18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vừa nãy trước khi ngươi đến ta đã kiểm tra rồi, trên người hắn trừ vết thương bên ngoài thì không có gì đáng ngại, nhưng khó hiểu ở chỗ ta đã làm mọi cách vẫn không thể khiến hắn tỉnh lại."

Nghe tiểu hồ ly nói, lòng Cung Viễn Chủy cũng phát sinh nghi ngờ.

Cho dù là nam nhân khoẻ mạnh, nội lực có thâm sâu cỡ nào cũng không đến mức giữa đêm khuya đơn thân độc mã đi vào rừng ma thú, như thể muốn đi nộp mạng.

Cung Viễn Chủy bắt đầu tìm kiếm xung quanh chỗ nằm, phát hiện mép áo choàng nam nhân mặc có màu sẫm khác thường, đưa lên mũi kiểm tra tức thì liền nhăn mặt.

"Sao thế, ngươi tìm thấy gì?" Bắc Đường Khiển Quyển hỏi.

"Đây là thuốc mê, còn là loại chuyên dùng để bẫy thú dữ có thành phần điều chế phức tạp. Chả trách hiện tại vẫn không tỉnh, còn chưa kể lúc tỉnh phải mất một lúc mới có thể chuyển động chân tay. Coi tình hình này trừ khả năng y thực sự vào rừng tự sát thì chỉ có một nguyên do."

"Có kẻ muốn huỷ thi diệt tích, đầu tiên là dụ người này vào rừng đánh thuốc mê sau đó bỏ y lại cho thú dữ. Đến chừng đó cả xác lẫn người đều không tìm được, viện một lý do liền cho qua mọi chuyện."

Cung Viễn Chủy hỏi "Có thể là lý do gì?"

"Khả năng cao nhất người này không nghe theo kẻ đó đòi một mình vào rừng, cuối cùng bất cẩn tự chuốc diệt vong đi."

Hai người đồng loạt quay sang nhìn nhau, dù sao chỉ là nhận định chủ quan ban đầu, vẫn nên chờ đương sự tỉnh lại nói cho rõ ràng.

Cung Viễn Chủy lấy từ trong ngực áo ra một lọ sứ nhỏ bằng lòng bàn tay, đổ hai viên màu đen lần lượt nhét vào miệng nam nhân, đồng thời ấn huyệt đạo từ trán dọc xuống để thuốc phát huy tác dụng.

Trong lúc đó Bắc Đường Khiển Quyển tranh thủ cầm theo chiết hoả tử đi xung quanh nhặt cành khô làm thành bốn năm bụi để sưởi ấm. Xong xuôi cả hai kéo nam nhân đến gần đám lửa, bản thân sang một góc khác ngồi.

Sương đêm kết thành từng mảng vừa dày vừa lạnh, Bắc Đường Khiển Quyển xoa xoa bụng mình, biểu tình đáng thương nhìn Cung Viễn Chủy "Ta đói quá."

"Một mình ngươi ăn sạch thức ăn dự trữ của ta rồi còn than đói, bụng hồ ly của ngươi là cái động không đáy sao?"

Tiểu hồ ly cãi cố "Vừa nãy bị con chim kia bắt đi khiến ta khiếp đảm đến tổn hao nguyên khí. Cung Viễn Chủy, ta bất chấp nguy hiểm trốn lão bản đi theo bảo vệ ngươi, ít nhất cũng phải tỏ ra có trách nhiệm với ta một chút chứ."

"Quý hoá quá nhỉ, vậy ta càng phải ra sức trân trọng tiểu hồ ly này rồi."

"Đó là đương nhiên, đau đó. Cung Viễn Chủy ngươi là tên thích bạo hành." Bắc Đường Khiển Quyển ôm cái trán bị đánh sưng một cục to đùng, trong lòng không ngừng chào hỏi mười tám đời tổ tiên nhà họ Cung một lượt. Cung Viễn Chủy thừa biết bản tính tên nhóc nhỏ hơn mình vài tháng này, lắc đầu giơ lên tay nải, nói "Tìm xem có gì ăn được không?"

Bắc Đường Khiển Quyển mới đầu còn ngơ ngác nhưng sau liền cầm lấy, nhận ra không phải tay nải lão bản chuẩn bị, thắc mắc hỏi "Ngươi lấy ở đâu?"

Cung Viễn Chủy thản nhiên chỉ vào nam nhân kia "Nằm ngay bên cạnh, cứ cho là của hắn đi."

Tiểu hồ ly thộn mặt.

Ai đó nhân lúc cháy nhà đi hôi của kìa, không có chút lương tâm nào hết trơn.

"Phải làm tới mức này luôn hả?"

"Thế có lấy không?" Cung Viễn Chủy nhướng mày, tiểu hồ ly biểu cảm bất bình nhưng mồm với tay lại rất thành thật.

Cha mẹ dạy ăn uống là chuyện hệ trọng, phải no bụng mới đủ sức hành quân trăm ngã đường.

Móng hồ nhanh chóng bắt lấy tay nải, chạy qua một góc ngồi xuống bắt đầu lục lọi, Cung Viễn Chủy cũng không chịu thiệt, bản thân cũng có công giúp người kia giữ mạng, coi như quà trả lễ.

Hai thiếu niên không phụ kỳ vọng chén sạch thức ăn trong tay nải, dù rằng chẳng ngon lành gì cho cam nhưng đỡ hơn chịu đói hết đêm nay.

Đại khái qua canh ba, nam nhân mới có dấu hiệu tỉnh, khi hắn đang cố gắng cử động ngón tay, tầm mắt mơ hồ trông thấy những đóm lửa lập loè, mà cách đó không xa là hai nam nhân xa lạ đang châu đầu vào nhau ngủ, bên cạnh còn có tay nải thuộc về mình bị vứt chỏng chơ.

Một cảm xúc bi phẫn lập tức trồi lên, hắn cố với lấy trường thương nhưng sức lực không đủ, cắn chặt răng nhẫn nhịn cơn đang lan ra khắp cơ thể, kiên quyết không kêu thành tiếng.

"Này cẩn thận." Bắc Đường Khiển Quyển nhạy cảm với âm thanh dù là nhỏ nhất mở mắt ra, trông thấy người kia đang liều mạng lật người thì thản thốt kêu lên "Đừng tùy tiện cử động, thuốc mê ngươi trúng không có nhẹ đâu, ít nhất phải thêm nửa canh giờ mới cử động linh hoạt, ngươi cứ cố đốt cháy giai đoạn thì sẽ càng đau đớn thêm đó."

Tiểu hồ ly dùng hết lời khuyên can nhưng nam nhân chẳng thèm đoái hoài, chỉ một mực muốn bò về trước.

Cung Viễn Chủy bên này cũng đã tỉnh dõi mắt quan sát, ánh nhìn đầy vẻ thương hại cho một kẻ nhược trí chỉ biết làm chuyện ngu ngốc nháy mắt ra hiệu cho tiểu hồ ly đừng cản hắn. Bắc Đường Khiển Quyển còn muốn khuyên can người kia thấy vậy đành để hắn tự lấy lại bình tĩnh.

Nam nhân ngay khi nắm được trường thương lập tức chỉa mũi nhọn về phía hai người, ánh mắt như diều hâu quét qua một lượt, hơi thở nặng nề cho thấy vừa rồi đã tốn không ít sức lực, hồi lâu mới khàn giọng quát lớn "Các người là ai?"

.

Trăng sáng vằng vặc, bầu trời đầy sao, chỉ đáng tiếc đã bị che lấp bởi rừng cây dày đặc.

Nam nhân thoạt nhìn chưa đến ba mươi khoác trên mình trường bào làm từ lông quái thú, bím tóc dài tết thành từng đoạn kéo đến thắt lưng, mày kiếm hiên ngang, đôi mắt lại sáng quắc như sao trời trái ngược với dáng vẻ có phần luộm thuộm. Dường như có thể thấy bên trong ngập tràn tính cảnh giác, như con sư tử trọng thương đang tỏ ra dè chừng với chính đồng loại.

Nhưng chung quy lại đâu thể nào trách cứ hắn, ngay khi tỉnh lại đã biết bản thân đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, bên cạnh là hai kẻ xa lạ chưa từng gặp qua, thiện ác chưa phân rõ thì mấy ai còn đủ bình tĩnh suy xét trước sau.

"Có thể thu ánh mắt đáng ghét đang nhìn ta đó lại không? Xấu không chịu nổi luôn."

Tiểu hồ ly không nể mặt nói thẳng, khoanh hai tay trước ngực tỏ ý không vừa lòng. Rõ ràng khi còn bất tỉnh gương mặt cũng có chút ưa nhìn, ai mà ngờ vừa tỉnh dậy đã trưng ra điệu bộ khó ưa rồi.

"Tiểu hồ ly, không cần phải đôi co tiếp nữa." Cung Viễn Chủy đột nhiên lạnh giọng "Người đã tỉnh, chuyện chúng ta nên làm cũng coi như xong rồi, cần chi để tâm những chuyện không đáng."

Bắc Đường Khiển Quyển cực thích thái độ này của Cung Tam, không giấu được vui sướng chạy lại chỗ cậu nhưng không quên liếc nam nhân kia một cái cho bõ tức.

"Lửa là ta thắp giùm ngươi, thuốc giải là y cho ngươi, coi như tích góp chút công đức không cần báo đáp làm gì."

Nội tâm Cung Viễn Chủy: ngươi chén sạch tay nải thức ăn của người ta thì tính thế nào, tên hồ ly giảo hoạt. Mặc khác lại tiếp lời "Giải dược đó phải qua nửa canh giờ mới hoàn toàn giúp ngươi tiêu trừ độc tố, biết tốt xấu thì nên nằm đó giữ sức đi, bọn ta không có làm gì ngươi cả."

Nam nhân một mực giữ im lặng.

"Nếu còn không tin bọn ta sẵn sàng chờ ngươi lấy lại sức rồi đánh một trận, nếu ngươi thua thì coi như bọn ta đúng, ngươi thắng thì bọn ta bỏ đi."

"...."

"...."

Nam nhân im lặng hồi lâu sau cùng mới chịu lên tiếng "Nói vậy tức là hai người đã cứu ta, phải không?"

"Vậy ngươi nghĩ khi không bọn ta bị điên nửa đêm xuất hiện trong rừng ma thú để gặp gỡ ngươi hả? Nếu không tại con chim ưng kia." Tiểu hồ ly thực sự hồ nghi khả năng tư duy của tên này.

"Ngươi phải đang nói tới Phiến Phiến không, nó đang ở đâu, nó có làm sao không?" Nam nhân khẩn trương.

"Xem ra ngươi quý con súc sinh đó hơn cả tánh mạng của mình." Cung Viễn Chủy cong môi "Ngay khi kéo được bọn ta đến chỗ ngươi nó liền biến mất tăm, trời tối như vậy hẳn đã tìm chỗ nào trú ẩn rồi, các loài điểu thường có thị lực không tốt vào ban đêm mà, ngươi nuôi nó bao lâu lẽ nào không nhận ra."

Thanh niên nghe xong thì cúi mặt, bản thân hắn vốn là kẻ dùng sức giỏi hơn dùng đầu, rõ ràng tuổi sắp lên hàng ba mà vẫn còn ngây ngô khó hiểu, nói thẳng chính là có chút ngờ nghệch.

"Xin thứ lỗi, vừa rồi do tại hạ nhất thời lỗ mãng. Ân tình cứu mạng hôm nay của hai vị tại hạ nguyện ghi khắc trong lòng, nếu hai người có nguyện vọng gì muốn thực hiện chỉ cần nói một tiếng tại hạ nhất định không ngại nguy nan mà giúp đỡ."

"Nguy nan nhất của bọn này hiện tại chính là làm sao ra khỏi đây đó." Bắc Đường Khiển Quyển bĩu môi, tuy vậy vẫn lấy ra mấy cái màn thầu giấu trong áo đưa cho nam nhân "Ăn cái này trước đi."

Nam nhân như bị kinh hách mở to mắt nhìn người trước mặt.

Đôi mắt thiếu niên đầy linh động, sóng mũi ẩn cao nho nhỏ cùng cánh môi hồng thuận càng làm gương mặt thanh tú thêm phần hài hòa.

Trái tim như trúng phải một thương, giây phút thiếu niên nở nụ cười, thế giới xung quanh hắn bỗng u tịch chỉ chừa lại một cái bóng đèn.

"Giỏi cho Thư Thư ngươi giấu màn thầu ăn một mình, còn dám bảo đã ăn hết rồi." Cung Viễn Chủy thấy đỉnh đầu bốc khói.

"Ta cũng chỉ là nghĩ cho đại cục, nhỡ may chưa đến thành kế mà hết thức ăn thì biết làm sao."

"Giữ làm gì rốt cuộc cũng đưa kẻ khác."

"Cung Viễn Chủy ngươi có tình người chút đi, dù sao hắn cũng đang bị thương, không ăn thì sao có sức, không có sức thì lấy đâu ra người dẫn chúng ta ra khỏi đây."

Cung Viễn Chủy hừ một tiếng, biểu cảm coi như ta nói không lại ngươi, muốn làm gì thì làm sau đó bỏ qua một bên ngồi xuống.

Bắc Đường Khiển Quyển quay sang nói với nam nhân "Đừng bận tâm, y thỉnh thoảng như vậy đó."

Nam nhân nói tiếng đa tạ đưa tay muốn cầm lấy màn thầu thì những ngón tay không sao chuyển động thoải mái, vô cùng khó xử cố thử lại, tiểu hồ ly nhanh trí bắt được "Để ta giúp cho."

Nói rồi cậu xé một mẫu đưa đến trước miệng đối phương, nam nhân mới đầu ngượng chín mặt, thật chậm hồi lâu mới mở miệng đón nhận, Bắc Đường Khiển Quyển thấy hắn ăn rồi thì càng vui vẻ đút thêm, nam nhân lần này rất nhanh hé miệng.

Cung Viễn Chủy chống cằm nhìn hai người đang ta đút ngươi ăn vô cùng phối hợp, biểu tình chán ghét tới cực điểm.

Khi không bị người ta bắt lại cho ăn cẩu lương, nói không cay chính là xạo.

Bắc Đường Khiển Quyển đút cho nam nhân 4 cái màn thầu, xong xuôi lấy nước trong túi da uy hắn. Nam nhân ngoan ngoãn để cậu bày bố, thi thoảng còn cúi đầu khẽ cười, vành tai vừa đỏ vừa sưng nhìn sang chỗ Cung Viễn Chủy.

"Vừa nãy tại hạ có nghe huynh đệ kia gọi người là Thư Thư, đó phải là tên thật không?"

Còn không đợi Cung Viễn Chủy đính chính giùm thì tiểu hồ ly đã nhanh miệng "Đúng đó, ta tên Thư Thư, ngươi cứ như vậy gọi ta Thư Thư đi, người ngồi bên kia là bằng hữu của ta, tên Cung Viễn Chủy."

Thanh niên nghe lời lẩm nhẩm lại tên cậu, hai tay giơ ra trước làm động tác thủ lễ "Tại hạ đến từ thành Huyến Chiến, đa tạ hai vị cứu mạng."

Ngay lập tức hai người kia không giấu được vui mừng chạy đến trước mặt hắn, khẩn trương xác minh "Ngươi thật sự đến từ Huyến Chiến thành sao?"

Nam nhân cả kinh giây lát, hồi sau thì gật đầu.

"Phải, tại hạ là thiếu thành chủ của Huyến Chiến thành, tên gọi Lâm Tu Dật."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net