chap16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn ngụy vô tiện bây giờ đang làm gì,  tất nhiên là đang ngáy trên giường...!!!

- công tử dậy nào,  tối rồi... 

- uhm.... Không,  ta muốn ngủ ôn ninh...

Ôn ninh lắc đầu đành sài chiêu cũ..

- công tử,  dậy ăn cơm đi,  có món lẩu cay xè mà cậu thích á.... " lẩu tứ xuyên "

- gì.... Lẩu....

Nghe tới từ lẩu cậu liền bật dậy nhảy ra khỏi giường, chân trần chạy đến phòng bếp xem...

Ôn ninh nhìn theo rồi chả biết nói gì đành gấp chăn rồi từ từ theo sau

Ở phòng bếp lão lam chưa gì đã nghe tiếng vô tiện,  người thì chưa thấy mà giọng thì thấy rồi

- lẩu... Lẩu.. Lẩu.... Lão lam ăn lẩu...

- vô tiện à từ từ đi,  này cậu lấy hộ tôi cái bếp nhỏ ở ngăn tủ chén kia nhé rồi đem nó đặt lên bàn ăn đi....

- vâng....

Lão lam lại lắc đầu đứa nhỏ này nghe tới ăn là ko hiểu tại sao ngoan một cách kì lạ , ko lẻ đồ ăn có thể chi phối con người như thế..???

Lẩu tứ xuyên rất cay nha,  chả ai giám đụng trừ cậu, Ăn tới miệng sưng,  vừa ăn vừa chùi nc mắt mà vẩn cặm cuội ăn... Ko hiểu đc giới trẻ giờ nghĩ gì...

Ăn xong cậu lại đi ngủ... Quái!!!

Sau khi chỉnh chăn gối cho cậu,  ôn ninh tới điện thờ vì lão giang kêu cậu tới có chuyện cần nói....

- ôn ninh,  chúng ta cần phải cho cậu hiểu và biết một vài thứ, có lẻ sẻ có ích cho cậu và vô tiện....

- vâng, lão kim ông cứ nói...

- nghe đây ôn ninh,  tình trạng của vô tiện hiện giờ ko mấy khả quan,  cậu thấy cậu ta ăn và ngủ nhiều ko,  đó là biến chứng sau khi cậu ta sống lại... Bắt đầu từ hai ba ngày sau,  hảy theo sát vô tiện,  vì cậu ấy có thể ý thức mình đang ở đâu,  câuh ấy có thể ngủ đấy....việc này rất nguy hiểm,  ma pháp của cậu ấy đang dần hồi phục,  việc ko có đạo lữ bên cạnh cũng nguy hiểm ko kém... Tóm lại hải để mắt tới cậu ấy....

- vâng....

Ôn ninh có vẻ hiểu nhưg nét mặt đó khiến lão giang ko khỏi thở dài....
Ôn quỳnh lâm ơi là ôn quỳnh lâm ...

Đúng như lão kim nói,  vô tiện đã bắt đầu Ăn ít lại và ngủ rất nhiều,  trên lưng ôn ninh,  trên sân thượng,  trên cây và trong lớp và trong nhà vệ sinh....

Có vẻ như vô tiện ko thể ý thức đc là mình ở đâu và làm gì nên lão lam đã đăng kí cho ôn ninh theo học chung,  và thế hình ảnh ôn ninh suốt ngày ôm vô tiện ngủ như chết vào phòng y tế là chuyện bình thường.....

_-----------------------_

Hôm nay là chủ nhật nên ôn ninh và cậu quyết định đi chơi,  vì thấy cậu có vẻ ít ngủ hơn nên ôn ninh kì kèo mãi mới cho đi.... -_-

- công tử cậu đứng đây nhé,  tôi sang kia mua kẹo bông cho cậu....

- rồi rồi tôi biết mà,  cậu làm như tôi là con nít ý..

- nhớ đấy,  đứng đây nha..  

Nói rồi ôn ninh nhìn đèn xanh sang bên kia đường mua kẹo....
Còn vô tiện bên này hình như là Chờ lâu quá,  cậu quyết định bước sang đường rồi..... Buồn ngủ quá,  như đã nhắm mắt ngã xuống.... Thì....

" két... "

Như cảm nhận đc hơi ấm,  cậu mơ màng ngước mặt lên rồi... A lam trạm.... Cười nhẹ rồi thiếp đi luôn....

Tình huống gì đây????

- công tử... Công tử....

Ôn ninh chạy sang thì thấy vô tiện nằm gọn trong tay lam trạm , ngủ ngon...

- lam công tử... À không.... Ý tôi là công tử......

Lam trạm nhíu mày nhìn ôn ninh vô tội đang đứng trân ra sợ " là người  mà  vô tiện ôm trướt quán bar mà hắn đứng "....

- cậu ấy bị sao vậy....???

Lam trạm hỏi...

- a... Tôi.. Tôi... Tôi... Công tử bị thiếu tinh khí..  À ko.. Thiếu ngủ....

Nhíu mày lần hai,  đột nhiên máu liêm gỉ hình như bốc hơi...

- cậu cũng là người của miếu thờ đúng ko....???

- ơ... Vâng...

- cậu về đi,  còn tên này để tôi.....

- nhưng....

Ôn ninh e dè trướt lam trạm....

- nhưng gì...

Ánh mắt ắc như dao kèm cú nhếch mày lườm ôn ninh....

- ý tôi là ngài cứ tự nhiên ạ , nhưng hảy đưa cậu ấy về miếu nhé...

- đc..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tientu