Lê Chí Điền - Trương Nhược Đình (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trưa ngày hôm sau Nhược Đình vẫn đi làm bình thường, thật sự nếu Tô Kiến Minh không gọi đến hẹn cô trưa nay dùng cơm thì có lẽ cô cũng đã quên luôn anh bạn này

Một tin nhắn được gửi đến điện thoại Nhược Đình "nghe nói cậu vừa lên chức, rảnh không tôi mời cậu ăn trưa"

Nhược Đình với vẻ mặt không hài lòng, cậu ta còn nhớ đến người bạn này sao, đã bao lâu rồi không một liên lạc bây giờ lại mời đi ăn muốn dụ dỗ mua chuộc chuyện gì đây, nhưng rồi cô cũng đồng ý, có người mời dại gì mà không đi đỡ phải tốn tiền cơm trưa hôm nay

Đã là mười hai giờ trưa, Tô Kiến Minh hẹn Nhược Đình ở một quán ăn gần nơi cô làm việc

Cái tên ngốc Tô Kiến Minh này đã là người hẹn bây giờ còn đến trễ, để xem Nhược Đình sẽ xử lí cậu ta ra sao

Nhược Đình đến điểm hẹn ngó qua ngó lại không thấy người đâu, cô lựa đại một ví trí nào đó và ngồi vào, nhân viên phục vụ đến và đưa menu

"tôi còn đợi bạn"

Lúc này Tô Kiến Minh ở cơ quan, anh ta vừa mớu họp xong nhìn đồng hồ thì hốt hoảng vì đã trễ giờ hẹn với cô bạn này, Tô Kiến Minh hiểu tính cách Nhược Đình, cô rất ghét ai để cô phải chờ đợi hơn nữa Tô Kiến Minh là người mời đi ăn bây giờ cậu ta lại trễ hẹn thì xác định hôm nay sẽ nghe Nhược Đình rap cho no bụng

Tô Kiến Minh đã rất hối hã chạy một mạch từ cơ quan đến điểm hẹn, vừa đỗ xe xong cậu ta liền chạy vào trong quán tìm kiếm Nhược Đình

"Đình Đình, cậu đợi tôi có lâu lắm không, xin lỗi cuộc họp xong quá trễ"

Tô Kiến Minh còn chưa kịp thở đã vội vàng giải thích, cậu ta cứ tưởng để cô chờ lâu như vậy thì sẽ bị la cho một trận nhưng thật bất ngờ

Nhược Đình không chỉ không khó chịu mà còn niềm nở tươi cười với Tô Kiến Minh làm cho anh thật sự khó hiểu, đây đâu phải con người thật của cô ấy

"cậu không giận tôi chứ"

Nhược Đình mắt nhìn menu gọi món rồi quay sang trả lời "sao phải giận, cậu bận việc thì tôi có lý do gì để giận hờn chứ"

"Đình Đình, cậu suy nghĩ thông suốt từ khi nào vậy"

Câu nói này đã chạm đến lòng cô, cái gì mà suy nghĩ thông suốt nói như vậy chẳng khác nào nói cô trước đây không được bình thường, Nhược Đình có chút bực mình liền đập tay mạnh xuống bàn làm cho cậu ta giật nảy mình

"cậu còn nói thêm một câu nữa là tôi cho cậu no đòn ở đây đó tin không"

"đó đó, đây mới chính là Đình Đình mà tôi quen"

Cái tên ngốc Tô Kiến Minh này đúng thật là dễ làm bạn tức chết, không phải cậu ta đã giúp đỡ bạn rất nhiều thì có lẽ bây giờ bạn không đủ bình tĩnh ngồi nói chuyện với cậu ta

Cả hai đều bỏ qua chuyện đó, vui vẻ dùng cơm trưa

"Đình Đình, cậu được chọn lên vị trí mới rồi có cảm nhận thế nào"

Cái nết ăn của Nhược Đình vẫn không lẫn vào đâu được, thời gian cũng không vội nhưng cái cách cô ấy ăn như kiểu có ai đó đang rượt mình vậy, cơm còn chưa nuốt xuống Nhược Đình đã mở miệng nói "rất tốt, môi trường làm việc cũng rất thoải mái"

Nhược Đình xem Tô Kiến Minh như người thân trong nhà, cô không ngại mà bày ra những cái tính xấu của mình, làm đủ trò khùng điên mà không một chút ngại ngùng, Tô Kiến Minh cũng không chê bai gì cô ngược lại cậu ta còn thích tính cách năng động hoạt bát của cô

"này nhưng sao lâu như vậy cậu mới liên lạc cho tôi, công việc ở sở cảnh sát bận lắm sao"

Thà không nhắc chứ nhắc đến Tô Kiến Minh lại thêm rầu, dạo gần đây ở sở ngày nào cũng tăng ca làm thêm giờ tất cả các bộ phận đều đang điều tra một vụ án có tính nghiêm trọng và bảo mật cao, thời gian ăn còn không có lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi mà liên lạc với cô chứ

Vụ giao dịch ở cảng Thượng Hải lần trước đã làm kinh động đến cấp trên và cũng đã có chỉ thị ban xuống đề nghị ban lãnh đạo các cấp các bộ phận cùng nhau tăng cường điều tra đường dây tội phạm này

Đối với những vụ án trước đây không quá nghiêm trọng nên việc phá án cũng dễ dàng nhưng lần này thì khác, tội phạm khủng bố được huấn luyện chuyên nghiệp, hơn nữa phần tử khủng bố này luôn hành động theo tổ chức và có kế hoạch từ trước vậy nên không dễ dàng để tìm ra hang ổ của bọn chúng

"không phải là bận mà là rất rất bận, toàn bộ thời gian tôi đều ở sở cảnh sát làm thâu đêm xuốt sáng, làm gì có thời gian nghĩ tới chuyện khác"

Nhược Đình không nói gì bởi cô cũng biết tính chất công việc cảnh sát là như vậy, thật sự không dễ dàng, mỗi một nhiệm vụ mỗi một hành động đều phải đối mặt với nguy hiểm còn phải đánh đổi cả sinh mạng của bản thân, cô quen biết Tô Kiến Minh cũng đã lâu cô hiểu được con người cậu ta nhue thế nào, tuy có chút khù khờ nhưng đối với công việc cậu ta luôn hết mình tận tâm tận lực hoàn thành mục tiêu không than khổ cực

"vậy sao hôm nay cậu rảnh mà hẹn tôi ăn cơm"

"nói thật thì cũng không rảnh cho lắm nhưng đã lâu không liên lạc thấy có lỗi nên mời cậu đi ăn coi như lời xin lỗi của tôi"

"không cần thiết phải như vậy, công việc quan trọng cậu đừng để ý đến tôi làm gì"

Trong lúc Nhược Đình đang nói thì Tô Kiến Minh nhận được tin nhắn từ sở cảnh sát cần cậu ta về gấp vì có việc

"sao vậy, cậu bận thì cứ đi đi, tôi không sao"

Tô Kiến Minh này cũng thật thà, Nhược Đình chỉ mới nói như vậy, anh ta liền đứng phắt dậy đi ngay "được, vậy tôi đây"

Nhược Đình có chút bất ngờ, cô không nghĩ cậu ta lại nhanh chóng muốn rời đi như vậy nhưng dù gì cũng không trách cậu ta được bởi trách nhiệm của một cảnh sát là phải đưa sự an toàn và an ninh của người dân lên hàng đầu không được lơ là trong mọi tình huống

Đến chiều tối Nhược Đình cũng đã xong việc, cô chuẩn bị ra về khi đi đến trạm xe buýt chuẩn bị lên xe thì Tô Kiến Minh từ đâu chạy xe đến hạ kính ô tô xuống và nói "Đình Đình, lên xe đi"

"Kiến Minh, sao cậu ở đây không phải giờ này cậu vẫn phải làm việc sao"

"cậu đừng quan tâm chuyện đó, nào tôi đưa cậu về"

Nhược Đình đồng ý ngồi vào xe để Tô Kiến Minh đưa cô về, cậu ta không hỏi không nói liền chạy một mạch đến căn nhà cũ trước kia cô ở, Nhược Đình cũng không để ý cứ nghĩ Tô Kiến Minh đã biết chuyện cô chuyển nhà nhưng khi cô ngước lên nhìn thì phát hiện nơi này không còn là nhà của cô nữa

"này sao cậu đưa tôi đến đây"

Tô Kiến Minh vẫn chưa hiểu, nơi này là nhà của cô nhưng sao cô lại hỏi như vậy?

"chẳng phải nhà cậu ở đây sao"

"tôi đã chuyển nhà rồi, cậu không biết sao"

"chuyển nhà?, cậu chuyển nhà thì làm sao tôi biết"

"tôi chưa nói sao?"

"nói cái khỉ cậu"

Mối quan hệ của họ là vậy đấy không ngại mắng chửi nhau nhưng khi hết chuyện rồi lại thôi

Tô Kiến Minh cũng quay đầu xe lại theo chỉ dẫn của Nhược Đình cũng đưa cô về đúng nhà

Nhược Đình chỉ vừa xuống xe, cô và Tô Kiến Minh có nán lại nói chuyện một lát thì có người lên tiếng

"Nhược Đình, em về rồi sao"

Không ai khác ngoài Lê Chí Điền, chuyện cô chuyển nhà ngoài Tô Kiến Minh là người biết sau cùng thì không ai biết cô đã chuyển đến đây

"ấy.., sao anh lại ở đây"

"tìm em có chút việc, chào cảnh sát Tô, chúng ta đã từng gặp nhau"

Phải, đó là lần gặp mặt trong nhà cũ của Nhược Đình trước đó, không hiểu sao trực giác Tô Kiến Minh luôn nghi ngờ Lê Chí Điền, Tô Kiến Minh luôn cảm thấy phía sau Lê Chí Điền là một điều gì đó khó diễn tả và cho rằng Lê Chí Điền là một người không dễ qua mặt

"xin chào, Đình Đình tôi phải về xử lý công việc hôm khác gặp"

"được, lái xe nhớ chú ý an toàn"

Tô Kiến Minh rời đi, lúc này Lê Chí Điền mới nở nụ cười, tay anh đưa vào túi quần lấy ra một chiếc hộp nhỏ và tặng nó cho Nhược Đình để chúc mừng cô được lên chức

Lê Chí Điền đưa chiếc hộp nhỏ đấy vào tay Nhược Đình "tặng em cái này quà em được thăng chức"

"này là gì vậy"

Lê Chí Điền mỉm cười và đặt vào tay cô một món đồ thủ công dệt bằng sợi dây màu đỏ

"nút thắt đồng tâm"

"nút thắt đồng tâm?" Nhược Đình nhớ đến món đồ này là nam nữ thời cổ đại thường dùng nó làm vật đính ước

Nhược Đình ngẩng đầu nhìn anh "anh cũng biết những thứ này sao?"

Nhược Đình cũng hiểu được ý đồ của anh và cô cũng mỉm cười mà nhận lấy "cảm ơn anh", cô gái nhỏ gương mặt tươi cười nhìn anh với đôi mắt long lanh trong sáng

Trời cũng đã tối, cả hai tạm biệt nhau tại đó rồi ai về nhà nấy

Khi trở về nhà thay đồ tắm rửa Nhược Đình ngồi trong phòng nhìn ngắm món đồ đó mà bất giác cười mỉm, đột nhiên nụ cười trên môi đã tắt cô hoài nghi về bản thân, trong đầu cô loé lên suy nghĩ "tình cảm của mình đối với anh ta thật sự là yêu sao?", tuy lúc đầu cô là người có cảm tình với anh trước nhưng cô đâu nghĩ thứ cảm giác đó là yêu

Một cô gái non nớt hai mươi tuổi đầu chưa có mảnh tình vắt vai nào đối với chuyện mà nói tuy không quá bận tâm nhưng cũng là vấn đề cần chú ý

*******
tgia: đừng quên bấm ngôi sao ủng hộ tui nha~~~

(bắt đầu bí rồi bà conn=))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net