Chương 13: Vương Thuấn Hòa đối với em là loại tình cảm gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí xung quanh đột ngột im bặt. Vương Thuấn Hòa đưa mắt nhìn Thao Thao như tìm kiếm một tia hi vọng. Ánh mắt này của cậu nhóc có gì đó không đúng, có chút mất mát, có cả đau thương...
-
Tiểu Diệp, em nói đi...

Thao Thao lúc này im lặng đến đáng sợ. Em không lên tiếng, không khẳng định, không phủ định, ánh mắt ươn ướt. Tôi có chút hoảng loạn, hơn cả là đau lòng. Một phút nông nổi, lỡ miệng nói ra chuyện của cả hai, tôi thật sự có chút hối hận. Thao Thao quay người bỏ đi. Vương Thuấn Hòa liền đuổi theo sau, chuyện này, vẫn là không thể trốn tránh...

Tôi nhấc điện thoại gọi cho em sau khi ra bãi đỗ xe. Tôi không đuổi theo em vì tôi biết em có chuyện cần nói với Thuấn Hòa. Có ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra được trong ánh mắt mỗi lần nhìn Thao Thao ấy chứa bao nhiêu tình cảm. Phải, tôi biết, Vương Thuấn Hòa thích Thao Thao.

- Alo, em đang ở đâu, anh qua đón...
Tôi có chút căng thẳng. Khó khăn lắm mới có thể ở bên em như thế này, lại bị tôi phá loạn lên. Giọng Thao Thao rất đều như không xảy ra chuyện gì.
- Chú về đi, em về với Thuấn Hòa.
Tự nhiên tôi cảm giác có chút thừa thãi không lý do. Tôi gục đầu xuống vô lăng xe, trong lòng cực kỳ rối ren.

Xét theo phương diện nào đi nữa, đặt tôi và Thuấn Hòa lên bàn cân là một sự khập khiễng. Thuấn Hòa là bạn đồng niên với Bồng Bồng, quen biết với Thao Thao cũng đã nhiều năm. Cậu ấy tài giỏi, đi thi đấu hết lần này đến lần khác, cả trong nước cả quốc tế. Cậu ấy có mối quan hệ cực tốt với ba mẹ của Thao Thao, người nhà họ cũng đã coi cậu ấy là người một nhà. Còn tôi thì có gì? Chẳng có gì cả... Vương Thuấn Hòa trăm tốt vạn tốt, còn Vương Chính Hùng ngoài câu “yêu em” treo trên miệng, tôi đã làm gì được hơn chưa? Nếu được chọn lựa lại, có phải người em chọn sẽ mang họ Vương nhưng là Vương Thuấn Hòa?

11h tối, tôi về đến nhà, trong lòng trống rỗng. Mở điện thoại lên lướt bảng tin một lúc rồi lại chán nản không biết làm gì. Wechat của em còn sáng, tôi lại chẳng biết có nên bấm vào không, tần ngần một chút rồi tắt đi. Tôi không dám đối diện với em như nào, chính xác là không biết. Cứ như vậy cả một đêm, trời đã sáng từ khi nào tôi cũng không hay.

Tôi tỉnh dậy sau khi điện thoại đổ chuông reo, là một số máy lạ.
- Alo, chú Vương, cháu là Thuấn Hòa.

Thuấn Hòa hẹn tôi ra một quán cà phê nhỏ gần nhà. Thuấn Hòa nói muốn gặp tôi nói chuyện một lát. Ly cà phê đá trên bàn sớm đã bị thời tiết làm cho hết lạnh, để lại trên mặt bàn một mảng nước lớn.
- Cháu quen biết em ấy đã 7 năm, từ khi cháu còn là một đứa nhóc 10 tuổi, ngay từ lần đầu tiên tới nhà Bồng Bồng. Năm đấy, em ấy 9 tuổi, hoàn toàn chưa có phân hóa gì cả, nhưng dáng vẻ của em ấy từ nhỏ đã nói lên rằng em là một Omega. Tuyến thể khi ấy của em ấy chưa phát triển, tin tức tố phát ra lẻ tẻ đứt đoạn đến mơ hồ nhưng cháu cảm nhận được rất rõ ràng. Cháu là một Beta phân hóa sớm, tin tức tố của cháu là mùi hoa đào. Tiểu Diệp nói em rất thích mùi này, cũng có cảm giác cực kỳ dễ chịu. Cái dáng vẻ thích thú khi ngửi được tin tức tố của em ấy, cháu đã sớm ghim vào tim mình rồi.
Vương Thuấn Hòa dừng lại một lát rồi nói tiếp.
- Cháu quen em ấy 7 năm, cũng thích em ấy 5 năm, Tiểu Diệp và cháu chính là tình cảm anh em đơn thuần. Em ấy chưa từng có tình ý với cháu, một lần cũng chưa từng...

Thao Thao chạy ra ngoài, không dám quay đầu nhìn lại. Tại sao, tại sao lại như vậy? Tại sao Chính Hùng lại nói chuyện này ra với Thuấn Hòa? Ánh mắt của Thuấn Hòa quả thật rất đáng sợ, Thao Thao cảm thấy có chút đau lòng, hô hấp thêm chút khó khăn, không dám đối diện. Thao Thao cũng biết Thuấn Hòa thích em ấy, hơn nữa cũng biết rất lâu rồi.
- Tiểu Diệp...
Vương Thuấn Hòa đuổi theo ngay phía sau ấy. Thao Thao dừng lại rồi nhưng không hề quay đầu lại, em ấy khóc nấc lên, phút chốc có chút không kìm chế được.
Vương Thuấn Hòa rất nhanh đã tiến về phía em ấy, ôm em ấy vào lòng.
- Sao lại khóc rồi?
Thao Thao không nói gì cả, cứ để yên như vậy. Trôi qua một lúc, Thao Thao mới lên tiếng.
- Thuấn Hòa, em không có ý giấu anh... Em... em... em chỉ là...
Thao Thao đã loạn tới nói năng lộn xộn. Thuấn Hòa đặt nhẹ một ngón tay lên môi em ra hiệu em không cần nói gì cả.
- Anh hiểu, dù có như nào Thuấn Hòa anh đều hiểu cả. Không sao không sao, mọi chuyện đều ổn cả thôi.
Thuấn Hòa liên tục nói không sao, nhưng quả thực lại rất đau lòng. Cậu đơn phương em ấy 5 năm, cùng em ấy trải qua bao nhiêu chuyện, tình cảm này đã lớn tới mức khó lòng khống chế. Tuy Thuấn Hòa không nói nhưng bao nhiêu chân tình đều đã thể hiện hết ra ngoài rồi, em ấy ít nhiều cũng biết. Thuấn Hòa cũng rất sợ, sợ Thao Thao đối với mình chỉ là tình cảm anh em, nếu cậu nói ra, có phải sẽ đánh mất em ấy vĩnh viễn không? Lúc ấy, đến cả tư cách làm bạn cũng không còn nữa rồi. Thuấn Hòa cứ chần chừ, chần chừ mãi, bằng ấy năm chưa từng dám nói một câu thích em ấy. Thao Thao cũng lúc nóng lúc lạnh, cậu ấy cảm thấy mơ hồ, có chút mất phương hướng. Chỉ là một lời ấy mãi không nói ra, thành thử tình cảm này lỡ dở thật rồi...
- Được rồi, để anh đưa em về...

Thao Thao ngồi phía sau moto của Vương Thuấn Hòa im lặng không nói gì. Cả một đoạn đường ấy, bình thường cảm thấy rất ngắn, không hiểu sao lại dài đến thế.
Lúc xuống xe, Thao Thao dè dặt hỏi Vương Thuấn Hòa một câu.
- Thuấn Hòa, chuyện này anh có thể giữ kín với ba mẹ được không? Em chưa có đủ can đảm để nói chuyện này với ba mẹ.
Thuấn Hòa im lặng cúi đầu. Cấu ấy tất nhiên sẽ không nói.
Thao Thao quay người định đi lên nhà. Thuấn Hòa lúc này hỏi nhỏ một câu.
- Nếu anh tỏ tình với em trước, có phải người bên cạnh em lúc này là anh chứ không phải chú ấy?
Thao Thao dừng lại, thật lâu mới nói khẽ một câu.
- Thuấn Hòa, trong suốt mấy năm qua, cơ hội nói ra của anh không hề ít nhưng anh lại không nắm bắt lấy cơ hội ấy. Em thật sự rất mong, nhưng mỗi khi em đánh tiếng tới anh lại cứ gạt đi hết lần này đến lần khác. Thuấn Hòa, em không muốn chờ nữa, anh cũng đừng lãng phí thời gian vào em nữa...

- Chú Vương, Tiểu Diệp là thật lòng thích chú. Có thể hứa với cháu sẽ đối xử tốt với em ấy được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net