại ở Giác Cung rồi. Đúng là có anh hai cưng, anh hai chiều thích quá trời.

Lưu Ninh trùm chăn bông lên người, mở cửa chính rồi lú đầu ra khỏi phòng, nhìn quanh một hồi thấy một số hạ nhân đã thức dậy vào ca làm việc sáng sớm rồi. Giờ giấc làm việc ở đây "healthy", không biết bổng lộc hằng tháng là bao nhiêu, có dịp Lưu Ninh phải hỏi mới được.

- Ninh tỷ.

- Ôi mẹ ơi! Nhân An!

Tim thòng cộng thêm 1cm. Ở đây mãi, chắc chắn Lưu Ninh sẽ ngủm. Không vì Cung Viễn Chủy, cũng vì tim thòng, đau tim mà ngủm.

Nhân An mang nước ấm, khăn và than tre đến cho Lưu Ninh. Làm sao mà con bé này biết cô đã thức giấc được?

- Muội nghe tiếng mở cửa của tỷ. Hôm nay Ninh tỷ thức giấc sớm quá, Chủy công tử sẽ khen thưởng cho tỷ.

- Suỵttt. Chủy công tử của muội thưởng cho ta, thì không cái gì tốt đâu. Muội thấy cổ tay ta quá trời vết đỏ không? Là phúc của Cung Tam tiên sinh.

Nhân An nhìn vết hằn đỏ trên cổ tay Lưu Ninh, bất giác đỏ ửng mặt.

- Chủy công tử, vẫn chưa thành niên... nhưng đã khỏe như vậy luôn ạ?

Ey khoan từ từ.

Ý Lưu Ninh là bị bẻ tay sắp gãy rồi. Nhân An lại nghĩ theo cái hướng abcd!!

- Con bé này, muội nghĩ cái gì vậy?!

- Hai người không phải...?

- KHÔNG! Trời ơi!

Lưu Ninh phải nắm tay kéo vội Nhân An vào bên trong phòng.

- Năn nỉ muội. Cung Viễn Chủy còn chưa thành niên, công an gông cổ ta mất.

Cung Viễn Chủy chưa thành niên chỉ xét theo gia quy, nếu tính tuổi cũng đã mười tám rồi. Độ tuổi đó vào thời này cũng đủ để thành thân sinh hài tử. Lưu Ninh biết chứ, nhưng dù chẳng làm gì sai, vẫn sợ công an gông cổ.

-------

Hôm nay, Lưu Ninh được đi tắm rồi. Nhân An giúp bôi nghệ lên toàn thân cho Lưu Ninh, những vết thương từ lúc ở địa lao cũng đã khỏi, đúng là thuốc tốt. Lưu Ninh nhủ thầm phải xỉa cái công thức này, nếu về hiện đại điều chế ra cũng quá ngon.

Bôi nghệ xong Lưu Ninh có thể xuống ngâm bồn. Thảo dược cùng với sữa tươi đã được đun sẵn, nhiệt độ vừa đủ ấm trong bồn.

Bồn tắm Chủy Cung rộng như những bể bơi lớn, mở pool party còn được luôn. Lưu Ninh thật muốn khuyên Cung Tử Vũ tương lai lên Chấp Nhẫn rồi, hãy mở khu du lịch sinh thái Cung Môn. Dịch vụ tốt, view tốt, thức ăn cũng tốt luôn. Bảo đảm ăn nên làm ra.

Lưu Ninh rửa sạch những vết nghệ, rồi ngâm mình trong bồn tắm cực lớn. Cô có rủ rê cả Nhân An tắm cùng, ban đầu không đồng ý nhưng sau đó cũng chịu thua Lưu Ninh. Dù Lưu Ninh bảo nữ nhân với nhau không cần ngại, nhưng Nhân An ngâm mình trong bất an, nên đã rời đi sớm với cớ là lấy y phục cho Lưu Ninh.

Thảo dược với sữa vô cùng dễ chịu, mùi hương thoáng qua lại có chút giống với mùi hương của Cung Viễn Chủy. Đúng là có thoải mái, thư giãn, nhưng cũng không bằng mùi hương của Cung Viễn Chủy. Aiss, chắc chắn là mê hương!

__

Cung Viễn Chủy bực nhọc trở về Chủy Cung. Bệnh án của Lan phu nhân chỉ cướp được một nửa từ tay của Kim Phồn, đã vậy còn bị tên thị vệ Lục Ngọc như hắn đả thương. Cung Viễn Chủy chán ghét, cực kỳ không vui. Y cần xả đi cái tức này.

Cung Viễn Chủy trở về tẩm phòng, căn dặn hạ nhân chuẩn bị y phục mới cho mình. Rồi hướng đi đến phòng tắm. Đoạn, đi ngang tẩm phòng Lưu Ninh, Nhân An vừa hay rời khỏi, muốn báo với là Lưu Ninh đã thức giấc rồi, đang ở bể tắm ngâm mình.

Nhưng Cung Viễn Chủy nhìn thấy phòng sáng đèn, đoán chắc Lưu Ninh đã thức giấc rồi nên bỏ qua Nhân An trong tầm mắt. Nhân An nhìn thấy hướng của Cung Viễn Chủy, là hướng về phòng tắm.

Toi rồi. Nhân An không nghĩ Cung Viễn Chủy sẽ về sớm như thế. Theo như quản sự tính thời gian, Lưu Ninh dùng xong bồn tắm thì Cung Viễn Chủy mới về đến.

- Chủy công tử ơi. Chủy công tử.

Nhân An mang y phục của Lưu Ninh, dùng cả tính mạng để đuổi theo Cung Viễn Chủy.

- Chuyện gì?

Trong người Cung Viễn Chủy vô cùng bực, không hề có ý định dừng lại để nghe Nhân An nói. Y vẫn đi, Nhân An vẫn bán mạng chạy theo.

- Trong bồn tắm có...

- Ta biết rồi.

Cung Viễn Chủy vẫn mở của phòng tắm, tiến thẳng vào trong.

Là biết dữ chưa?!

Lưu Ninh bơi cả vài vòng trong bồn, bonus thêm vài cú lặn sâu dưới đáy, xem như là ủ tóc trong thảo dược. Vậy nên, khi Cung Viễn Chủy tiến vào trong, Lưu Ninh đều không nghe không thấy.

Cung Viễn Chủy cởi mạt ngạch, phục sức trên tóc đã được tháo xuống trước đó. Lớp y phục đầu tiên được cởi bỏ, rồi đến lớp thứ hai thứ ba, cả áo trung y sau đó cũng đã được cởi ra. Cung Viễn Chủy xoay người, mang từng lớp y phục treo lên giá, vì y phục Cung Thượng Giác may cho y toàn loại lông thú đắt đỏ.

Đúng lúc, Lưu Ninh trồi lên khỏi mặt nước. Ngẩng lên nhìn thấy bóng người Luu Ninh còn nghĩ là Nhân An, mãi một lúc tiến đến nhìn kĩ hơn người ở phía trên. Chiếc lưng to có cơ này, cả cái thắt eo này không phải của Nhân An, trên còn có cả những vết trầy đang rướm máu.

- Cung Viễn Chủy?

Lưu Ninh lẩm nhẩm ngờ ngợ. Cung Viễn Chủy nghe tiếng người liền xoay người lại.

- Lưu Ninh!

Quá trời đã, buổi sáng chấn động của Chủy Cung. Náo nhiệt với tiếng hét luyện thanh của Cung Viễn Chủy và Lưu Ninh.
.
.
.

Cung Viễn Chủy ngồi ở hướng đối diện Lưu Ninh, nhưng lại xoay lưng về phía cô. Điểm tâm sáng dành cho hai người trên bàn, nhưng chỉ có Lưu Ninh là động đũa. Thực đơn sáng nay có mì và thịt, đánh giá 5 sao.

Lưu Ninh cảm thấy bản thân vẫn chưa có thiệt thòi gì, vừa thấy Cung Viễn Chủy cô đã vội dùng tay che lại rồi ngụp xuống. Hơn nữa sữa tươi trong bồn, độ đục cũng không thấy được những thứ khác. Cô cũng chỉ nhìn thấy lưng của Cung Viễn Chủy. Hét lên là do hết cả hồn thôi.

Vết thương trên lưng của Cung Viễn Chủy ban nãy vẫn còn rướm máu, vậy chắc y từ chỗ Vụ Cơ phu nhân về thẳng Chủy Cung. Kim Phồn ra tay cũng mạnh quá rồi, Lưu Ninh trong lòng lại có chút xót cho Cung Viễn Chủy.

Lưu Ninh nghiên đầu nhìn xem Cung Viễn Chủy đang làm gì, chỉ thấy đứa nhỏ này ngồi nhìn trân trân một chỗ. Lưu Ninh tự hỏi có phải do cô xấu đến mức Cung Viễn Chủy xem đây là đả kích không? Dù sao cũng đã đến nỗi nào đâu...!

- Viễn Chủy đệ đệ...

Không một tiếng hồi đáp, vậy là đả kích cực lớn rồi.

Cung Viễn Chủy chưa được Cung Thượng Giác dạy phải xử lý tình huống này như thế nào. Cơ thể của nữ nhân là thứ không thể mạo phạm, dù Cung Viễn Chủy thật chưa nhìn thấy gì từ vai trở xuống. Nhưng Lưu Ninh vẫn là nữ nhân, chưa có ý trung nhân, sau này bị đồn ra chắc chắn người thiệt thòi vẫn là Lưu Ninh. Cung Viễn Chủy đang suy nghĩ đến đại cục.

Cung Viễn Chủy nắm chặt lòng bàn tay, nhỏ giọng.

- Ta sẽ chịu trách nhiệm với cô.

- Hả?

Lưu Ninh nghe không rõ, trách nhiệm gì? Ý là chuyện ngoài ý muốn cả thôi, cô cũng đã chịu thiệt gì đâu.

Lưu Ninh vội buông đũa đứng dậy, đi đến bên cạnh Cung Viễn Chủy, vỗ vai y.

- Đừng căng thẳng ha. Chuyện cũng có lớn đâu, đệ không biết, ta cũng không biết. Thị lực ta không tốt nên cũng không nhìn rõ. Không cần trách nhiệm gì đâu.

Cung Viễn Chủy vẫn không dám nhìn Lưu Ninh.

- Ta sẽ nói với ca ca. Sau khi ta hoàn thành thử thách tam vực. Sẽ thành thân với cô.

- Hả? Ey từ từ, Viễn Chủy. Chuyện thật sự không nghiêm trọng như thế đâu.

Lưu Ninh biết Cung Viễn Chủy được dạy dỗ là quân tử, có trách nhiệm. Tính cách ương bướng khó chiều, bây giờ lại tính cả đến chuyện thành thân. Thì Cung Viễn Chủy đã xem chuyện này rất là lớn rồi. Đả kích tuổi mười tám của Cung Viễn Chủy.

- Sao lại không nghiêm trọng?

- Viễn Chủy. Đệ bình tĩnh, thành thân là chuyện cả đời. Đệ đừng tùy tiện, ta không cần đệ chịu trách nhiệm gì cả. Quên đi, úm ba la quên đi nha.

Cung Viễn Chủy lúc này mới nhíu mày nhìn Lưu Ninh. Lần đầu tiên, Cung Viễn Chủy mới thấy được có nữ nhân từ chối nam nhân nhận trách nhiệm với mình. Hơn nữa, Cung Môn tuyển tân nương biết bao nhiêu tiểu thư khuê các muốn được trúng tuyển, qua vô số kiểm tra, Lưu Ninh được tuyển thẳng lại bảo không cần.

- Cô có ý chê ta à?

- Không phải, không phải. Viễn Chủy đệ đệ mười điểm không có nhưng. Nên không cần trách nhiệm hay thành thân gì đâu.

- Cần. Vậy cô chịu trách nhiệm với ta.

HẾT HỒI 19


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net