Chương 23: Ký ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cuộc trò chuyện ban nãy với Khương Tử Nha, Ngạt Ngọc Sương xấu hổ bỏ chạy đi thật nhanh. Biết mình đã rời khỏi "tầm mắt" của Khương Tử Nha, nàng liền dừng lại thở hổn hển, gương mặt nàng vẫn còn phiếm hồng.

- Ngươi đúng là cái thứ không có liêm sĩ mà, lời như thế mà ngươi cũng có thể nói trước mặt người ta sao.

Ngạt Ngọc Sương tức giận trách bản thân mình. Tình huống xấu hổ lúc nãy, nàng chỉ muốn đào một cái hố rồi tự chui xuống mà thôi.

Ngạt Ngọc Sương nghĩ đến Khương Tử Nha đang ở phòng đợi nàng mang bát canh khác đến. Nàng cũng không "tự vấn" bản thân nữa, xuống nhà bếp múc bát canh khác cho chàng.

Một lúc sau, Ngạt Ngọc Sương cũng đến phòng của Khương Tử Nha.

Ngạt Ngọc Sương:

- Vết thương của thừa tướng đã đỡ hơn chưa?

Khương Tử Nha:

- Đa tạ quận chúa đã quan tâm, vết thương của thần đã đỡ hơn nhiều rồi.

Nghe vậy, Ngạt Ngọc Sương cũng trút bỏ được sự đè nén mấy ngày nay trong lòng.

- Vậy thì tốt rồi.

Nhìn thấy Ngạt Ngọc Sương chỉ lẳng lặng ngồi uống trà mà không nói thêm gì nữa, để phá tan bầu khí trầm lặng này, Khương Tử Nha lên tiếng mở đầu cuộc trò chuyện:

- Hôm nay người ăn mặc thật khác thường ngày. Xém chút nữa thần đã không nhận ra người. Đây là y phục mà người ở Nam Đô hay mặc sao?

Ngạt Ngọc Sương không suy nghĩ gì cứ thế trả lời y:

- Đến cả Nam Đô như thế nào ta còn không biết, thì làm sao mà biết được người Nam Đô mặc như thế nào?

Khương Tử Nha nghe xong liền nhìn thẳng vào nàng mà nói:

- Người có muốn thần giúp người phục hồi trí nhớ không?

Ngạt Ngọc Sương nghe xong liền giật mình, nàng vội đặt chén trà xuống bàn.

- Thôi, không cần đâu. Ta cũng không nhất thiết phải phục hồi lại trí nhớ đâu.

- Tại sao thế? Người không muốn nhớ lại mình là ai, phụ thân, phụ mẫu của người sao?

Khương Tử Nha khó hiểu hỏi nàng. Nàng thì bị hỏi khó, vội lấp liếm nói:

- Đương nhiên là ta muốn nhớ lại phụ thân, mẫu thân ta rồi. Nhưng đối với ta, nếu những ký ức ta nhớ lại là những ký ức buồn, ta thà không bao giờ nhớ lại chúng còn hơn. Với lại, ông trời khiến ta mất trí nhớ ắt có nguyên do của nó. Ta sống theo tự nhiên, nếu tự nhiên mất đi cũng có thể tự nhiên sẽ có lại.

- Vậy nếu những ký ức của người là những ký ức vui vẻ, hạnh phúc, không lẽ người không muốn nhớ lại sao?

- Lúc đầu, ta đương nhiên muốn lấy lại ký ức của mình. Nhưng khi ta nghe Tiểu Hạ kể những câu chuyện về ta. Khi đó ta mới nghĩ, mất đi trí nhớ cũng là một điều tốt mà ông trời ban cho ta.

Ngạt Ngọc Sương cúi mặt xuống, tay vân vê cây quạt ngọc trong tay, nàng cố gắng nghĩ đến những chuyện buồn để đôi mắt ươn ướt và nói với chất giọng run run. Nàng muốn Khương Tử Nha không hỏi nàng về chuyện này nữa nên mới diễn như vậy.

Và quả đúng như Ngạt Ngọc Sương đã nghĩ, Khương Tử Nha lập tức tạ lỗi với nàng:

- Quận chúa, thần xin lỗi, thần không nên nhiều chuyện như vậy làm người buồn lòng.

Ngạt Ngọc Sương lắc lắc đầu, nàng ngước lên nhìn Khương Tử Nha và nở một nụ cười cùng đôi mắt ngấn lệ:

- Thừa tướng không cần xin lỗi ta. Ta biết ngài chỉ muốn giúp ta mà thôi.

Khương Tử Nha nhẹ gọi nàng:

- Quận chúa.

Nhìn gương mặt lộ sự tội lỗi của Khương Tử Nha, Ngạt Ngọc Sương cũng rất thương y, nhưng mà nàng đâu thể kể sự thật về thân thế của nàng cho y biết.

- Ta thật sự không sao mà. Ta nói thật đó. Đúng là ta chẳng nhớ gì hết ở Nam Đô. Nhưng ta nghĩ những y phục thường ngày mà ta mặc chính là y phục của người Nam Đô. Ta nghe thúc mẫu nói ca ca ta đã đưa những thợ may y phục ở Nam Đô đến đây để may y phục cho ta. Còn y phục này là do ta tự nghĩ ra rồi nhờ thợ ở phường thêu may ra đó.

- Người hay thật, cái gì người cũng nghĩ ra được.

- Thì tại ta chán quá mà, hơn hai tháng qua ta đều ở trong phủ, đâu có được đi ra ngoài chơi. Rảnh rỗi sinh nong nỗi nên mới làm mấy cái này để giết thời gian thôi.

Nói đoạn, nàng mỉm cười hỏi Khương Tử Nha và háo hức chờ đợi câu trả lời của y.

- Ngài thấy món canh cá hầm củ sen này của ta như thế nào? Vị có được không? Có vừa miệng ngài không?

- Canh quận chúa nấu thật sự rất ngon. Nhưng đây là lần đầu tiên thần thấy một tiểu thư có địa vị cao quý như quận chúa lại tự tay xuống bếp nấu ăn, lại còn mang đến cho chúng hạ thần trong phủ thưởng thức nữa chứ. Người thật là khác biệt.

Khương Tử Nha nhìn nàng, nhẹ cười mà trả lời câu hỏi của nàng.

Ngạt Ngọc Sương nghe câu trả lời từ y, trong lòng nàng liền vui sướng, nàng dương dương tự đắc mà nói.

- Bởi vì ta là độc nhất vô nhị, làm sao có người cao quý nào tốt bụng như ta chứ. Dù ta là quận chúa thì cũng là con người mà. Ta suốt ngày ở trong phủ đâu được đi ra ngoài như các ngươi. Ngoài đọc sách, viết chữ, uống trà, đánh cờ với Cơ thúc và thúc mẫu. Cũng chỉ có mỗi trù nghệ khiến ta cảm thấy thích thú mà thôi.

Khương Tử Nha:

- Người thấy chán sao?

Ngạt Ngọc Sương nhìn Khương Tử Nha nhẹ gật đầu.

Khương Tử Nha:

- Người nói rất đúng. Dù người là quận chúa nhưng vẫn chỉ là con người mà thôi. Nhưng người địa vị cao quý không giống như những người bình thường khác. Nếu người rời khỏi phủ Tây Bá Hầu sẽ rất nguy hiểm.

- Ta không sợ nguy hiểm.

Nàng nói chắc như đinh đóng cột.

- Đến cả nguy hiểm mà người còn không sợ, vậy người sợ gì chứ?

- Nguy hiểm ai mà chẳng sợ, chỉ là ta biết, nếu ta gặp nguy hiểm, ta cũng sẽ thoát được. Vì ta chắc chắn thừa tướng sẽ bảo vệ ta thật chu toàn.

Khương Tử Nha nghe nàng nói như thế, chàng liền cười khinh bản thân, giọng chàng trầm xuống.

- Chu toàn sao? Nếu thần thật sự có bản lĩnh bảo vệ chu toàn như người nói thì phu nhân của thần cũng đã không mất rồi. Thần vô dụng như thế, làm sao bảo vệ người được chứ?

Ngạt Ngọc Sương biết chàng đang nghĩ đến nương tử quá cố, buồn lòng và tự trách mà tự nói bản thân.

- Ta thật sự lấy làm tiếc cho Khương phu nhân. Nhưng ngài có từng nghĩ đến, Khương phu nhân trên trời có linh thiêng biết ngài vì nàng mà đau khổ như thế, nàng ấy liệu có yên tâm mà nhắm mắt xuôi tay không? Ta nói ngài bảo vệ ta được chu toàn thì chính là thế.

Khương Tử Nha ngước lên nhìn nàng, nàng thì bị y nhìn như thế, ngại ngùng đến nỗi mặt lại ửng hồng còn đôi mắt cứ đảo liên tục, nàng nói tiếp:

- Điều ta nói đều là sự thật, không có ý khen ngươi hay gì đâu.

Khương Tử Nha nhẹ nhàng đáp lại.

- Quận chúa nói không sai. Khi còn sống, phu nhân thần cũng đã lo cho thần rất nhiều, bây giờ nàng ấy đã mất, thần không nên khiến nàng ấy bận tâm thêm vì thần nữa. Thần sẽ mãi mãi nhớ nàng ấy, khắc ghi nàng ấy ở trong lòng.

Ngạt Ngọc Sương nghe những lời này của Khương Tử Nha, bất giác nàng cảm thấy thật ghen tỵ với Mã Chiêu Đệ đã có một tấm chồng tốt đến nhường này.

Và cứ thế, cả Ngạt Ngọc Sương và Khương Tử Nha ngồi nói chuyện với nhau cho đến gần chiều, nàng quận chúa mới di bước trở về tiểu viện của mình.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net