Chương 11: Yêu đương lén lút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi, Vương Chính Hùng chính thức kết thúc 5 năm độc thân, bắt đầu yêu đương với con trai của huynh đệ.

Ngày đầu tiên hẹn hò, em nói em muốn xem phim. Thật ra tôi muốn tới đón em, nhưng em nói mẹ ở nhà thật sự không tiện, chẳng may để mẹ biết, chảng phải là cả hai người chúng tôi đều tiêu đời hay sao. Mà nói cũng đúng, mẹ Lung cưng em như thế nào không phải tôi không biết, giờ lại yêu đương với ông chú gần ba chục tuổi đầu, còn là huynh đệ của mình nữa, mẹ Lung không xử lý tôi thì không phải chưởng môn rồi.

Tôi đợi em ở sảnh chính của trung tâm thương mại. Hôm nay Thao Thao mặc đồ toàn bộ đều là màu trắng: một chiếc áo phông trơn, khoác bên ngoài một chiếc sơ mi họa tiết nhỏ, phối cùng quần short rộng. Thật ra ngoại hình xinh đẹp ấy vốn dĩ đi trong đám đông đã vô cùng nổi bật rồi, mặc một set đồ màu trắng như thế chính là phát sáng đến chói mắt luôn rồi.
Nhìn từ xa, dáng vẻ của em cực kỳ bất cần, mặt không chút biểu cảm, toát ra khí chất của hoa khôi trường học khiến tôi cũng cảm thấy căng thẳng. Thế nhưng có lẽ do tuổi tác nên tôi hay lo nghĩ linh tinh, vừa nhìn thấy tôi, em liền vui vẻ chạy lại, hoàn toàn không bày ra cái vẻ lạnh lùng chán ngắt kia. Em nhảy tới chỗ tôi, giọng điệu háo hức.
- Em tới rồi nè.
Thiên địa ơi, nụ cười này quả thực xinh đẹp quá đi, Vương Chính Hùng tôi đột ngột không biết phản ứng gì, cũng không biết khen em như nào nữa, câu xinh đẹp thì em đã nghe đến mòn tai rồi.
- Thao Thao, anh không biết đâu. Nhưng mà sao lại có thể xinh đẹp đến mức đó chứ?
Thao Thao ngại ngùng đỏ mặt bật cười, nắm tay tôi kéo đi. Đây là cái nắm tay đầu tiên của tôi và em, với tư cách là người yêu. Nghĩ đến đây, bản thân tôi có chút xúc động.
- Mẹ em không biết đấy chứ?
- Không có, mẹ chỉ biết em đi hẹn hò thôi, chuyện hẹn hò của em thì mẹ không có quản, chú yên tâm.

Trung tâm thương mại buổi tối khá đông. Rạp phim lại nằm ở tầng 5, đã hai lượt thang máy rồi vẫn chưa thể vào được. Thao Thao không chờ lâu được liền kéo tôi đi cầu thang bộ.
- Em đi đâu đó?
- Đi cầu thang bộ cũng được mà.
- Tận tầng 5 đó.
- Có sao đâu, rèn luyện sức khỏe một chút.
Thôi được rồi, em nói gì cũng đúng hết. Đi thang bộ thì đi thang bộ vậy, dù sao thì việc gì tôi cũng sẽ nghe em hết, em nói sao thì tôi nghe vậy, tuyệt đối không có cãi nửa lời.

- Em làm gì vậy?
Vừa đẩy cửa thang bộ, nhìn bên trong không có ai em liền nhanh tay đẩy ép tôi vào tường. Thao Thao, bình thường em đều thích mạnh bạo vậy sao?
Thao Thao không nói gì, tay còn lại che mắt tôi, nhanh chóng chặn miệng tôi lại. Chiếc hôn lần trước dưới sảnh chung cư chỉ là chuồn chuồn đạp nước thì chiếc hôn lần này lại là một chiêc hôn sâu. Em cẩn thận cuốn lấy lưỡi tôi, trêu chọc một chút, lúc rời đi còn cắn nhẹ môi dưới một phát. Hai lần đều là em ấy chủ động, Alpha như tôi lại chỉ đứng im chẳng làm gì, thật sự ủy khuất mà. Nhất định sau này tôi sẽ tìm cơ hội đòi lại cả vốn lẫn lãi. Thao Thao vui vẻ kéo tay tôi, đi lên tầng phía trên.
- Được rồi, đi xem phim thôi.

Thao Thao chọn một bộ phim hoạt hình nổi tiếng. Nhân viên bán vé vô cùng “thân thiện” nhìn Thao Thao như muốn ăn tươi nuốt sống, em lại cứ vui vẻ chỉ chỉ chỏ chỏ mấy poster phim. Tên này đúng là ăn phải gan hùm mật gấu mới dám nhìn em như vậy mà.
- Nhìn gì đấy?
Nhân viên bán vé thu liễm lại dám vẻ của mình, cúi đầu ngại ngùng.
- Chú, con chú đẹp quá...
“Bang” một tiếng nổ trong đầu tôi. Cậu ta vừa gọi tôi là gì chứ? Lại còn cái gì mà “con chú” chứ?
Thao Thao nghe được câu này, còn cố ý trêu tôi.
- Ba, anh ấy khen con kìa.
Tôi thật sự tức muốn xì khói mà. Cậu nhân viên bán vé kia lôi điện thoại trong túi ra, chính là muốn xin Wechat của Thao Thao. Lúc này tôi cũng không nhịn được nữa, dùng một lực lớn, ôm gọn em vào lòng.
- Được rồi, vợ nhỏ, em đừng nháo nữa.
Sắc mặt Thao Thao thoáng đỏ, cậu nhân viên kia chết trân tại chỗ, cúi đầu làm việc tiếp. Nhưng mà một lão già gần ba chục tuổi như tôi, lẽ ra xem những bộ phim bom tấn kinh điển, hoặc chí ít là đi hẹn hò sẽ chọn một bộ phim lãng mạn tình cảm, thế quái nào lại chọn phim hoạt hình. Tôi nói nhỏ vào tai Thao Thao.
- Hay là mình xem phim khác được không?
Thao Thao bĩu môi, vùng vằng hờn dỗi, nói nhất định phải xem phim này, còn nói ai bảo già rồi thì không được xem hoạt hình chứ. Hmmm, em không cần nói toẹt ra là tôi “già” chứ? Tuy sự thật là như vậy nhưng từ miệng người yêu nói ra quả thực tính sát thương lớn gấp bội. Em ôm cánh tay tôi, lắc lắc làm nũng đáng yêu muốn chết, Vương Chính Hùng tôi chính là không có chút nghị lực nào. Phim hoạt hình thì phim hoạt hình, Thao Thao thích là được mà. (từ nay xin phép gọi anh là Vương Hướng Đào)

Trong rạp phim tối om, căn bản là không nhìn được sắc mặt đối phương. Đa phần là lớp trẻ thanh niên tầm mười mấy hai chục tuổi mới đi xem phim này, hiếm hoi lắm mới có một người tầm tầm tuổi tôi. Em chọn hai ghế sát phía ngoài ở hàng trên cao, khuất khỏi tầm nhìn của nhiều người. Tâm tư tôi có chút nhộn nhạo, lương tâm của trạch nam bắt đầu lung lay.

Thật ra phim chiếu gì thì tôi cũng không rõ, cứ được 2 phút tôi lại quay sang ngắm em một lần. Đến giờ phút này tôi vẫn không tin sau 5 năm không yêu đương gì đó lại có thể có được một em người yêu xinh đẹp động lòng người như này. Tôi không kìm chế được, hôn nhẹ lên má em một cái rõ kêu, tới mức người bên cạnh còn quay lại nhìn hai người bọn tôi.
- Chú làm cái gì vậy?
Em đánh vào tay tôi nhưng chẳng có tý sức lực nào cả. Trong ánh sáng chập chờn trong rạp, ánh mắt của em lấp lánh hiện lên ý cười.
- Hôn em chứ làm gì nữa.

Phim kết thúc sớm, chỉ hơn 8h một chút. Tôi hỏi em muốn ăn gì không vì tôi hẹn em đi xem phim có chút sớm, chắc là đã không ăn cơm ở nhà. Em nói em chỉ muốn ăn vặt linh tinh thôi, vừa rồi còn ăn bỏng ngô nữa nên không muốn ăn cơm chút nào cả. Tiểu tổ tông hay bỏ bữa này nữa, em gầy đến tôi cũng phát hoảng luôn rồi.

Em vui vẻ với cây kem trên tay như một đứa con nít, vô cùng phấn khích ríu rít bên cạnh tôi. Dáng vẻ này của em cũng quá là đáng yêu đi. Buổi hẹn hò đâu tiên cũng quá là hoàn hảo đi. Cho đến khi...
- Tiểu Diệp, là em đó sao?

Tên nhóc Vương Thuấn Hòa, cậu có thể bớt lởn vởn bên cạnh tôi và Thao Thao được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net