Chap 6 - Mứt tết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố nơi linh hồn và thiên sứ toạ vị phải nói là rất hoa lệ. Từ những ngôi nhà to lớn tràn ngập cửa sổ đầy màu sắc đến những cửa hàng mọc lên khắp nơi như nấm. Hoa mai nợ rộ, hoa đào toả hương đưa đến thiên sắc mùa xuân. Từng cánh én bay trên trời cao, mở rộng đôi cánh như dẫn đường cho nàng tiên mùa xuân du hành nhân gian.

Thế giới này không chỉ có một thế lực thần thánh bạch đạo mà có tới tận hai. Một là các Thiên sứ cùng Thượng đế ở chốn Thiên đường, hai là các Tiên thần cùng Ngọc hoàng ở chốnThiên phủ. Cả hai cùng tồn tại song song sau khi Sáng Thế xảy ra, cùng nhau tồn tại trên thế gian. Sau Rung chấn, hai bên đã giao ước rằng, Vạn vật Thiên phủ sẽ tác động trực tiếp tới đời sống của Nhân gian - hiện hình trước nhân loại, còn Vạn vật Thiên đường thì chỉ được tác động gián tiếp tới đời sống của Nhân gian - tức hoá thân giao tiếp với nhân loại. Linh hồn cai quản cũng khác nhau, so với Thiên đường có thể tiếp xúc với nhân thế thì Thiên phủ ngược lại, không được quá phận sự, dù tác động trực tiếp nhưng lại không thể thường xuyên xuất hiện. Sự tồn tại của Thiên phủ cũng trở nên mơ hồ, tại Thiên phủ chia ra mười hai thế giới, từng nơi sẽ được cai quản khác nhau. Nhưng riêng Thiên đường thì chỉ cố định một chỗ, không di chuyển như Thiên phủ, và tại Thế giới này, là nơi Thiên đường cai trị, sự cai quản của Thiên phủ tạm thời bỏ qua. Tuy thế, hai bên phân biệt rõ ràng phận sự, Thần tiên Thiên phủ tác động vào không gian, Thiên sứ Thiên đường tác động vào thời gian. Thiên phủ tạo sắc cho Xuân - Hạ - Thu - Đông, Thiên đường tạo thời gian cho bốn mùa. Bởi Thiên đường không di chuyển như Thiên Phủ nên sẽ bất tiện ở các Thế giới khác, thay vì cai quản mười hai thế giới như Thiên Phủ, Thiên đường chỉ cai quản được một. Tuy là cai quản ít nhưng khi bị tấn công, Thiên đường sẽ dồn toàn lực còn Thiên phủ đã phân tán lực lượng, khó có thể chống đỡ. Thiên đường có đối nghịch là Địa ngục thì Thiên phủ có đối nghịch là Âm ty. Thế giới Hắc Bạch luôn luôn song hành, không bao giờ ngừng lại.

Trên chiếc xe của Len, Rin đang suy nghĩ về chuyện đã xảy ra. Nhớ về Vạn mai hôm nọ, nếu như mọi Nguyên liệu chỉ thu thập được khi làm chủ sở hữu hài lòng thì chủ sở hữu của Vạn mai là ai? Trong khoảnh khắc cùng thầy Đồ, cô có nhìn thấy cây mai đó nhưng lại không ấn tượng bất cứ ai là chủ. Rõ là chỉ có thầy nơi đấy, thật mơ hồ, Rin nghĩ chắc đó cũng là vật sở hữu của ông đồ rồi lơ đãng bỏ quấn đề rắc rối này ra khỏi đầu. Nhìn qua chàng trai tóc vàng bên cạnh, cô thừa nhận người này rất anh tuấn. Gương mặt không góc chết, đôi mắt màu xanh, tựa như đại dương sâu thẳm, vừa lạnh lẽo vừa hiền dịu nuôi sống muôn loài. Mái tóc vàng óng ánh, thật mượt, Rin chỉ muốn xoa lên nó, vừa đưa tay ra thì bị bắt lấy tay:

- Em định xoa đầu người lớn hơn em sáu tuổi à? 

Nụ cười của cậu trai như toả ra ánh sáng, buông tay Rin ra rồi xoa đầu cô, khuôn mặt anh được ánh mặt trời buổi trưa chiếu vào lại càng thêm phần tuyệt thế. Ngẩn người ra một chút liền nhận ra, cô đã tới nhà Len rồi.

Xuống khỏi xe, Rin nhìn lại một lần nữa ngôi nhà của Len. Giống như lần đầu gặp, ấn tượng là một ngôi nhà cổ kín giữa lòng sài thành. Nơi đây được dựng lên bằng những trụ gỗ, Rin hít được một hương thơm từ những trụ ấy, loại gỗ này hẳn rất quý, nhìn bề ngoài xưa cổ nhưng bên trong có lẽ là một đại gia tộc. 

Đoán là đại gia tộc, nào ngờ quả nhiên đó là một đại gia tộc. Người thân gia đình Len không hề biểu hiện vẻ sa hoa nhưng Rin biết được điều đó bởi bên trong ngồi nhà, xung quanh toàn những nội thất đắt tiền hiếm thấy. Khi trò chuyện lại càng biết thêm gia cảnh, tuy đây là đại gia tộc nhưng sự thịnh vượng đã chấm dứt cách đây khoảng mười năm, lần ấy, do khủng hoảng tài chính, họ đã không chống đỡ nổi. Anh cả Oliver của gia tộc tức bác đẩy xe bán mì đã tìm nhiều công việc cho thành viên trong nhà. Len từ một công tử tiêu xài không ngừng đã dần trưởng thành, tuy thế, cha mẹ của Len đã mất lúc cậu còn bé. Trong nhà, còn có chú ba Yuuma và cô út của Len, hai người đều đã lập gia đình, có công việc ổn định nhưng cô út đã rời nhà khi lấy chồng. Lão trưởng Gakupo - thầy đồ không hẳn phải ra đường kiếm sống như những người còn lại, ông đơn giản muốn nhớ về quê nhà nên mới đi viết câu đối.

Thời gian trôi qua như thoi đưa, rồi bữa cơm cũng đã dùng xong, Rin nhìn sơ qua thì thấy một bóng dáng quen thuộc, vội mở miệng:

- Hiyama, em cũng ở đây sao?

Bóng dáng ấy từ trên bộ ghế ở phòng khách đi lại kế bàn, cười với Rin:

- Em hôm nay tới nhà anh họ chơi đó ạ!

Nhìn Hiyama tươi cười, Rin rất khó hiểu. Lão trưởng mới bảo với cô rằng, mẹ của Hiyama - Meiko chính là cô út của Len. Rin lúc này mắt tròn miệng dẹp, thế giới này thật nhỏ, đi vài vòng lại cảm thấy toàn gặp người cùng họ. Đặt đôi đũa xuống, Rin xoa lấy miệng.

- Miệng em còn dính cơm này!

Len cười, tiến tới Rin, lấy hạt cơm còn dính trên miệng cô xuống. Mặt cô gái tóc vàng đỏ như quả lựu, định nói một câu nhưng bỗng nhiên mặt dây trước ngực cô toả sáng.

Ánh sáng này, đối với nhân loại sẽ không thấy được. Chỉ có những thế lực có quyền năng mới nhìn ra, bởi với sức lực của người thường, mắt họ không có thiên nhãn, không thể nào nhìn ra được.

Rin cười ngưỡng ngùng nói cảm ơn Len rồi nhìn theo tia sáng hướng tới phòng khách, rời khỏi bàn, lấy cớ ra phòng khách xem ai đến nhà mà tiến ồn vọng vào. Rin vội chạy ra, Kaito im lặng bởi ông không thể cử động trước nhân loại, nếu không thì sẽ rất phiền dù có thể xoá trí nhớ của họ. Hiyama cùng mọi người vẫn ở bàn ăn, ở trước nhà, là Meiko và Leon đem theo Iroha đến, họ đặt một hộp mức tết trên bàn. Ánh sáng gặp hộp mứt liền toả sáng cầu vồng. Chưa kịp tìm chủ sở hữu, không gian xung quanh như ngưng động. Một kết giới màu chàm được mở ra, trước mặt Rin, các thức ăn trong hộp mứt đang bay trên không trung. Rin phóng to loạ thuỷ tinh, định chiếu ánh sáng vào hộp mứt thì Kaito ngăn lại:

- Khoang, cô không thấy gì kì lạ à? - Kaito bay lên nhìn Rin - Chủ sở hữu của nó đâu?

Nói tới đây thì Rin đã để ý, Nguyên liệu chỉ được thu thập trong hai trường hợp, một là làm hài lòng chủ sở hữu, hai là diệt trừ Ác thuật do Ác linh gây ra. Nhưng hiện tại, không hề có tỉ lệ xuất hiện trường hợp đầu thì chỉ còn trường hợp hai.

Các thức ăn trong hộp mứt, hoá thành cơn bão, xoay vòng ngày càng lớn, cuốn gió. Rin nhìn rõ vầng đen trong chính chiếc hộp. Tuy lần này nguyên liệu cũng bị điều khiên bởi Ác linh nhưng có vẻ nó khá yếu, không mạnh bằng Vạn mai lần trước nên Kaito chỉ cần ở dạng thú, nhử chúng ra xa còn Rin tiến lại gần hộp, chiếu ánh sáng vào làm tiêu tan Ác thuật rồi hô to:

- Hỡi phúc phẩm kia, hãy trở về nơi phong ấn nguyên trạng.

Một luồn sáng màu chàm bao lấy cơn bảo, làm tan biến rồi thành các mứt bình thường, tan biến sau đó hút vào bên trong chiếc lọ thuỷ tinh. Chiếc lọ thu nhỏ, kết giới biến mất.

Lần thu phục này thật quá đơn giản, Rin không hiểu được, rốt cuộc Ác linh có ý định gì. Đưa tay mình cầm lấy lọ thuỷ tinh, nhìn Kaito.

Thời gian lại tiếp tục trôi vô định, Meiko dẫn gia đình mình về bên ngoại nhân dịp Tết để cúng lễ ông bà. Tình cờ gặp Rịn, liền bảo cô chút nữa cùng mình trở về. Đôi lúc chỉ nghe được chuyện nhà, liền thấy gia đình họ rất phức tạp, bỏ ra sau đầu bởi những thức ăn ngon mà Lên đưa.

Đến giờ về, Len cùng mọi người ra tiễn, đó là buổi chiều tối. Rin cùng gia đình nhỏ của Meiko về lại nơi ở. Dọn dẹp một lần nữa ngôi nhà, Rin được Meiko rủ vào kho tìm đồ vật. Rin vô tình thấy được một tấm ảnh, cậu trai trong đó đang cười rất tươi, Rin mới biết được rằng gia đình này còn có một thành viên.

Đó là Kiyoteru.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net