HỒI 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Phục dù đã biết Cung Thượng Giác chắc chắn sẽ có cách xử Lý Hoán Du, nhưng chủ tử của y lại nương tay hơn thường ngày. Y biết vì Cung Thượng Giác sợ đến truyền đến tai Cung Viễn Chủy sẽ kích động ảnh hưởng xấu đến vết thương. Mà tức tối quá, y không chịu được!

Sau khi mang giày đến cho Lưu Ninh, lúc trở ra Như Yên vừa đúng lúc chạm mặt Kim Phục, nhưng y cứ nhăn mặt nhìn chăm chăm về phía trước không nghe được lời chào hỏi của Như Yên. Nàng liền có cách chào hỏi mạnh hơn gọi hẳn tên của y.

- Kim Phục!

Kim Phục giật thót xoay người theo hướng tiếng gọi.

- Như Yên?!!

Nhận ra đối phương là Như Yên, Kim Phục nhanh chóng đưa tay ôm ngực, bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương.

- Muội làm ta đau tim chết mất.

Như Yên chẳng suýt xoa dỗ dành, nàng biết tỏng là Kim Phục giả vờ.

- Trông huynh khó chịu lắm. Huynh mách với Giác công tử chuyện kia chưa?

Nhắc đến lòng Kim Phục như đạp gai, y kéo khuỷa tay Như Yên đến gần bên cạnh, nhỏ giọng.

- Nhắc đến ta lại không cam lòng. Ta mách rồi, nhưng Giác công tử lo lắng Chủy công tử sẽ hay tin. Nên chỉ đấm hắn vài cái rồi bảo viết văn tự từ chức.

- Chỉ vậy thôi á?

- Đúng.

Sự hậm hực khó chịu của Kim Phục truyền sang cho Như Yên, cả hai cùng khoanh tay nhăn mặt nhìn chăm chăm vào phía xa kia. Gió lạnh thổi qua từng cơn, thổi lửa tức giận bừng cháy trong lòng.

- Không nhịn được, mách với Chủy công tử đi!

Kim Phục và Như Yên đồng thanh.

- Nhưng mà.

- Nhưng mà Chủy công tử vẫn chưa khỏe.

Vừa bừng lửa cũng có chút nước dập đi, nước là sức khỏe hiện tại của Cung Viễn Chủy.

- Xử như thế thì nhẹ nhàng với tên khốn đó quá.

Như Yên trầm ngâm nghĩ ngợi.

- Chủy công tử thân thể được ơn trên ban phước, công tử đã trêu tiểu thư được rồi. Hay chúng ta cứ mách với công tử đi.

Kim Phục nhận thấy lời Như Yên cũng rất hợp lý, trêu được Lưu Ninh là đã khỏe rõ ra.

- Vậy ta sẽ tìm cơ hội đánh lạc hướng tiểu thư. Muội lựa lời mách với Chủy công tử nhé.

- Muội á?!

Như Yên tròn mắt nhìn Kim Phục, nàng ngỡ Kim Phục mới là người mách chứ, trọng trách này làm sao nàng đảm nhận nổi. Như Yên lắc đầu từ chối.

- Muội...muội không được đâu.

Kim Phục kéo nắm bàn tay Như Yên.

- Ta chỉ biết luyện võ, lời lẽ thô kệch, sợ sẽ không thuận tai. Muội khéo ăn khéo nói, chắc chắn sẽ được.

Kim Phục vừa nói hai câu, Như Yên đã bị thuyết phục.

- Vậy... vậy muội sẽ cố gắng. Để Chủy công tử đòi lại công đạo cho Lưu Ninh tiểu thư.

Quyết tâm đồng điệu gật đầu, Như Yên mới nhận ra tay của nàng được Kim Phục nắm lấy, ngại ngùng đỏ mặt nhanh chóng thu tay về.

- Muội còn... có việc. Khi nào thuận tiện huynh cứ ra hiệu cho muội, muội đi trước nha.

Như Yên vừa rời đi vài bước, Kim Phục đã gọi nàng quay trở lại.

- Khoan đã.

Như Yên ngoan ngoãn đi trở về vị trí, tròn mắt chờ Kim Phục tiếp lời, y gọi nàng lại nhưng lại không nói gì.

- Sao thế ạ?

Kim Phục đấu tranh với suy nghĩ, y lắc đầu rồi lại gật đầu. Như Yên còn sợ có "ai" ốp vào y, mãi một lúc Kim Phục mới hắng giọng.

- Vài bữa trước, muội gặp Lâm Nhất. Tên đó nói gì với muội?

- Lâm Nhất ca ca ấy ạ?

"Lâm Nhất ca ca"?!!! Bốn chữ to bự đọng lại trong đầu Kim Phục, Như Yên gọi không chút đắn đo, không chút dè chừng do dự. Kim Phục cuộn nắm tay thành một vòng.

- Muội gọi cái tên ong bướm đó là ca ca ấy hả?

Như Yên gật đầu.

- Thì huynh ấy lớn hơn muội mà.

- Vậy muội gọi ta là gì?

- Kim Phục.

- Chữ "ca ca" đâu?!

Như Yên lần này lại lắc đầu, nàng có tiêu chuẩn kép của riêng mình, ai cũng gọi ca ca được trừ Kim Phục.

Hôm nay là ngày tồi tệ của Kim Phục, từ việc không được ngủ đến cay mắt Lý Hoán Du, rồi bây giờ lại đến Như Yên có thể ngọt ngào gọi người khác là ca ca còn y thì không. Tồi tệ, hết sức tồi tệ!

- Không nói với huynh nữa, muội đi đó.

Như Yên gieo rắc sự tuyệt vọng rồi rời đi, chút năng lượng còn sót lại của Kim Phục đều cạn mất. Kim Phục phò tá bên cạnh Cung Thượng Giác nhiều năm, bên ngoài cũng tiếp xúc không ít mỹ nhân, nhưng bọn họ đến vì có mưu cầu với Cung Thượng Giác.

Kim Phục sắp mua được biệt phủ, cũng vừa hay đến tuổi thành gia lập thất, nhưng mấy kinh nghiệm để mang nữ nhân về trong vòng tay thì bằng không. Y không thể nào hỏi Cung Thượng Giác được, vì Thượng Quan Thiển còn là tự tay chủ tử y bắt vào địa lao mà. Người mà Kim Phục không nghĩ có thể sẽ cho y những lời khuyên hữu ích là Cung Viễn Chủy, nhỏ tuổi cũng xem như sắp xỉ nhất Cung Môn, như một búp măng non mà bây giờ đầy kinh nghiệm ái tình. Kim Phục phải đợi đến khi tình hình khả quan hơn, sẽ mang sổ ghi chép học tập Cung Viễn Chủy.

_______

Lưu Ninh uống sạch bong cả siêu nước ấm, ở Giác Cung không phải chỗ nào cũng có kẹo ngọt như Chủy Cung, Cung Viễn Chủy đêm qua cũng không kịp mang theo cả kẹo bên người. Loại thuốc gì mà đắng kinh khủng khiếp, nếu không phải vị thuốc trong chén của Cung Viễn Chủy cũng y hệt cô thì cô đã nghĩ trong chén của cô là độc. Đắng đến mức không còn nếm ra được vị đặc trưng của từng loại thảo mộc, mà nó chỉ có duy nhất một vị đắng.

- Đắng điên đắng khùng.

Lưu Ninh nhè lưỡi, chảy nước mắt uống cạn chén nước ấm cuối cùng. Đầu óc của cô đều quay cuồng trong sự đắng nhẹm, không còn nghe được cuộc trò chuyện của Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy. Cũng xem như là may mắn đi.

- Giác công tử, Vụ Cơ phu nhân tỉnh rồi.

Kim Phục bước vào thủ lễ bẩm bẩm báo. Lưu Ninh giật mình suýt rơi chén nước trên tay ngẩng nhìn Kim Phục.

- A, Lưu Ninh tiểu thư.

Kim Phục đêm qua có hứa ngoéo tay nếu nói chuyện của Lý Hoán Du sẽ bị hói đầu, y đã nói với Cung Thượng Giác rồi. Gặp Lưu Ninh, Kim Phục lại đột nhiên dâng lên sợ hãi, y sợ sẽ bị hói. Nói với 1 người thì hói nửa đầu, một lát nữa Như Yên nói với Cung Viễn Chủy cũng sẽ hói luôn... Có sợ nhưng thôi không sao, vì chính nghĩa cho dù có bị hói thì hi vọng Như Yên không chê bai y.

Lưu Ninh gật đầu thay cho lời chào với Kim Phục, nhìn mặt y so với đêm qua như già đi trăm tuổi. Chưa kể cái vẻ mặt lấm lét xanh xao, Lưu Ninh híp mắt thăm dò xem Kim Phục có phải đã nói gì đó rồi.

Cung Thượng Giác đặt chén thuốc lên bàn gỗ, đứng dậy chỉnh lại y phục.

- Ca ca, hay để đệ đi cùng huynh.

Cung Thượng Giác lắc đầu, ánh mắt chuyển sang nhìn Lưu Ninh.

- Đệ nghỉ ngơi đi. Lưu Ninh tiểu thư đi cùng ta.

- Hả?

Lưu Ninh khó tin tự chỉ chính mình, có phải cô bị ù tai ảo giác luôn không? Cả Cung Viễn Chủy cũng ngạc nhiên nhìn Cung Thượng Giác.

- Ca ca, Lưu Ninh đi cùng huynh đến Vũ Cung? Như thế không tiện, đám người đó chắc chắn sẽ làm khó Lưu Ninh.

Lưu Ninh cũng nhanh chóng tiến đễn, gấp gáp tiếp lời.

- Phải phải, Cung Nhị tiên sinh. Tiểu nữ không hiểu không biết, khờ khạo vô tri, đi theo chỉ vướng tay vướng chân người.

Lưu Ninh là sợ gặp Vân Vi Sam, sợ nàng hiểu đêm qua đi chơi bị hốt về là do Lưu Ninh chơi bể báo với Cung Thượng Giác. Bây giờ mà đánh là Lưu Ninh sụm nụ, chứ không chạy nổi, cũng không còn diễn được cái nét thần thần bí bí nữa.

Cung Thượng Giác sẽ nhớ mãi cái đêm qua Lưu Ninh mắng y mấy tràng dài, nhớ mãi đến cuối đời này. Gì mà khờ khạo vô tri, lụm luôn cả đệ đệ của y thì vô tri chỗ nào.

- Lưu Ninh tiểu thư lại khéo khiên tốn, thiên nhân đoán trước chuyện tương lại như tiểu thư. Có ai dám làm khó?

Cung Viễn Chủy không hiểu vì sao Cung Thượng Giác lại muốn Lưu Ninh đi cùng, dù cả y và cô đều ra sức từ chối. Chuyện ở Vũ Cung cũng chẳng liên quan gì đến Lưu Ninh, dù cô biết trước chuyện nhưng đến hiện tại kế hoạch cũng không vì cô mà thay đổi.

- Ca ca, không được. Lưu Ninh còn phải ở bên cạnh đệ nữa.

- Phải á Cung Nhị tiên sinh. Cung Tam tiên sinh không tiện đi lại, cần có người bên cạnh.

- Giác Cung không thiếu hạ nhân.

Cung Viễn Chủy lập tức tìm thêm viện cớ khác.

- Ca ca, chân Lưu Ninh vẫn còn đau, không tiện đi lại.

Y nhìn Lưu Ninh, đôi bàn chân vừa không còn đau liền rụng rời. Cô ôm chân, khoa trương nhăn mặt.

- Ây daaa, đau quá. Đau không đứng vững được.

Cung Thượng Giác xoay người đặt áp tay lên vai Cung Viễn Chủy.

- Ta muốn để Lưu Ninh xem vết thương của Vụ Cơ phu nhân, để bà ấy lo lắng một chút thôi. Rất nhanh sẽ trở về.

Biết được lý do, Cung Viễn Chủy cũng sắp bị thuyết phục. Dẫu sao cũng là đi cùng Cung Thượng Giác, ca ca cũng sẽ vì y mà không để Lưu Ninh bị tổn hại. Lưu Ninh nhìn Cung Viễn Chủy lắc đầu, bây giờ cô không muốn ra ngoài cũng như không muốn bị Vân Vi Sam hay nhiều người chất vấn.

- Ca ca, đệ muốn nói chuyện với Lưu Ninh một lát.

Cung Thượng Giác liền gật đầu, nhìn đến Lưu Ninh.

- Ta chờ bên ngoài.

Để lại lời cuối như kiểu Lưu Ninh chỉ có lựa chọn là đi thôi. Kim Phục dẫn trước Cung Thượng Giác, mở cửa cùng rời đi.

Lưu Ninh liên tục lắc đầu đi đến ngồi xuống bên cạnh Cung Viễn Chủy.

- Không đi được đâu, ta nói thật.

- Đi cùng ca ca, sẽ không ai dám làm khó cô đâu. Huynh ấy chỉ muốn dọa Vụ Cơ phu nhân thôi.

Lưu Ninh lắc đầu bĩu môi, lay lay cánh tay của Cung Viễn Chủy.

- Không điiii. Bây giờ ta khờ khạo lắm, đi theo chỉ tổ vướng tay vướng chân. Đệ nói lại với Cung Nhị, ta không đi có được không?

Tung chiêu làm nũng, dù Lưu Ninh chẳng biết cô vừa ra chiêu với Cung Viễn Chủy, dù muốn giúp Cung Thượng Giác dọa Vụ Cơ, nhưng y cũng mềm lòng vì Lưu Ninh bảo không muốn đi.
Cung Viễn Chủy đưa tay vén tóc cho Lưu Ninh, cô xoay đầu tránh né. Y nhận thấy trong ánh mắt của Lưu Ninh có cả sự hãi và kinh ngạc.

Cung Viễn Chủy nhíu mày thu tay về, Lưu Ninh lại nâng tay đặt lên tóc mình. Đã nhiều lần như thế này, đêm qua phải là điều gì kinh khiếp mới có thể làm cô sợ hãi đến bây giờ. Muốn dò hỏi hạ nhân Giác Cung, thì Lưu Ninh phải rời đi trước đã. Cung Viễn Chủy suy nghĩ lại, y muốn Lưu Ninh đi cùng Cung Thượng Giác.

- Lưu Ninh, cô đi cùng ca ca đi. Ta hứa đám bảo với cô sẽ không sao đâu.

Lưu Ninh khăng khăng lắc đầu. Cung Viễn Chủy dùng hạ sách, thở dài một hơi.

- Ta cũng không muốn cô đi, nhưng ta sẽ khó xử với ca ca lắm.

Lập tức Lưu Ninh thấy lời của Cung Viễn Chủy có trăm phần đúng. Y đang là người đứng giữa, nếu như Lưu Ninh không thuận theo thì có thể hai huynh đệ sẽ thêm xích mích nữa.

- Vậy đệ phải ngoan thiệt ngoan ở lại đây.

Cung Viễn Chủy gật đầu mỉm cười.

- Nếu hư thì tỷ tỷ sẽ phạt gì ta?

Lưu Ninh giơ năm ngón tay, quạt mạnh tay vào không khí, nét diễn hình thể diễn tả sẽ tác động vật lý với Cung Viễn Chủy.

- Đánh đệ á.

- Sợ thế.

Miệng thì bảo sợ nhưng Cung Viễn Chủy chẳng có tí gì sợ hãi, vì y đang bị thương nên Lưu Ninh tạm thời nghỉ giải lao chưa đánh y thôi.

Lưu Ninh áp tay xoa gò má Cung Viễn Chủy, mỉm cười mang chút đe dọa

- Nhớ lời của đệ đó. Ta đi nha, sẽ sớm trở về.

Không cần phải vội vàng, Cung Viễn Chủy giữ tay Lưu Ninh nán lại.

- Ta hôn má cô có được không?

Gì cơ đại ca?! Bình thường anh còn chả thông báo đã hành động luôn. Bây giờ lại hỏi!!

Cung Viễn Chủy còn chớp mắt chờ đợi Lưu Ninh đồng ý, hóa ngại hiện rõ trên đôi gò má. Xoay mặt đi hướng khác, đánh nhẹ lên tay y, Lưu Ninh ngập ngừng đáp lời.

- Sao...sao đệ lại hỏi ta??

- Vẫn nên cần Lưu Ninh đồng ý.

Chỉ là Cung Viễn Chủy nhận thấy với phản ứng bây giờ của Lưu Ninh, nên hỏi cô trước cũng như tôn trọng cảm giác của cô.

Lưu Ninh lại nghĩ, Cung Viễn Chủy muốn trêu cô!

Nhưng dù sao thì cũng hôn má thôi, Lưu Ninh thừa nhận là cô cũng muốn. Tự tìm lý do để bao biện cho sự mong muốn của mình, lý do Cung Thượng Giác chờ bên ngoài lâu sẽ không hay. Có lý do rồi, Lưu Ninh mới gật nhẹ đầu cho lời đồng ý.

Cung Viễn Chủy vui vẻ áp tay lên má Lưu Ninh, hơi rướn người đặt môi hôn lên bên phần má còn lại. Tiếng 'chơm chơm' còn được y cố ý để vang cả phòng.

Lưu Ninh đánh trống nhảy tưng tưng, hát một bài toàn chữ "aaa" trong lòng, Cung Viễn Chủy còn muốn thêm một bên nữa nhưng cô đã vội vàng đứng dậy.

- Xong xong...rồi, ta đi đó.

Lưu Ninh rời tay Cung Viễn Chủy chạy đi đến đoạn cửa đột nhiên vòng ngược trở lại. Cung Viễn Chủy còn đang nhìn theo bóng lưng của Lưu Ninh, chớp mắt một cái cô đã ở trước mặt.

- Bái bai.

Lưu Ninh áp hai tay lên gò má của Cung Viễn Chủy, lần lượt xoay mặt y thơm hôn lên hai bên má. Không đợi Cung Viễn Chủy phản ứng, Lưu Ninh hành động xong liền nhanh chóng tẩu thoát.

Cung Viễn Chủy khờ người ra luôn, vừa chưa hết thòng tim đã quay sang phấn khích. Hai bàn tay ôm giữ hai vết son trên má, y nằm xuống cuộn cả người vào chăn. Chăn bông che kín phần đầu, nhưng vẫn phát ra được tiếng cười của Cung Viễn Chủy.

HẾT HỒI 73
______

Mình nghĩ ra dòng mô tả cho Cung Viễn Chủy với Lưu Ninh rồi.

Cung Viễn Chủy cười mồi × Lưu Ninh hạt nhài

Hạt nhài gặp cười mồi, trời sinh một cặp =))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC