Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh. Nghiêm Hạo Tường nhìn Đinh Trình Hâm ngồi ở ghế phụ, dựa ngưởi bên cửa sổ xe. Vẻ mặt Đinh Trình Hâm rất bình tĩnh, từ nãy giờ thái độ cũng không phải rất kích động, thế nhưng Nghiêm Hạo Tường vẫn rất thận trọng hỏi

“Bây giờ tớ chở cậu về đâu? Về nhà?”

“Về nhà, ngôi nhà ở ngoại ô. Đường có hơi dài, nếu cậu ngại có thể để tôi ở đây. Tôi tự bắt xe về, không thì tôi gọi người đến đón cũng được.”

“Không sao, tớ chở cậu về.”

Nghiêm Hạo Tường để ý rằng từ lúc lên xe đến giờ Đinh Trình Hâm đã tắt đi mấy cuộc gọi đến. Nhìn lướt qua, tên danh bạ được lưu là “Kỳ”

Dọc đường đi, Nghiêm Hạo Tường vẫn luôn để ý đến sự thay đổi của Đinh Trình Hâm. Đinh Trình Hâm nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ rơi nước mắt. Nếu như không phải là cửa kính xe có chút phản chiếu khi chạy ngang qua những ánh đèn, chỉ dựa vào bả vai không run, tiếng khóc không phát, cộng với sự thản nhiên lúc nãy của Đinh Trình Hâm, có khả năng là Nghiêm Hạo Tường đã tin tưởng Đinh Trình Hâm chỉ đơn giản là nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh mà thôi.

Loại cảm xúc dồn nén này mới là đáng sợ nhất, nếu như có thể khóc to lên một trận thì tốt, còn đỡ hơn im lặng rơi nước mắt như thế này

“Đinh Trình Hâm, bây giờ Mã Gia Kỳ không ở đây. Tớ cũng sẽ không nói cho Mã Gia Kỳ biết, cậu không cần giả vờ trước mặt tớ, muốn khóc thì khóc, muốn mắng thì mắng, không cần phải kiềm chế.”

Đinh Trình Hâm không nói gì, sau một khoảng thời gian mới nói nhỏ. Giọng của Đinh Trình Hâm nhỏ đến mức khiến cho Nghiêm Hạo Tường ngồi bên cạnh cảm thấy nếu không phải cậu luôn để ý đến Đinh Trình Hâm, có khi nào đã nhầm lẫn lời Đinh Trình Hâm nói thành một âm thanh huyên náo ngoài cửa xe.

Đinh Trình Hâm bảo “Thật sự sẽ có một người đều bị mọi người vứt bỏ sao, đều không cần sao?”

“Việc này đều là Mã Gia Kỳ sai, tớ tìm một cơ hội tẩn anh ấy.”

Đinh Trình Hâm vội vàng “Đừng đánh anh ấy”

Nghĩ một hồi, lại sửa lời “Quên đi, cậu cứ đánh đi”

Nghiêm Hạo Tường từ đó không nói chuyện với Đinh Trình Hâm nữa. Bởi vì Đinh Trình Hâm đã gục đầu xuống ngủ rồi. Nhìn sườn mặt của Đinh Trình Hâm, Nghiêm Hạo Tường không ngừng mắng chửi Mã Gia Kỳ cái tên tra nam kia, đồng thời cũng nghĩ lại lời nói của Đinh Trình Hâm.

Mặc dù Mã Gia Kỳ xem cậu ấy là thế thân, nhưng không ai nói không cần cậu ấy. Vậy những lời này, cậu ấy nghe được từ đâu?

Đinh Trình Hâm sớm đã để điện thoại về chế độ im lặng. Thế nên khi về được tới nhà thì mấy cuộc gọi nhỡ của Mã Gia Kỳ đã được tính bằng hàng trăm.

Đinh Trình Hâm gửi lời cảm ơn đến Nghiêm Hạo Tường vì đã tốt bụng chở cậu về nhà. Tiện miệng hỏi

“Bây giờ đã trễ rồi, cậu có muốn ở lại đây luôn hay không”

“Có phiền cậu hay không?”

“Không phiền, lúc nãy cậu chở mình về xa như vậy cũng không thấy cậu nói gì mà”

“Vậy, cảm ơn nha”

Đinh Trình Hâm quét vân tay. Trong nhà hiện tại không có ai, vì lâu rồi không có người ở nên có chút lạnh lẽo.

“Cậu vào đi, lâu rồi không ai ở đây, có chút lạnh. Phòng ngủ cho khách nằm ở tầng hai, phòng bên phải. Trong phòng hình như đã có sẵn bàn chải đánh răng và khăn mới, cậu tùy ý dùng. Nếu muốn tắm thì có thể nói, tớ tìm cho cậu bộ quần áo mới, dù sao quần áo ở đây của tớ cũng rất nhiều.”

“Được, vậy cậu tìm cho tớ một bộ mới.”

Đinh Trình Hâm thay dép đi trong nhà, đưa cho Nghiêm Hạo Tường một đôi.

“Cậu có đi theo chọn không? Đều có thể.”

“Được, tớ cũng muốn nhìn xem tủ quần áo của minh tinh sẽ nhiều đến mức nào.”

“Không nhiều đâu, quần áo ở đây chỉ là một phần thôi, số còn lại tớ đều để ở nhà Mã Gia Kỳ”

Đinh Trình Hâm dẫn Nghiêm Hạo Tường lên lầu hai, rẽ trái. Cả một khoảng không gian to, hình như là hai phòng đập thông ra, đều chỉ là nơi để quần áo.

Đinh Trình Hâm chỉ vào cái tủ cuối cùng

“Trong đó hầu hết là đồ mới, còn chưa xé tag, cậu tùy tiện lấy. Ngăn tủ nhỏ nhỏ bên cạnh có đồ bên trong mặc một lần, cũng tùy tiện lấy.”

Nghiêm Hạo Tường chọn từ trong tủ ra một bộ đồ thoải mái, áo phông trắng và quần đùi.

“Cảm ơn nha”

“Không có gì, còn muốn cái nào thì cứ lấy, tớ cho cậu.”

Nghiêm Hạo Tường không phải là không có đồ mặc, thế nhưng trong tủ đồ mới này của Đinh Trình Hâm lại có một cái quần dài rất hợp ý cậu. Là một cái quần dài ống rộng, hai bên có một hàng cúc giả, quần đen nhưng biên ở hai bên hơi ngả be, trông rất hợp mắt. Vậy nên cũng mặt dày mày dặn xin thêm.

“Tớ lấy cả cái này có được không?”

“Được, đều được.”

Nghiêm Hạo Tường cảm giác chính mình được hời rất nhiều. Đinh Trình Hâm không hề nổi giận với mình, nói chuyện còn rất thoải mái, cũng rất hào phóng. Một Đinh Trình Hâm như vậy, lại bị tên Mã Gia Kỳ kia tổn thương!

Nghiêm Hạo Tường dạo một vòng trong phòng, không biết từ lúc nào mà đồ của Đinh Trình Hâm đã trở thành của cậu đến mấy cái.

#Tee

KHÔNG ÁP ĐẶT LÊN NGƯỜI THẬT, KHÔNG REUP, XIN CẢM ƠN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net