Chương 17: Lục thiếu hống hách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Câu trong ngoặc kép ( ) chỉ suy nghĩ của nhân vật

Ngạt Ngọc Sương hôm nay cùng Tây Bá Hầu phu nhân đi đến cửa tiệm son phấn Tựu Mỹ Đường (cửa tiệm của Khương phu nhân quá cố - Mã Chiêu Đệ).

Ngạt Ngọc Sương nhìn tấm biển hiệu ghi ba chữ Tửu Mỹ Đường, nàng mỉm cười thầm nghĩ.

(Thì ra đây là nơi mà Mã Chiêu Đệ xây dựng và kinh doanh, nhìn thật đẹp. Dù gì cô ấy cũng là vì mình mà chết, mình sẽ thay cô ấy kinh doanh tốt cửa tiệm son phấn này)


Thái Tự thấy Ngạt Ngọc Sương vẫn chưa xuống xe mà vẫn ngồi lì ở đấy cười ngây ngốc, bà ấy liền bước đến bên kiệu của nàng nói:

- Sương Nhi, con tính ngồi ở đây cười đến bao lâu nữa, không muốn vào cửa tiệm tham quan à.

Ngạt Ngọc Sương giật mình thoát khỏi suy nghĩ, nàng vội vàng nhảy xuống xe trước ánh mắt kinh ngạc của nhiều người.

Ngạt Ngọc Sương tặc lưỡi trách bản thân lại sử dụng cái tính khí "đàn ông" của mình thời hiện đại rồi.

Thái Tự thấy thế liền bước đến bên nàng nhẹ quở trách:

- Sương Nhi à, con thân là nữ nhi, lại là quận chúa cành vàng lá ngọc, con phải ra dáng như một quận chúa thật sự, hiểu chưa?

Ngạt Ngọc Sương hối lỗi nhận sai:

- Cơ thúc mẫu, con biết sai rồi ạ.

Thái Tự nhẹ nhàng nắm tay nàng nói:

- Sương Nhi, ta không có trách con đâu, ta chỉ là căn dặn con vì con là một quận chúa, là người giữ thể diện không chỉ trong Ngạt phủ mà còn là của cả Nam Đô.

Ngạt Ngọc Sương:

- Sương Nhi hiểu tấm lòng của người mà, Cơ thúc mẫu.

Thái Tự cười dịu dàng vuốt tóc nàng.

- Sương Nhi ngoan, ta dẫn con vào tham quan cửa tiệm son phấn của cố Khương phu nhân nhé.

Thái Tự nói xong liền nắm tay Ngạt Ngọc Sương bước vào.

Lúc này ở phủ Tây Bá Hầu

Cơ Phát:

- Thưa phụ thân, mẫu thân con đã đi đâu rồi ạ, con vào phòng nhưng không thấy người.

Cơ Xương:

- Mẫu thân con đã dẫn Sương Nhi đến Tựu Mỹ Đường rồi.

Cơ Phát:

- Dạ vâng phụ thân, con sẽ đến đó để gặp mẫu thân và Sương Nhi.

Cơ Xương:

- Được rồi, con đi đi.

Sau khi kiểm tra kinh doanh của cửa tiệm xong, Ngạt Ngọc Sương cùng Thái Tự và hai tỳ nữ đi dạo. Đi được một lúc thì Ngạt Ngọc Sương thấy phía trước có một đám dân đang vây xung quanh một thứ gì đó. Nàng cứ nghĩ là dân tạp kĩ đang làm trò gì đó rất thú vị nên mới tò mò liền nhanh chóng bước tới xem.

Ngạt Ngọc Sương luồn lách qua đám đông, khi chen được lên trước, nàng mới biết đã xảy ra chuyện gì.

- Cô nương này thật sự xinh đẹp quá đi. Ngươi ngoan ngoan đi theo bổn thiếu gia ta, ta sẽ cho ngươi hưởng phú quý muôn đời không hết.

Một nam nhân vừa lùn vừa béo, ăn mặc rất sặc sỡ đang kéo tay cô nương bán rau ở chợ, xung quanh có rất nhiều người đứng xem nhưng chẳng có ai ra giúp cô nương đó.

Cô nương đó vừa khóc vừa cố dằng tay ra khỏi tên đó, người cha già đứng phía sau tiến lên giúp con gái liền bị đám hạ nhân đẩy té xuống đường.

Cô nương đó cất tiếng khóc thê lương nói với người cha:

- Phụ thân, người có bị làm sao không?

Ngạt Ngọc Sương nhìn thấy cảnh tượng này, nàng giận quá liền bước lên phía trước, la lớn nói với tên kia:

- Cái đồ heo biến thái kia, ban ngày ban mặt, ngươi lại đi ức hiếp con gái nhà lành, không sợ thiên lôi đánh ngươi à.

Tên béo ú nghe tiếng người nói liền tức giận quay lại chửi mắng, nhưng hắn vừa nhìn thấy dung nhan của nàng liền buông tay cô nương kia ra, hắn bước chầm chầm đến nàng, nói với giọng điệu cợt nhã:

- Từ khi cha sanh mẹ đẻ tới nay, ta chưa từng gặp một nữ nhân nào có dung nhan tuyệt đẹp như nàng. Nàng đúng là tuyệt sắc khuynh thành. Ta nghĩ lại rồi, ta sẽ đem nàng về làm nương tử của ta.

Thái Tự thấy nàng lỗ mãng như vậy, vô cùng lo lắng nàng bị làm sao liền kêu tỳ nữ chạy về phủ kêu người đến giúp. Còn mình thì bước lên phía trước bảo vệ nàng.

- To gan, thiên kim của phủ Tây Bá Hầu, ngươi muốn bắt thì bắt được sao?

Người qua lại xem náo nhiệt càng đông, tên béo ú cười khằng khặc tỏ vẻ khinh bỉ.

- Phủ Tây Bá Hầu thì sao chứ, cũng chỉ được mỗi cái danh. Nếu không có vàng bạc của nhà ta, các ngươi lấy đâu ngân sách mà đánh với nhà Thương chứ.

- Ngươi...

Thái Tự tức giận nói không nên lời.

Lời của tên đó nói không sai. Tây Kỳ cũng chỉ là một nước nhỏ thuộc vương triều nhà Thương. Duy trì và phát triển đều nhờ nhà Thương che chở. Từ khi tách khỏi nhà Thương, ngân sách trong quân doanh Tây Kỳ đa phần đều được các phú hộ, viên ngoại ở Tây Kì và mấy trấn chư hầu nhỏ theo hầu đóng góp. Trong đó, Lục gia là có đóng góp lớn nhất ở Tây Kì.

Lúc này, tỳ nữ của Tây Bá Hầu phu nhân đã về phủ, đúng lúc Khương Tử Nha và Cơ Xương bước ra cửa, cô ấy liền chạy đến báo chuyện. Khương Tử Nha nghe xong liền tức tốc đi giải quyết.

Ở bên này, Tiểu Hạ thấy vẻ mặt tức giận của Ngạt Ngọc Sương, cô ấy sợ nàng gây ra chuyện liền nhanh chóng kéo tay nàng lại. Nhưng Ngạt Ngọc Sương không nhịn nổi những lời tên thiếu gia họ Lục nói, nàng vùng khỏi tay của Tiểu Hạ, xắng tay áo lên, hùng hổ bước lại gần thiếu gia của Lục viên ngoại, nàng chỉ thẳng tay vào mặt hắn lớn giọng mắng một tràng dài:

- Nè cái tên heo béo kia, ngươi đúng là đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà. Phụ thân của nhà ngươi bao lâu nay luôn dốc sức phụng sự cho Tây Kỳ. Ông ấy có công nhiều với Tây Kỳ ta, luôn được mọi người kính cẩn, tôn trọng. Ngươi là nhi tử của ông ấy, ngươi không giống phụ thân mình thì cũng thôi đi. Suốt ngày chỉ biết lấy công của phụ thân để hống hách với thiên hạ, ức hiếp dân nữ nhà lành, có gì mà đáng tự hào chứ. Ngươi đúng là cái thứ làm mất mặt gia tộc tổ tiên nhà ngươi mà. Nhà ta mà có con cháu như ngươi, chắc chắn sẽ bị ngươi làm cho tức chết.

Mọi người xung quanh nghe nàng mắng xong, ai cũng nghệch mặt ra mà nhìn nàng. Thái Tự và Tiểu Hạ ngạc nhiên đến hai mở căng to.

Còn tên thiếu gia của Lục gia nghe nàng mắng xong thì hắn mặt mày tím tái, giận dữ nói với đám hạ nhân.

- Con nha đầu hỗn xược nhà ngươi, dám phỉ báng ta và cả nhà ta. Người đâu, mau đánh chết ả ta cho ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net