Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi bên ngoài, vệ sĩ vẫn chưa có động tĩnh thì bên trong, một người đàn ông trung niên, dáng vẻ vừa thành đạt vừa cao quý bước ra trong bộ âu phục đắt tiền màu đen của Ý. Người ông toát lên khí chất giàu có và vương giả khiến ai cũng nể phục. Không ai khác chính là Chủ tịch tập đoàn Y&N - Người đàn ông kín tiếng và là chủ nhân của bữa tiệc hôm nay.

Đi theo sau ông là một phụ nữ khoảng ngoài 30 tuổi, mặc một bộ đầm dạ hội màu đỏ, trang điểm cầu kỳ, đeo đầy đủ một bộ trang sức ngọc trai có giá trên 35 triệu won. Cạnh bên là một cô gái tuổi khoảng 18, mặt một đầm màu vàng đuôi cá diêm dúa, trang điểm đậm và đeo trang sức thạch anh trắng lộng lẫy. Đi sau còn có 4 vệ sĩ cao to vạm vỡ.

Ông hiên ngang bước đi chung với hai người kia, trong khi mọi người bắt đầu bàn tán.

Cô gái diêm dúa đó là cô tiểu thư cao quý, đẹp hơn cả hoa hồng đó hay sao?

Người thừa kế khối tài sản triệu đô là cô ta?

Sao lời đồn lại nói cô ấy đẹp như mỹ nữ trong tranh mà? Cô gái này nhan sắc rất bình thường?

Người phụ nữ đeo trang sức ngọc trai là vợ của một đại danh nhân của cả nước?

Sao bà ta lại ăn mặt diêm dúa đến như thế?

Lời đồn đúng là lời đồn, có 1 mà nói tận 10!?

Ông Seo Joo Han- ba Hyun nghe hết những lời nói đó, thậm chí rõ là đằng khác. Nhưng ông mặc kệ, rồi họ sẽ hối hận vì những suy nghĩ của bản thân mà thôi.

Bây giờ, đột nhiên đám vệ sĩ đứng ở cửa cúi đầu chuẩn góc 45 độ, tay phải còn để chéo lên vai trái như rất cung kính ai thì phải. Mọi người lại một phen đứng tim nhìn ra cửa chính.

Và rồi...

5s...

10s...

15s...

Gần 1 phút trôi qua, tất cả dường như đều bất động, có cả bà Ji Ah và cả Ji Yeon. Tất nhiên làm sao loại trừ Yong, Shin và Mina được.

Họ đang gặp mỹ nhân, à không, nói đúng hơn là tiên nữ.

- Chào mừng đại tiểu thư! - Tất cả 40 vệ sĩ từ hai phía đồng loạt lên tiếng kéo mọi người về thực tại.

Hyun kiêu sa bước đi trên thảm đỏ. Từng bước đi của cô không biết có bao nhiêu con mắt dõi theo.

Vóc người chuẩn tới từng milimet trong bộ đầm dạ hội cúp ngực màu hồng cánh sen. Làn da trắng nõn nà, hồng hào như trẻ thơ. Đẹp nhất là gương mặt. Gương mặt là đẹp gấp nghìn lần tượng tạc. Từ đôi mắt cho tới khóe miệng, tất cả đều hoàn hảo mà không lời nào tả hết.

Ngón áp út của bàn tay phải, Hyun đeo một chiếc nhẫn kim cương 6ly3 với độ màu chuẩn  do ba cô tặng. Cái cổ trắng ngần được điểm xuyến bằng sợi dây chuyền bạch kim, mặt dây chuyền là viên đá ruby hình giọt lệ, sản phẩm độc quyền tượng trưng cho đại tập đoàn Y&N.

Nhưng sao, ánh mắt đó, biểu hiện đó lại lạnh lùng vả cao quý đến như vậy. Cô đúng là đẹp hơn cả hoa hồng. Tinh xảo như tranh vẻ, mỹ miều như cánh hoa, thướt tha như lụa trắng, thanh tao đến nổi không một ai dám mơ ước.

Hyun bước từng bước khẳng định và bình tĩnh đi đến bên cạnh ba mình, khoác tay ông rồi bước lên sân khấu. Ông hài lòng gật đầu một cái, vỗ vỗ vào bàn tay bé nhỏ của cô con gái báu vật. Hai mẹ con Ji Ah và Jiyeon luống cuống bước theo.

Dưới này, Yong vàShin đang rất ư là ngạc nhiên. Cô chính là cô gái hôm đó, cô gái mà Yong xém tí nữa là quẹt xe. Không ngờ lại trùng hợp đến mức đó, đúng là có duyên, đúng là trái đất tròn.

Shin thì chăm chú dõi theo Hyun, trong khi Yong đang nhìn cô đầy dò xét, xen lẫn thật nhiều cung bậc cảm xúc của bản thân.

- Là cô gái đó! Đúng không? - Shin bất tri giác hỏi.

- Ừ! - Khóe miệng Yong không tự chủ mà cong lên, tạo thành nụ cười chiếm hữu đẹp mê người.

- Hai anh quen cô ấy? - Diệu Anh rất tò mò với những gì mà Yong và Shin vừa nói.

- Tất nhiên là...

- Không hề! - Shin chưa kịp nói thì liền bị Yong " chặn họng".

Trên này, tất cả mọi người vẫn dồn ánh mắt thán phục về phía " thiên thần" vừa xuất hiện.

- Cười đi con gái! - Ông Han nhẹ nhàng nói vào tai Hyun.

Hyun không trả lời. Cô chỉ cười duyên đáp lại. Nhưng ai bên dưới mà vô tình bắt gặp nụ cười đó đều mê mệt đến rã rời. Đẹp! Quả thật cô rất đẹp!

Dìu Hyun đi hướng lại micoro, ông Han nhìn cô cười mãn nguyện rồi bắt đầu giới thiệu cô với các thương gia và giới báo chí.

- Đầu tiên, tôi rất cảm ơn tất cả mọi người đã dành thời gian quý báu mà có mặt ở bữa tiệc nhỏ hôm nay của gia đình chúng tôi. Như đã nói cách đây ít hôm, bữa tiệc hôm nay hoàn toàn dành cho cô con gái 17 tuổi vừa từ nước ngoài trở về của tôi. Tôi thật sự rất vui. Vui vì ông trời đã ban cho tôi một ái nữ thông minh và tài giỏi như nó. Toàn bộ sản nghiệp của tập đoàn Y&N sau này hoàn toàn trông chờ vào cô tiểu công chúa này.

Nói đến đây, ông dũng nhẹ nhàng dìu Hyun lên đứng trước micoro. Ánh đèn sân khấu như một thứ phụ hòa, khiến sự lạnh lùng trên gương mặt Hyun được thể hiện rõ nhất. Đôi mắt màu tro lạnh của cô khi đã nhìn thì sẽ khiến người khác không thể nào dứt ra được. Đó chính là ánh mắt chiếm hữu và đầy quyền lực, xuyên qua trái tim của bất kì người nào dám nhìn thẳng vào nó.

Hyun buông tay ba cô ra, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào micoro, nói:

- Chào mọi người! Seo Joo Hyun là tên của tôi. Những gì cần nói thì ba tôi đã nói hết. Còn lại, tôi mong các vị có một buổi tiệc vui vẻ và hòa nhà trong bữa tối hôm này. Xin chào!

Câu nói của Hyun đầu tiên khiến mọi người sửng sốt. Nó quá ngắn gọn, chỉ là giới thiệu cái tên mà thôi. Tiếp theo, mọi người cảm thấy nể phục người con gái kiều mỹ trước mặt. Cô quá hiểu chuyện, quá thông minh, đúng là một đại ái nữ của Seo Joo Han.

Hai ba con cô cười thật tươi, một nụ cười mãng nguyện. Họ thừa biết rằng, phía sau có hai người, đầu bốc khói nghi ngút vì bị xem là người tàn hình.


- Đi! Ba dẫn con đi ra mắt mọi người!

- Ba ơi, con cũng muốn! - Jiyeon dùng dằng đi lên, níu cánh tay còn lại của ông Han.

- Con cứ đi theo sau là được rồi! - Ông nói rồi bước đi cùng Hyun, bỏ lại hai mẹ con đó tức đến nghiến răng.

- Không cần đâu ba! Con muốn thoải mái một chút! - Hyun cười, lay lay nhẹ khủy tay của ba cô.

- Ừm... Tùy con! Con đi chung với vệ sĩ chứ?

- Vâng!

- Hai cậu... * Chỉ vào hai vệ sĩ cao to nhất* ... Đi chung với tiểu thư!

- Dạ! - Hai vệ sĩ đồng thanh trả lời rồi đi theo sau lưng Hyun.

- Còn hai người? - Ông Han quay sang bà Ji Ah vàJiyeon.

- Con với mẹ đi theo ba! Nha ba!? - Jiyeon làm nũng.

- Anh đi xã giao với mọi người! Em với con đi sau đi! - Ông Han nói với bà Ji Ahrồi bước đi.

Ba người bọn họ đi tới chỗ các bạn làm ăn khác chào hỏi. Dường như đi đến chỗ nào họ cũng hỏi bà Ji Ah và Ji Yeon là ai. Tất nhiên ông cũng nói, nhưng không quên kèm theo chữ " sau" như để khẳng định điều gì đó. Được một lúc, hai mẹ con bà ta cũng tách khỏi ông Han và bắt đầu " tự tung tự tác".

Rời khỏi chỗ ba mình, Hyun theo thói quen là đi tìm chút rượu vang. Theo ý cô, bữa tiệc này không có rượu thường, lại không có rượu nồng độ mạnh, tất cả là do cô quyết định.

Hyun liếc nhìn hai vệ sĩ phía sau, bất giác nói:

- ĐI!

Cái giọng lạnh như bắng khiến hai vệ sĩ cấp một nghe răm rắp quay sang chỗ khác. Đôi môi kiều mị của cô cong lên, tiếp tục đi hướng đến quầy rượu.

Yong, Shin và Mina vẫn đứng đó, dõi theo từng hành động, từng cử chỉ của cô.

Từng bước chân chững chạc của Hyun thu hút không biết bao nhiêu con mắt của các công tử, thậm chí tiểu thư nhà giàu, những kẻ chuyên ăn bám ba mẹ, chanh chua đua đòi.

Chưa đi tới quầy rượu thì Hyun đã bị một tốp 2-3 tên công tử lên tiếng chọc ghẹo.

- Tiểu thư xin đẹp, không biết có hân hạnh mời cô một ly không?

Một tên mặc âu phục chỉnh tể, tóc vuốt keo dựng ngược đưa ly rượu huơ huơ trước mặt nhằm cản đường Hyun.

- Trông cô em cũng thật quyến rũ, không biết có hân hạnh đi dạo một tí không?

Tên thứ hai mặc vest đen, tóc luộm thuộm xanh đỏ kéo tay Hyun. Cô liếc nhìn cánh tay trắng nõn đang bị tên đó kéo lại, miệng tự chủ nhết lên thành nụ cười tà mị mê người.

- Tránh ra!

Giọng nói âm độ của Hyun xuyên thẳng qua màn nhĩ đám công tử đó làm chúng đo người.

- Ái! - Một tên bất giác la lên khi bị Hyun cố tình giậm gót giày lên.

- Cô...

Tên đó ngước lên định chửi nhưng Hyun đã quay lưng bước đi. Cái hắn nhìn thấy là một bóng hình từ phía sau xinh đẹp động lòng người nên đành cứng họng.

Cô nhẹ nhàng nâng tà váy bước đi, lướt qua người Mi, Yong và Shin, lưu lại một mùi của chai nước hoa đẳng cấp Clive Christian No. 1 dịu nhẹ trong không khí. Ba người bọn họ nhìn cô không chớp mắt.

Chọn cho mình một ly rượu vang trắng, cô điệu nghệ lắc nhẹ dung dịch bên trong đó rồi để xuống chọn một ly vang đỏ. Cô xoay người bước đến chỗ ba người kia. (!?)

- Chào! - Cô cười nhạt, đưa ly rượu lên trước mặt làm động tác chào hỏi.

- Chào tiểu thư SeoHyun! - Mina.

- Không ngờ cô lại là một đại tiểu thư như thế! - Shin nhìn cô đầy thú vị.

- Chào! - Tiếng chào thứ hai, phát ra từ " kim khẩu" của đại thiếu gia Yong.

- Chuyện hôm đó, coi như hòa! - Cô nói xong ngớm một ngụm rượu.

- Vì lí do đó mà đại tiểu thư mới đích thân đến đây chào hỏi, thật vinh dự! - Trong giọng nói của Yong đầy hứng thú.

- Nghĩ hơi xa rồi đó! - Khóe miệng cô nhếch lên, sau đó cô quay lưng bước đi.

- Cô đúng là bí ẩn! - Yong như muốn giữ chân cô lại.

- Nếu không bí ẩn thì làm sao là tôi! - Cô vẫn bước đi mà không thèm ngoái đầu nhìn anh lấy một cái.

Bịch!

Choang!

Mới đi được vài bước, Cô đột nhiên bị một cô gái va phải khiến ly rượu trên tay rơi xuống nền gạch, vỡ nát. Một lần nữa, mọi sự chú ý lại tập trung về cô.

Cô gái vừa va phải cô chẳng những không xin lỗi mà còn chắp tay trước ngực, ngón tay nhịp nhịp nhìn cô. Cô ta không biết Hyun là ai vì cô ta đến trễ. Khi đến nơi, cô ta chỉ thấy Hyun đang nói chuyện với Yong và Shin thì quay lưng bước đi, vẻ mặt lênh kiệu.

Đây là một nữ sinh chung trường với Yong và Shin, tên là ShinHye. Cô ta thích Yong, sẵn sàng " xử" bất kỳ đứa con gái nào tiếp cận anh vì ỷ lại gia thế của bản thân, coi trời bằng vung, cao cao tự đại. Là con gái của ông chủ tập đoàn may mặc lớn nhất nhì nước nên cô ta kiêu ngạo cũng đúng.

- Bà chủ, có chuyện gì? - Hai vệ sĩ theo lệnh ông Han chạy đến, sau đó đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí đang tỏa ra từ người bà chủ của mình.

- Cô đụng phải tôi? - Giọng nói khàn khàn đầy tức giận của Hyun khiến ai nghe cũng rùng mình, duy chỉ có một kẻ đang giương giương tự đắc mà đối đầu với cô.

- Vậy thì sau? - Hye kênh kiệu nhìn Hyun, vẻ mặt thì đắt thắng.

Chát!

Hyun thẳng tay " ban" cho cô ta một cái tát đau thấu trời. Đám bạn của cô ta từ xa chạy đến, nhưng vừa nhìn thấy Hyun đã giật mình. Ánh mắt của Hyun nếu có thể giết người thì đã " hốt xác" bọn chúng từ lâu rồi.

- Cô là ai mà dám đánh tôi? - Tay ôm mặt đau rát, Hye vẫn không quên dùng giọng điệu chua chát.

Hyun lại cười, một nụ cười đáng sợ. Yong và Shin từ xa nhìn thấy Hye đã nhận ra cô ta, một cô gái chanh chua đáng ghét. Xem ra lần này đã chọc tức đại tiểu thư SeoHyun rồi đây.

- Có tư cách để biết?

- Cô...

Hye nghe Hyun nói thế thì cứng họng, định đưa tay còn lại đánh trả thì đã bị vệ sĩ của Hyun cản lại.

Rắc!

- Á! - Hye la lên vì bàn tay bị vệ sĩ bẻ ngược đau tận xương tủy. Đám con gái xung quanh cũng không có gan để cản.

Ông Han nghe thấy tiếng la thất thanh chạy lại thì bắt gặp cảnh tượng đó, kèm theo mấy mạnh vụn của ly rượu vỡ, lòng thầm đoán ra chuyện gì. Bà Ji Ah và JiYeon cũng " lắm chuyện" chạy tới xem.

- Hyun! Con không sao chứ?

- Vâng thưa ba! Con mệt rồi! Con muốn về! - Hyun lấy tay xoa xoa thái dương, toan bước đi thì bị ba cô giữ lại.

- Cô ta ...* Chỉ ShinHye*... Làm gì con?

- Cô ta làm gì thì ba cũng thấy! Con về! Hôm nay đến đây là đủ! Chào ba! - Hyun lạnh lùng trả lời rồi quay lưng bước đi cùng một vệ sĩ khác.

Thấy Hyun đã rồi khỏi cánh cổng, ông Han mới quay sang Hye, tức giận quát:

- ĐỪNG ĐỂ TÔI NHÌN THẤY MẶT CÔ NỮA! CẤM CÔ XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT SEOHYUN!

Cái khí chất của ông Han chẳng những làm cho Hye mà cả mấy người gần đó cũng giật mình. Cô ta sợ đến mức sắp khóc.

- ĐI! - Ông Han ra lệnh cho Hye rồi quay đi tiếp tục đi xã giao với mọi người.

Hye sợ điến người, luống cuống định rời khỏi đó. Nhưng đột nhiên nhớ ra chuyên gì, cô ta quay sang hỏi đám con gái đỡ mình:

- Con nhỏ đó là ai?

- Là... nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay! - Một nhỏ trả lời.

Hye giật mình. Nhân vật chính? Vậy cô ta là đại tiểu thư của Y&N! Xem ra lần này đắt tội rồi. Cũng may là toàn mạng, hên quá.

Hye rời khỏi bữa tiệc với gương mặt bị sưng và bong gân cổ tay, không khí bữa tiệc trở về trạng thái lúc đầu nhưng xem ra không vui là mấy vì Hyun đã về nhà.

- WOA! Ba cô ta thương cô ta thật! - Shin bất giác thốt lên.

- Đương nhiên! 17 năm xa nhà cơ mà! - Mina cười thích thú.

- Cũng đúng! - Shin vuốt vuốt cằm ra vẻ rồi tiếp tục trò chuyện với Mi.

Yong đứng bên cạnh, từ đầu với cuối vẫn chăm chú quan sát Hyun. Anh đặc biệt thích thú với cô đại tiểu thư này, vừa đẹp vừa lạnh, thật bí ẩn.

Ở một góc khuất của phòng tiệc, một ánh mắt nóng rực từ đầu đến cuối vẫn chăm chăm nhìn vào Hyun. Đôi mắt màu xanh lá cây cực hiếm toát lên vẻ chiếm đoạt.

Người này thật ra là ai? Đến đây có mục đích gì? Là tìm Hyun sao? Các bí ẩn về nhân vật này sẽ được bật mí vào các chương tiếp theo. Mời mọi người đón đọc.

~~~Hết chap 5~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net