4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lao công là một công việc vô cùng quan trọng , đóng vai trò thành bại của một công ti . Cảnh quan của công ti có sạch sẽ , nhân viên đi làm có được hưởng bầu không khí trong lành , tất cả đều phải dựa vào người lao công . Vậy nên không được coi thường chức vụ này , Kim Chung Đại tự an ủi mình, lên gân cho bản thân suốt cả buổi mới hết sức dũng cảm vác theo cây lau nhà và xô nước vào WC . 

- Lau sàn thôi mà , có cái gì khó khăn . 

- Lau cho tốt vào , chỗ kia còn bẩn đó .

Phác Xán Liệt không chút thức thời dựa ở cửa WC , cố tình đến chọc giận Kim Chung Đại . Kim Chung Đại khua cây lau nhà trong tay xuống sàn không chút thành tâm , còn định cái gì mà không coi thường công việc , bị cái tên mồm bò kia chọc tức rồi , khỏi làm .

- Bạn nhỏ Biên , cậu vui vẻ trong đó cũng đừng lâu thế . Mau đi ra kéo tên người tình thối mồm của cậu đi đi , hắn ở đây chỉ vướng tay tôi làm việc .

Cửa một gian WC bị đạp ra cực kì mạnh bạo , Biên Bá Hiền nhăn nhó đi về phía bồn rửa tay :

- Bớt nói một câu thì người khác kêu cậu câm à ?

- Ây ôi - Vẫn là kéo dài giọng đáng ghét - Bạn nhỏ học hư à ?! 

- Tôi sinh năm 1992 , cậu có hơn tuổi tôi không ?

Kim Chung Đại nhún vai , hóa ra là không thích bị gọi là bạn nhỏ , quay qua Phác Xán Liệt : " Tôi cũng 1992 , anh thì sao Mồm Bò ?"

Phác Xán Liệt đánh cái bốp vào đầu con hồ li chỉ biết thở ra những lời đáng ghét : " 1992 ."

- Ô , vậy ra chúng ta là bạn cùng tuổi nha ! - Lời này nói ra Kim Chung Đại vô cùng vui vẻ .

- Ai là bạn cậu ! - Chính là hai tên vô tâm vô phế đồng thanh đáp trả .

Gian phu dâm phụ , Kim Hồ Li ở trong lòng thầm mắng . 

Đúng lúc , một vị không ngờ đến lại xuất hiện ở cửa bên cạnh Phác Xán Liệt .

- Gọi thêm hai người theo , có việc gấp .

Cái giọng lạnh te không lẫn đi đâu được của Kim Mân Thạc đây mà .

- Bây giờ muộn quá , em vừa phân bọn nhỏ đi hết các đội khác rồi .

Kim Chung Đại không bỏ qua cơ hội tốt , túm ngay Biên Bá Hiền đến trước mặt Kim Mân Thạc : " Còn hai đứa em này Đại Ca !"

Kim Mân Thạc không cảm xúc liếc qua Kim Chung Đại , lại quay qua nói với Phác Xán Liệt : " Đưa Biên Bá Hiền theo . Kiếm mấy bộ quần áo cải trang nữa . "

Phác Xán Liệt vội lắc đầu : " Em không thạo nhất vụ cải trang nằm vùng này , Đại Ca biết mà ."

Kim Chung Đại chen mồm vào , nhất quyết không chịu ở lại làm chân lau dọn : " Để em , em rất thạo vụ này ! "

Kim Mân Thạc rốt cuộc chịu dừng ánh mắt trên khuôn mặt hăng hái mong chờ của Kim Chung Đại lâu hơn mấy giây .


.


- Thạo của cậu chính là đây sao ?!

Phác Xán Liệt đội thêm cái nón gắn đầy rơm , cả thân dài mét tám cưỡi trên con xe đạp cũ rích cộng thêm Biên Bá Hiền ôm trên tay hai quả dưa hấu ngồi yên sau , quả là một tranh anh em nông dân thôn quê chân chất . 

Kim Chung Đại cố nhịn cười , ngó sang vị Đại Ca đứng cạnh mình ôm một túi đựng đầy xôi khúc trước ngực mà mặt vẫn không đổi sắc thì nhịn không nổi . Y rặn mãi mới được vẻ mặt tử tế nghiêm túc nhất , gật đầu chắc nịch với Phác Nhị Ca :

- Phải . Cải trang thế này thì đố bố con thằng nào nhận ra chúng ta .

Kim Mân Thạc im lặng ngắm màn hình điện thoại nãy giờ , cuối cùng cũng lên tiếng : " Chia nhau ra . Bao giờ mục tiêu xuất hiện thì hành động ."

Nhiệm vụ lần này được Phác Xán Liệt giải thích cho Kim Chung Đại , đơn giản họ sẽ giúp cảnh sát bắt cướp . Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Kim Chung Đại , trước giờ y chưa từng nghĩ một tổ chức vệ sĩ cũng đi chạy việc cho công an . Hay nói cái đám người này thực chất là tội phạm được nhận ân xá của cảnh sát , họ thích gọi đến lúc nào thì gọi ? Suy nghĩ của Kim Chung Đại cũng không hẳn vô căn cứ . Mặc dù Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền khá thân thiện với y nhưng y cũng không quên cách hai tên này đã trói y , kéo y đến chỗ Kim Mân Thạc . Còn Kim Mân Thạc thì khỏi cần nghĩ , người này bí bí ẩn ẩn , bộ dạng có đẹp trai đến mấy cũng vẫn tỏa ra âm khí chớ có lại gần .

Kim Mân Thạc không yên tâm để Kim Chung Đại đi ẩn nấp một mình nên để y ở bên cạnh . Nhưng hẳn đó là lựa chọn sai lầm của hắn . Họ bày hàng bán xôi ở trước cửa một khu tập thể cũ , Phác Xán Liệt đã lượn xe đạp vòng quanh khu này giao dưa hấu . Kim Chung Đại ngồi ngoan ngoãn bên cạnh Kim Mân Thạc chẳng được bao lâu thì miệng lại bắt đầu hoạt động :

- Đại Ca . 

Đại Ca ... 

Đại Ca ! Tôi biết anh nghe thấy tôi nói mà .

Anh có vẻ không thích nói chuyện lắm nhỉ ? Nhưng anh biết đấy , tôi không phải người thích yên tĩnh . Anh nếu không trả lời tôi thì tôi sẽ lảm nhảm như thế này mãi . Rất khó chịu phải không ? Vậy thì anh hãy trả lời tôi đi ...

Cố gắng quẫy nhiễu của Kim Chung Đại chỉ đổi lại bốn chữ của Kim Mân Thạc : " Chúng ta thân sao ?" nhưng Kim Chung Đại vẫn cảm thấy thành tựu vô cùng .

- Hiện tại thì chưa , nhưng nếu chúng ta giao tiếp nhiều hơn thì rất có thể nha ...

- Im lặng .

Kim Mân Thạc bất ngờ ra lệnh khiến Kim Chung Đại có chút hẫng nhưng tiếng đẩy cửa đằng sau đủ lớn để thức tỉnh y . Y ngay lập tức ngậm miệng , nín thở nghe tiếng bước chân ngay càng tới gần . 

Đó là một người đàn ông cao gầy , tay xách túi quần áo , khuôn mặt hoàn toàn bình thường . Kim Mân Thạc lúc này rao : " Xôi khúc đi !" . Bước chân của kẻ kia dừng lại ngay bên cạnh Kim Chung Đại . Y nghe giọng kẻ đó hỏi : " Bao nhiêu ?" . Kim Mân Thạc hơi ngẩng đầu , mỉm cười : " Anh muốn mua mấy khúc ?" . 

Kim Chung Đại lúc này rộn lên trong ngực một nỗi sợ hãi chưa từng có , là lần đầu tiên nhìn thấy Kim Mân Thạc cười hay là bởi cái cảm giác có một tên tội phạm không biết nguy hiểm đến đâu đang kề sát bên người y . Y run run dịch chuyển người xa khỏi kẻ đó . Một hành động này của y không qua được mắt hai người còn lại . Tên đàn ông vốn mang tâm lí cảnh giác , lại nhìn Kim Chung Đại cứng người thì ánh mắt liền thay đổi . Kim Mân Thạc cũng lạnh mặt . Gần như chỉ giây tiếp theo , kẻ kia đã túm lấy người Kim Chung Đại , kề dao sát cổ y .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net