Chương 20: Bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Câu trong ngoặc kép ( ) chỉ suy nghĩ của nhân vật

-Tiểu viện của Ngạt Ngọc Sương-

Ngạt Ngọc Sương đi qua đi lại mấy lần khắp cả tiểu viện, nàng lo lắng cho Khương Tử Nha, sợ chàng bị thương hoặc sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

Từ lúc nàng đến thế giới này, mọi chuyện có đôi lúc sẽ có sự thay đổi. Nàng không dám chắc sẽ không có chuyện gì được quá êm đẹp, nhưng nàng cũng không mong chuyện xấu sẽ xảy ra.

Tiểu Hạ nhìn dáng vẻ này của nàng, cô ấy không khỏi lo lắng mà lên tiếng.

- Quận chúa, người hãy ăn một chút bánh, uống một ngụm trà đi. Cả trưa hôm nay người đã không ăn gì rồi. Người cứ lo lắng mãi như thế sẽ không tốt đâu ạ.

Ngạt Ngọc Sương bước đến và ngồi xuống, nàng uống một ngụm trà cho thanh cổ họng.

- Ta sao có thể không lo lắng cho được.

Lúc này, Thổ Hành Tôn bất ngờ đến tiểu viện của nàng, cậu ta có vẻ rất mệt, cả trán lấm tấm mồ hôi, thở hổn hển nói được hai chữ "Quận chúa".

Ngạt Ngọc Sương quay lại, gương mặt không khỏi ngạc nhiên khi thấy Thổ Hành Tôn, nàng lập tức đặt chung trà xuống bàn rồi nhanh chóng chạy đi.

Thổ Hành Tôn thấy vậy ở đằng sau nói với theo:

- Quận chúa ơi, tôi chưa có nói gì mà, quận chúa.

- Khương thừa tướng và mọi người đã về phủ rồi đúng không?

Tiểu Hạ bước đến hỏi thăm Thổ Hành Tôn, cậu ta ngơ ngác liền gật đầu đáp lại.

- Ừm, đúng rồi, sao cô biết thế?

- Hèn chi quận chúa nhà chúng tôi lại chạy nhanh đến như thế.

Tiểu Hạ vui vẻ nói xong liền lập tức đuổi theo Ngạt Ngọc Sương, để lại Thổ Hành Tôn ở phía sau với sự khó hiểu.

---Chính điện phủ Tây Bá Hầu---

Ngạt Ngọc Sương vừa chạy ra chính điện đã thấy cảnh tượng nhóm người Khương Tử Nha y phục rách nát, vài chỗ còn có vết máu loang lỗ.

- Các ngươi đều bị thương hết sao? Có nặng lắm không? Đã gọi đại phu chưa?

Khương Tử Nha và Hao Thiên Khuyển vừa thấy nàng liền định hành lễ thì bị nàng mắng.

- Miễn lễ. Các ngươi bị thương đến như thế rồi lại còn quan tâm đến mấy cái lễ nghi này làm gì chứ?

Khương Tử Nha mệt mỏi lên tiếng:

- Dương Tiễn đã bị trọng thương. Thần xin phép quận chúa và hầu gia cáo lui về phòng để thần trị thương cho Dương Tiễn.

Cơ Xương:

- Mau mau về phòng trị thương đi.

Nhóm người của Khương Tử Nha chắp tay nói lời đa tạ nàng và chào hầu gia, hầu gia phu nhân. Hao Thiên Khuyển cõng Dương Tiễn về phòng của y. Khương Tử Nha lê bước chân mệt nhọc đi theo phía sau.

Thái Tự thấy Ngạt Ngọc Sương lo lắng đến nỗi tức giận liền bước đến nói:

- Sương Nhi, con đừng lo nữa, thừa tướng rất giỏi y thuật, Tây Kỳ chúng ta cũng có rất nhiều đại phu giỏi chắc chắn họ sẽ không bị làm sao đâu.

- Dạ.

Ngạt Ngọc Sương cuối cùng cũng trút bỏ được chút lo lắng, nàng bước đến bên cạnh Cơ Xương.

- Cơ thúc thúc, vết thương của người còn bị đau nữa không ạ?

Cơ Xương nở nụ cười dịu dàng, vỗ nhẹ mu bàn tay của nàng trấn an.

- Vết thương của ta không có đau nữa, Sương Nhi an tâm rồi nhé.

- Dạ.

Cơ Xương:

- Chúng ta cũng mau đến phòng của Dương Tiễn thôi.

Ngạt Ngọc Sương xin phép Cơ Xương cho mình đi trước, vì nàng cảm thấy lo lắng cho Khương Tử Nha.

Trong lúc đánh nhau với Thân Công Báo, Khương Tử Nha bị một tên yêu quái trong ngũ yêu đánh lén sau lưng khiến chàng bị thương.

Dù vết thương không nặng nhưng nó đang rỉ máu từng chút một. Nếu chàng không nhanh chóng trị thương kịp thời, e rằng sẽ khiến mình bị thương nặng hơn.

Vì vết thương sau lưng, Khương Tử Nha mới đi thêm được vài bước liền cảm thấy choáng. Lúc chàng nghĩ mình sẽ bị ngã thì đã có một bàn tay kịp thời đỡ lấy chàng.

Ngạt Ngọc Sương nhìn gương mặt đang trắng bệch của Khương Tử Nha, tim nàng dấy lên một nỗi đau như dao cắt.

- Đa tạ quận chúa.

Khương Tử Nha nhẹ nói với nàng, chàng có vẻ đã rất mệt nên giọng nói mới nhẹ như vậy.

- Đừng phí lời mà tốn sức. Ta dìu ngài đến phòng của Dương Tiễn.

Khương Tử Nha nhìn vào đôi mắt long lanh của nàng, biết rằng nàng đang lo lắng cho mình, y liền nhẹ gật đầu đồng ý.

---Phòng Dương Tiễn---

Sau khi gắng hết sức lực truyền chân khí để giúp Dương Tiễn trị thương, Khương Tử Nha mất sức liền gục xuống đất phun một ngụm máu tươi. Vết thương sau lưng như nặng hơn, máu vẫn chảy không ngừng.

Ngạt Ngọc Sương lo lắng đỡ chàng ngồi lên ghế, nàng hỏi Tiểu Hạ ở phía sau:

- Đại phu đã đến chưa?

Tiểu Hạ đáp lời:

- Đã đến rồi. Nô tỳ sẽ ra gọi đại phu vào.

Đại phu nhanh chóng bước vào phòng, ông ấy nhìn miệng vết thương sau lưng của Khương Tử Nha, sau đó lên tiếng nói:

- Thừa tướng, thảo dân sẽ giúp ngài cởi bỏ y phục để kiểm tra vết thương.

Sau đó đại phu quay sang kính cẩn nói với Ngạt Ngọc Sương và Cơ Xương.

- Quận chúa, Hầu gia, Hầu gia phu nhân, xin hãy lui bước rời phòng để thảo dân chữa trị cho thừa tướng.

- Ta có thể ở lại được không?

Ngạt Ngọc Sương khẽ nói.

Hao Thiên Khuyển bước đến bên nàng, an ủi nàng để nàng mau chóng rời phòng.

- Quận chúa, người đừng lo, có thần ở đây cùng đại phu chăm sóc cho thừa tướng rồi.

Ngạt Ngọc Sương nhìn Khương Tử Nha đang chịu cơn đau mà trán lấm tấm mồ hôi, nàng không nhiều lời nữa bước nhanh ra khỏi phòng.

Ở trước cửa phòng Dương Tiễn, Ngạt Ngọc Sương đứng ngồi không yên cứ đi qua đi lại. Lúc nàng tính chọt lủng một lỗ nhỏ trên cửa để nhìn trộm thì Thái Tự đã lên tiếng.

- Sương Nhi đừng lo lắng nữa. Thừa tướng sẽ không sao đâu mà.

Một lúc lâu sau, cánh cửa đã được mở ra. Khương Tử Nha có lẽ đã đến giới hạn nên đã ngất đi, được Hao Thiên Khuyển cẩn thận cõng về phòng.

Sau khi Cơ Xương và Thái Tự đã trở về phòng nghỉ ngơi. Ngạt Ngọc Sương liền quay sang nói với đại phu:

- Đại phu, có thể làm phiền ông mấy ngày này túc trực bên thừa tướng được không?

Đại phu chấp hai tay lại cung kính đáp.

- Quận chúa xin đừng khách sáo, bây giờ thảo dân sẽ về bốc thuốc, sau đó thảo dân và Thái đại phu sẽ cùng đến chăm sóc thừa tướng.

- Được, ông hãy mau đi đi. Nếu trong thời gian túc trực có việc gì cần đến ta hay có chuyện gì xảy ra thì hãy cho người đến gặp ta.

- Vâng, quận chúa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net