16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là nhiệm vụ đầu tiên Cung môn giao phó, ta không thể không đi."

"Không cho ngươi đi, chúng ta còn trận đánh dở lần trước chưa phân thắng bại, ngươi phải ở đây đánh tiếp với ta chứ."

Môi Cung Viễn Chủy có hơi mím chặt, viền mắt vấn vương cảm giác vừa thương vừa tội, dường như cũng thấy tiếc nuối thời gian ở Thiềm Ngọc lâu.

"Cung Viễn Chủy nếu ngươi dám bước chân ra khỏi Thiềm Ngọc lâu ta liền lôi ngươi ra chém, à không, ta liền cắn chết ngươi luôn."

Cung Viễn Chủy nghe những lời dọa nạt kia không hề thấy tức giận, trái lại có chút cảm động. Nhưng Bắc Đường Khiển Quyển cũng rất cứng đầu nhất quyết không để người đi, thậm chí còn biến trở lại thành hồ ly mọc ra tứ chi ghì lấy y phục Cung Viễn Chủy, khóa chặt cậu trên ghế.

Ai không biết nhìn vào còn tưởng tiểu kiều thê có phu quân sắp ra chiến trường nên khóc lóc thảm thiết.

"Tiểu hồ ly, Chủy Nhi đang mang trên người trách nhiệm rất lớn, đừng làm khó y nữa."

Cúc lão bản hết cách với vật nhỏ này một bước đi qua túm cổ kéo về, tiểu hồ ly dùng sức kêu gào đau cả đầu, y bèn ném nó cho sang Du Cửu bảo đem ra ngoài.

"Chủy Nhi định khi nào khởi hành đến Huyến Chiến?"

Cung Viễn Chủy vốn còn đang trong dư chấn của tiểu hồ ly nhất thời bừng tỉnh, từ khi đến Thiềm Ngọc lâu cậu không hiểu vì sao chính mình luôn rơi vào trạng thái thất thần, người ngoài có khi phải gọi rất lâu mới nghe được tiếng hồi âm. Bản thân Cung Viễn Chủy từ nhỏ thỉnh thoảng đi ngủ sẽ mơ thấy những khoảng không vô định, gần đây tần suất mơ thấy còn thường xuyên hơn, xung quanh bao phủ một màu trắng toát, không có điểm đầu càng không có đích đến, càng không biết đi đâu về đâu. Nhưng việc này cậu chưa từng kể cho với ai, kể cả Cung Thượng Giác.

"Thời gian gấp rút đường lại xa, có lẽ vài ba hôm nữa ta sẽ đi, nhưng chuyện của Vân Cẩn và Linh Lăng....."

Cúc lão bản không để Cung Viễn Chủy nói tròn vế sau, lắc đầu cười bảo "Chuyện đó từ giờ giao lại cho ta, Chủy Nhi không cần lo lắng, cứ chuyên tâm làm việc nên làm đi."

Cung Viễn Chủy gật đầu rồi bất ngờ đứng lên, trước mặt Cúc lão bản nghiêm chỉnh chắp hai tay nói "Viễn Chủy đa tạ lão bản đã chiếu cố ta thời gian vừa qua, nay ta không thể tiếp tục ở lại mong lão bản từ nay hãy bảo trọng."

Cúc lão bản cong môi cười "Chủy Nhi yên tâm, lão bản nhất định sống lâu trăm tuổi chờ ngươi quay về tìm ta."

Cung Viễn Chủy nghe vậy cúi đầu, hai má cũng bất giác đỏ lên.

"Để ta giúp ngươi thu xếp một chút trước khi đi xa, hai ngày chắc là đủ rồi."

"Không cần đâu."

"Chủy Nhi, không được từ chối ý tốt của ta."

"Vậy, ta nghĩ cũng sẽ có quà cho lão bản và mọi người." Cung Viễn Chủy ngẩng đầu nhìn vào mắt đối phương, nghiêm túc nói. Cúc lão bản liền bật cười, khẽ gật đầu.

"Ta rất vinh dự."

.

Cung Viễn Chủy quyết định ở lại hai hôm, sang đến ngày thứ ba sẽ khởi hành sang thành Huyến Chiến.

Cúc lão bản nói sẽ giúp cậu chuẩn bị hành trang, y thậm chí còn không cho phép ai đụng vào mà tự tay làm lấy từng thứ một, Cung Viễn Chủy càng không có lý do gì từ chối, loay hoay mất nửa ngày tìm đồ trả lễ.

"Cung Viễn Chủy, ngươi làm gì mà mang về đây nhiều tre vậy?"

Tiểu hồ ly chân ngắn đuổi theo Cung Viễn Chủy vừa từ sau núi quay trở về, vai còn vác bó tre đã được chặt thành khúc thả vào sân sau. Đi đi về về mất mấy bận, rừng tre cứ như bị cậu dời về đây hết.

Cung Viễn Chủy cũng không hề rảnh rang, về đến bắt đầu tháo ra từng bó, mài chủy thủ sáng bóng rồi tiến hành chẻ tre làm tám sau đó vót mỏng. Tiểu hồ ly nhìn bàn tay thoăn thoắt đầy lão luyện mà mắt sáng rực, ngay khi Cung Viễn Chủy làm xong một bó liền dùng miệng giúp gom lại để một bên.

Ninh Nhi và Hinh Nhi từ trù phòng đi ra nói với cậu "Chủy Nhi, đồ đệ dặn bọn ta nấu lên đã xong rồi."

"Tốt lắm, phiền các tỷ gọi thêm người đến, nhớ mang theo cả màu vẽ và giấy đến, càng nhiều càng tốt."

Hai tiểu cô nương vui vẻ gật đầu đi trước, tiểu hồ ly vẫn không hiểu Cung Viễn Chủy này là đang muốn làm gì, cứ chạy vòng quanh cậu hết hỏi cái này lại tò mò sờ cái kia. Vì lần trước không còn đủ linh lực duy trì hình dạng nên nhóc con đã biến thành hồ ly trở lại, hiện tại chỉ có thể nói tiếng người thôi.

"Cung Viễn Chủy, ngươi chừng nào mới chịu nói ta nghe?"

"Trừ phi ngươi gọi ta một tiếng ca ca."

"Đừng có mơ, ta cùng lắm chỉ thua ngươi vài tháng, đã sớm đủ tuổi thành niên rồi." Tiểu hồ ly nhảy lên ngoặm lấy phục sức của Cung Viễn Chủy, kết quả ngã nhào được cậu bắt được trong tay. Cung Viễn Chủy đột nhiên giở ý xấu túm đuôi hồ ly dốc ngược xuống đất, tiểu hồ ly sợ đến la tiếng hồ buồn cười vô cùng.

"Vương bát đản, lần nào ta bị biến thành hồ ngươi cũng đối với ta như vậy. Bỏ ra, ngao, ta cắn chết ngươi bây giờ."

"Tiểu hồ ly thân ái, không ai dạy ngươi một khi bị người khác nắm được yếu điểm thì tốt nhất chớ làm càng sao?"

"Ngao." Cắn chết ngươi "Ngao."

"Thêm nữa, bổn công tử họ Cung không phải Vương, nếu không thể gọi là Chủy công tử như mọi người thì chí ít cũng nên gọi Viễn Chủy ca ca chứ."

"Ta không biết, càng không quan tâm. Ngao. Ta gọi heo gọi bò là ca ca cũng không thèm gọi ngươi đâu."

Tiểu hồ ly càng ra sức giãy Cung Viễn Chủy càng dốc sức bắt nạt, mãi đến khi Ninh Nhi quay về kéo theo các tỷ muội đến thì tiểu hồ ly mới miễn cưỡng được tha bổng.

Hồ ly do cả người thời gian dài không chạm đất, lúc được đặt xuống có chút choáng nhẹ, đi được ba bước liền ngã oạch ra đất, nó vừa xấu hổ vừa ủy khuất xoay người thét vào mặt Cung Viễn Chủy sau đó chạy đi mách chủ nhân. Cung Viễn Chủy nhìn theo cười đến gập bụng, nhưng rất nhanh liền lấy lại tác phong bắt đầu hướng dẫn các tỷ muội làm lồng đèn giấy.

Trước đây khi còn ở Cung môn vì để khiến ca ca vui vẻ, Cung Viễn Chủy cất công học hành, muốn tự tay làm cho ca một cái đèn lồng thật đẹp. Thời gian đầu có chút khó khăn, ngón tay bị đầu tre đâm chảy máu, lúc Cung Thượng Giác hỏi đến cậu vờ bảo bản thân sắc thuốc bất cẩn, chỉ là vết thương nhỏ không mấy bận tâm, Cung Thượng Giác nghe vậy cũng không hỏi đến nữa. Cung Viễn Chủy học rất chuyên tâm, chỉ cần có thời gian dư dả đều tranh thủ làm đèn lồng, nếu đèn làm ra không đẹp cũng không vứt đi mà đem treo khắp Chủy cung, chỉ khi ra được cái đẹp nhất mới hài lòng mang đi tặng ca ca.

Lâu dần Chủy cung vốn lạnh lẽo nay được sưởi ấm bằng vô số đèn lồng đủ hình đủ dạng do tự tay Chủy công tử làm ra.

"Khi vừa đến đây ta có đặc biệt chú ý đến mấy cái lồng đèn được treo trước sau Thiềm Ngọc lâu, tuy rằng nguyên liệu để làm ra đều rất tốt nhưng do lâu ngày thoạt nhìn đã sờn cũ hết rồi. Nay trước khi đi ta muốn thay lại toàn bộ, nhân đó dạy mọi người cách làm, sau này không cần bỏ thêm một khoản lớn để mua đèn lồng nữa."

Vừa tiết kiệm vừa hữu ích, một công đôi chuyện, Cung Viễn Chủy quả đúng như lời Cúc lão bản nói chính là rất có khiếu kinh doanh.

"Chủy Nhi càng lúc càng giống lão bản nhà chúng ta rồi." Du Cửu cùng các tiểu nhị khác cũng được triệu tập đến góp vui.

Vì vụ án treo cổ còn chưa giải quyết, quan trên gửi xuống công văn buộc Thiềm Ngọc lâu tạm thời đóng cửa không được kinh doanh, mọi người không có chuyện để làm nên kéo ra hậu viện phụ giúp một tay.

Bảy đóa hoa vàng của lão bản nghe thế thì tán đồng, mọi người bắt đầu chia nhau ra, nam thì vót tre làm khung, nữ thì lấy hồ phết lên rồi đắp giấy, phối hợp vô cùng nhịp nhàng. Hậu viện nhờ vậy mà trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Cung Viễn Chủy sau khi hướng dẫn mọi người liền chuyên chú làm chiếc đèn lồng đặc biệt nhất, Ninh Nhi thấy cậu quá chuyên tâm liền nhân lúc người không chú ý nghịch ngợm phết màu lên má cậu. Cung Viễn Chủy mới đầu có ngạc nhiên trừng mắt nhưng rất nhanh liền cười phá lên, đang trên tay cầm cọ dứt khoát quệt một đường dài lên trán Ninh Nhi tỷ tỷ.

"Ah Chủy Nhi, đệ hư quá."

"Là tỷ làm ta trước mà, có qua có lại thôi."

Các tỷ muội của Ninh Nhi nghe vậy thì ha ha cười nàng, Ninh Nhi thẹn quá nhưng cũng không chịu thua, thế là trận chiến phết màu lập tức nổ ra.

Bảy đóa hoa vàng của lão bản đều đủ mặt, gồm có Ninh Nhi, Tuyền Nhi, Hinh Nhi, Cẩn Nhi, Phàm Nhi, Hy Nhi, Việt Nhi, ai cũng đều xinh đẹp, cũng đều mang trong mình một tinh thần hoạt bát hiếm có, chơi đùa cũng đặc biệt hăng hái, đám tiểu nhị nam bị các nàng mặc sức tô trét khắp người cũng không dám phản kháng.

Ai bảo bảy người đều là cục cưng của lão bản chứ.

"Không đâu, phải nói là họ đã sớm bị giáng chức xuống mấy bậc rồi nhỉ, chủ nhân." Tiểu hồ ly nằm trong lòng Cúc lão bản cười khì khì ngoảnh mắt lên nhìn y, Cúc lão bản đang đứng trên lầu lặng lẽ quan sát, không thương tiếc cốc vào trán tiểu quỷ kia một cái sau đó xoay người vào phòng.

"Chủ nhân không xem nữa sao, đây toàn bộ là Cung Viễn Chủy dày công chuẩn bị cho người mà."

"Nhiều chuyện."

"Còn chuyện vừa nãy ta mách người thì sao?"

"Mặc kệ ngươi."

"Huhu, chủ nhân thiên vị rõ ràng, chủ nhân tồi quá."

Cung Viễn Chủy nào hay chủ tớ trên kia đang khẩu chiến quyết liệt vì mình, vẫn đang tỉ mỉ hoàn thiện những đường nét cuối cùng, sau khi ra được thành phẩm thì mang ra chỗ trống chờ cho màu khô.

Cậu dạo một vòng quan sát, Thiềm Ngọc lâu người đông thế mạnh, hai ngày tiếp theo đều chuyên chú làm đèn lồng, thành phẩm tuy không quá đẹp nhưng đều là công sức của tập thể. Tiểu hồ ly giận hờn đủ rồi cũng lao vào phụ Thiềm Ngọc lâu thay da đổi thịt, trên dưới như được phủ ấm bằng đèn lồng, khiến lão bản vô cùng hài lòng.

Mọi người sau đó mang cho Cung Viễn Chủy rất nhiều lễ vật chia tay, nhiều đến độ sợ rằng không thể mang hết theo. Ninh Nhi đại diện bảy đóa hoa vàng tặng cậu mấy bộ y phục do các nàng tự may, Cung Viễn Chủy cảm động nói đa tạ.

"Ngày mai Chủy Nhi phải đi rồi, tỷ muội ta không có gì để tặng đệ, đây toàn bộ đều là tấm lòng của mọi người, thời gian hoàn thành có chút vội vả, Chủy Nhi đừng chê cười nhé."

"Không đâu, làm sao có chuyện chê được chứ."

Thật ra trước đây thì có, nhưng từ ngày Cung Viễn Chủy bước chân ra giang hồ rộng lớn đã học được một đạo lý không phải bất kỳ ai cũng có nghĩa vụ phải tốt với mình, thế nên càng phải biết trân trọng những điều trước mắt.

Thiềm Ngọc lâu từ lâu đã được cậu xem là nhà, ở đây không có Chủy công tử hay kỳ tài độc dược, chỉ có một Chủy Nhi non nớt được mọi người chào đón, không trách cậu vụng về, càng không phân tôn ti, chỉ có tình cảm chân thành.

"Mọi người ở đây bao lâu rồi?" Cung Viễn Chủy không nhịn được hỏi.

"Đã rất lâu rồi, từ khi ta và các tỷ muội có ý thức, lão bản đã mang chúng ta về nuôi nấng chăm sóc, ta có được ngày hôm nay tất cả đều nhờ lão bản. Du Cửu ca ca cũng vậy, lúc tìm thấy thì huynh ấy cũng chỉ còn nửa cái mạng, sau khi lão bản mang về cứu chữa tận tình mới giữ được, nên có thể nói mỗi người ở đây đều là do chính lão bản nhặt về từng chút, chúng ta luôn mang ơn lão bản, vĩnh viễn chỉ mong ở bên cạnh hầu hạ y đến hết đời."

Ninh Nhi bộc bạch lòng mình, thanh âm cũng ngày càng nhỏ lại, sau cùng nàng nói "Nếu chúng ta rời đi, lão bản sẽ rất cô đơn, người chỉ có một mình thôi."

Cung Viễn Chủy nghe đến đây chợt thấy tâm trí có phần ngổn ngang, không hiểu vì sao kéo theo chút đau buồn. Nhớ lại hình ảnh lần đầu khi cả hai gặp nhau.

Cúc lão bản một thân bạch y, thanh thoát như một màn mưa tuyết lặng lẽ lướt qua thế gian của Cung Viễn Chủy, khi y mỉm cười nhìn cậu, từng mảnh đổ nát trong lòng thiếu niên như thể được hàn gắn, hơi ấm từng chút từng chút một len lỏi, Cung Viễn Chủy bất giác không còn thấy lạnh nữa.

Giây phút bước đến trước cửa phòng y, Cung Viễn Chủy chợt có hơi chần chừ, tay cầm cán đèn có chút cứng lại, lòng thầm lo lắng liệu đối phương có nhận món quà này của mình không.

Cung Viễn Chủy cứ như vậy tần ngần cả buổi, mãi đến khi người bên trong mở cửa bước ra mới ngăn được cục diện cứ mãi tiếp diễn này. Cúc lão bản có hơi ngạc nhiên khi thấy Cung Viễn Chủy, lại cúi xuống nhìn đèn lồng trong tay đối phương, đột nhiên đoán ra gì đó, y mỉm cười hỏi "Chủy Nhi đến tìm ta sao?"

Cung Viễn Chủy khóe miệng run rẩy, hơi gật nhẹ đầu, kế đó hít một hơi chìa cánh tay cầm đèn lồng ra trước, nói "Ngày mai ta phải lên đường, đèn lồng này là do ta tự tay làm, muốn tặng cho lão bản làm quà."

Để nói được những lời vừa rồi thật trôi chảy, Cung Viễn Chủy đã tập rất lâu, cố gắng trấn tĩnh trái tim không ngừng đập loạn, trong đầu liên tục nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh.

Nhưng thực tế cậu vẫn còn rất căng thẳng.

Món quà lần đầu tự tay làm đã không tặng được, ám ảnh vẫn còn đọng lại chưa nguôi.

Cung Viễn Chủy cũng không dám đặt cược quá cao, mắt thấy Cúc lão bản vẫn còn ngắm nghía chiếc đèn lồng mình làm ra, như thể đang săm soi từng tấc da tấc thịt trên người cậu.

"Ta không biết người tuổi con gì, hỏi mọi người cũng không ai biết nên đành làm một con hổ, là tuổi của ta. Mong lão bản không chê cười món quà nhỏ này."

Nói ra được rồi, Cung Viễn Chủy không nhịn được lén lén thở ra.

Nhưng làm sao qua được con mắt trải đời của Cúc lão bản, y quan sát bao lâu, thừa biết tiểu nãi cẩu vì làm quà cho mình mà hao tâm tổn sức rất nhiều, bảo không cảm động chính là gạt người, hơn nữa.

"Chủy Nhi, đa tạ ngươi, hổ con rất đáng yêu, ta thích lắm."

Cung Viễn Chủy không giấu được vui mừng "Người thật thích lễ vật này sao?"

Không gạt Chủy Nhi chứ.

Cúc lão bản mỉm cười trìu mến "Chủy Nhi, đây là món quà đầu tiên ta nhận được trong đời."

Nghe được câu này Cung Viễn Chủy kích động đến nỗi suýt đứng không vững, cảm giác này hệt như ngày đó cậu thành công trồng được bốn đóa Xuất Vân Trùng Liên, nếu không tín đóa lần đầu bị kẻ thù trộm mất thì đây có thể được xem là sự kiện đáng ghi nhớ trong đời.

Hóa ra thế gian không phải chỉ mình cậu cô đơn, còn có lão bản nữa.

Không phải, không nên nói vậy, nhưng phải nói sao mới đúng đây?

"Chủy Nhi, từ giờ đừng cho rằng bản thân chỉ có một mình, ngươi còn có ta, còn có Thiềm Ngọc lâu, mọi người luôn sẵn sàng chào đón ngươi quay lại."

Cúc lão bản cứ như sở hữu khả năng đọc suy nghĩ, chỉ thoáng thấy Cung Viễn Chủy sa sút tinh thần một chút liền giúp cậu phấn chấn trở lại, lời nói có sức mạnh đẩy lui muộn phiền, Cung Viễn Chủy lâu ngày chìm trong ủi an cũng che chở, lại bất giác không nỡ rời xa.

Cảm giác khác lạ trước này chưa từng có ai mang đến cho cậu, hoàn toàn khác xa với tình cảm huynh đệ, bằng hữu hay chủ tớ đơn thuần mà cậu từng nếm trải.

Cung Viễn Chủy thích Cúc lão bản, thích đến không muốn buông tay, lại càng không có can đảm chạm đến, sợ rằng đối phương nghĩ cậu tuổi trẻ ham vui, tình cảm bồng bột nhất thời, hai chữ dài lâu thật quá xa vời.

Thế nên đành phải giấu nhẹm tất cả vào cõi lòng.

"Có lẽ đây là lần cuối hai ta được ở cùng nhau, lão bản có vài lời muốn nói với ngươi. Tiểu nãi cẩu, từ giờ trở đi bất kể trong tình huống nào vạn lần đừng cho là bản thân mắc nợ người khác, phải nên biết sống cho mình một chút, cười nhiều một chút có biết không?"

Cung Viễn Chủy nghe lời gật đầu.

"Có ai nói với ngươi khi cười lên trông rất ưa nhìn chưa?"

Lần này cậu lắc đầu, hoàn toàn không biết là vô tình hay cố ý.

"Vậy thì lão bản là người đầu tiên nói với ngươi đi." Cúc lão bản dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kéo cao khóe miệng Cung Viễn Chủy "Lão bản thích nhất là thấy ngươi cười, thế nên phải cười nhiều một chút có biết không?"

Ngoan ngoãn gật đầu.

"Đi đường bảo trọng, còn nữa, nhất định không được quên ta đâu đấy."

Lại gật đầu.

"Ngoan ngoãn như vậy, thật có chút không nỡ để ngươi đi."

Gật đầu tiếp.

Ta cũng không nỡ rời xa chỗ này, xa người đâu.

"Nhân dịp Chủy Nhi tặng cho ta lễ vật đẹp như vậy, lão bản phá lệ đáp ứng một nhu cầu của Chủy Nhi vậy, muốn ta làm gì cho ngươi?"

Cung Viễn Chủy nghiêm túc suy nghĩ, một hồi lâu liền nói "Có chuyện này ta rất muốn hỏi lão bản."

"Cứ nói ra."

"Ta ở đây lâu rồi nhưng chưa từng nghe ai nói qua tên thật của người. Ta chỉ muốn biết, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài, nhưng nếu lão bản không muốn ta cũng không miễn cưỡng người."

Cúc lão bản có vẻ không ngờ đến tiểu nãi cẩu sẽ hỏi mình câu này, có hơi chần chừ giây lát rồi đột nhiên bước lại trước mặt Cung Viễn Chủy, trước vẻ mặt hoảng hốt của cậu mà hơi kiễng chân kề sát, thanh âm như tiếng suối trong trẻo rót vào tai đối phương "Chủy Nhi nhớ kỹ, tên của ta là Cúc-Hoành-Ngải."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net