Thank U For - Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 18

Một tuần qua đi, mọi chuyện lại trở về quỹ đạo cũ của nó, tình cảm của hai người ngày càng thân thiết và ngọt ngào hơn. Nhưng có điều, cũng từ ngày đó, có người mặt dày, đuổi mãi không đi. Đối tượng này quyết tâm lấy nhà cậu làm căn cứ địa thứ hai của mình.

- Tại sao?

- Sao là sao?

- Sao đuổi mãi anh không đi vậy?

- Đuổi người mà mình thích, em nỡ sao?

- Rất nỡ.

Cậu ôm cốc nước thở dài. Đúng là một phút bồng bột mà, nếu cậu biết trước người nào đó được nước làm tới thế này, thì cậu cứ ém hàng thế cho rồi. Tự dưng rước sói vào nhà, đuổi mãi không đi, dại rồi.

- Nhưng anh không nỡ. Em xem em bao nhiêu tuổi rồi, vậy mà còn không biết chăm sóc bản thân, suốt ngày chỉ biết mì tôm với đồ ăn nhanh, ốm không biết uống thuốc, ngủ nghỉ không giờ giấc gì cả. Kim JunSu, sống một mình mà như em, nếu anh là em, bản thân thấy mình thật thật bại.

Hô, nữa, giờ vấn đề cậu sống một mình ra sao cũng bị anh quản nốt luôn. Thế đấy, thử hỏi tại sao cậu không muốn đuổi người này đi, chiếm lại chính quyền cơ chứ.

- Yah~ Park YooChun

“Cốc”

- Yah~ sao anh cốc đầu em.

- Em càng ngày càng to gan, có vẻ nuông chiều quá mức rồi.

- Nào có. Anh đấy, sao dạo này anh nói nhiều vậy, nhớ trước kia anh có nhiều lời vậy đâu.

Anh nhìn cậu cười gian xảo

- Vì anh không muốn dọa ai đó chạy đi. Muốn nắm chắc phải biết giả bộ chút. Hahaha.

Cậu lắc đầu, tặc lưỡi

- Anh sao lại thay đổi thành thế này?

- Nhờ em.

Chẹp cậu không có gì để nói nữa. Cứ khi nào nói chuyện vấn đề kết thúc đều đẩy về cậu, cậu chịu thua. Ra anh mặt dày như thế. Cậu là bị cái vẻ bên ngoài lạnh lùng, tao nhã kia che mờ rồi.

Anh nhìn khuôn mặt bí xị của cậu, cười đến khoan khoái

- Cười gì, anh vui thế sao?

- Vui chứ. Ở bên em lúc nào cũng thật vui vẻ.

Cậu lẩm bẩm “Vui chứ, toàn bắt nạt người khác mà lại”

- Này anh nghe thấy đấy

- Xùy

Anh là anh nói thật. Con người anh từ trước đến giờ ít cười, lại thêm đặc thù công việc, muốn bệnh nhân nghe lời, cần phải nghiêm khắc, dần dần hình thành vẻ lạnh lùng bên ngoài. Chỉ đến khi gặp lại cậu, ở bên cậu, anh mới có thể là chính mình, tìm lại một mặt nào đó của con người mà lâu lắm rồi anh bỏ quên. Có cậu thật là tốt.

Anh ôm cậu trong lòng mỉm cười hạnh phúc.

- Này anh đừng lắc qua lắc lại nữa, nước trong cốc bắn hết ra giờ.

- Ừ…. JunSu…..

- Sao nữa?

- Cảm ơn em.

- Ừm, không có chi.

Anh phì cười, cậu cũng giỏi đối đáp lắm chứ, chỉ là giấu tài thôi

- Vậy nên, đưa đây.

- Hả?

Một bàn tay với những đường chỉ tay rõ nét chìa ra trước mặt cậu, cậu nhìn anh rất thảnh thơi giơ tay nhìn cậu, đầu còn hất một cái ý bảo “ Đưa đây”. Bộ dạng này của anh nhìn thật giống trẻ nhỏ đòi quà. Cậu cũng bật cười, tát “bốp” cái vào lòng bàn tay anh

- Cái gì mới được.

- Quà của anh.

- Quà nào?

- Quà của em mua cùng mẹ vợ.

=.= Hai người này sao mà giống nhau đến thế, một người mở mồm ra là con rể con rể, người kia thì lúc nào một tiếng mẹ vợ hai tiếng vẫn mẹ vợ, trong khi đã gặp nhau lần nào đâu. Tâm linh tương thông ghê.

- Anh vẫn nhớ à?

- Đồ của anh anh luôn nhớ. Nhanh trả anh.

- Này cái này là em tặng anh chứ không phải mượn anh, anh đừng như đòi nợ em thế.

- Tặng anh thì sẽ là của anh, giờ em chỉ là giữ tạm, vậy nên đưa đây.

Đây là cái lý lẽ gì thế?

- Park YooChun, em phát hiện ra, anh thật trẻ con

Anh cầm cốc nước cậu để trên bàn uống ra vẻ mặt không quan tâm. Cậu đành phải đứng lên đi tìm quà cho ai đó

- Tặng anh.

Cậu nhìn anh mở túi đựng mà có chút hồi hộp

- Kem dưỡng da tay?

- Uhm, anh không thích sao?

- Sao có thể, là em mua mà. Vừa kịp kem đưỡng da tay của anh hết. Mà sao lại nghĩ ra món quà này vậy?

Cậu thở phào, theo umma thật sáng suốt.

- Là umma nói bác sĩ ngoại khoa như anh đều cần có nó để bảo vệ da tay, tránh tổn thương da, em theo gợi ý của umma mua thôi. May mà anh thích.

- Ra là mẹ vợ ra tay. Thật hợp ý anh. Em chuyển lời cảm ơn đến mẹ vợ hộ anh. Còn nữa, nói với họ anh muốn mời họ dùng cơm.

- Này quà là em bỏ tiền mua, chi bằng anh mời em dùng cơm thì hợp lý hơn đấy.

- Anh có lúc nào bỏ đói em à.

- Xùy.

- Ngoan.

- Này này em không phải trẻ con cũng chẳng phải cún anh đừng cứ xoa đầu rồi lại kêu em ngoan thế, sởn da gà quá.

- Anh thích. Hahaha.

-  =.= Em nói này, Park YooChun, anh có biết anh bị vỡ hình tượng rồi không?

- Ồ, thế à?

- Ừ.

- Vậy em thích cái hình tượng hư không đấy hay thích một anh chân thực đối với em?

- Dĩ nhiên là chân thực rồi.

- Vậy đó.

Cậu trúng bẫy con cáo họ Park này rồi. Bực mình, cậu muốn đuổi khách…nhưng vị khách này khó đuổi quá  >.<

- Anh hôm nay không đi làm sao?

- Hôm nay là chủ nhật.

- Ừ nhỉ. Vậy chẳng nhẽ cứ ngồi trong nhà mãi thế này à?

- Vậy em muốn đi đâu?

- Cùng nhau đạp xe đạp thế nào?

Từ “cùng nhau” cậu nói ra rất thuận miệng, rất tự nhiên, cũng khiến anh rất hài lòng

- Được.

Một ngày chủ nhật đẹp trời thế này, không gì tốt bằng việc đi dạo, nhất là cùng người mình thích. Trước đây khi rảnh cậu thường một mình đạp xe đạp ven bờ sông Hàn để thư giãn, giờ bên cạnh cậu có thêm một người nữa, người mà cậu rất muốn chia sẻ cùng những niềm vui nho nhỏ của mình, vì vậy cậu dẫn anh đến đây. Hai người đạp xe song song nhau, cùng tận hưởng không khí mát mẻ nơi đây, cười đùa vui vẻ. Được một lúc, bụng cậu bắt đầu biểu tình, anh đề nghị hai người vào quán mì cạnh đó, cậu còn mong gì hơn, vừa được chơi vừa được ăn, vui vẻ gật đầu

- Ăn từ từ thôi.

- Em đói.

- Đói cũng không thể ăn nhanh như thế. Người ngoài nhìn vào có khi tưởng anh bỏ đói em.

- Cho anh tiếng xấu luôn eukyangkyang.

Anh chỉ có thở lắc đầu cười. Đứa trẻ to xác này

- Aigoo, cháu đẹp trai lâu rồi mới gặp cháu nha.

Cạnh bàn cậu là một dì đang đứng cười đến là niềm nở. À bà chủ quán đây mà.

- Chào dì.

- Sao lâu rồi mới đến vậy?

- A dạo này cháu khá bận.

Anh khẽ nói nhỏ với cậu

- Người quen à?

- Uhm cũng gọi là quen biết.

Ánh mắt bà chủ quán nhanh chóng chuyển sang phía anh

- Aigoo chắc đây là đối tượng xem mắt mới của cháu đúng không? Nhìn được lắm nha, nói thế nào nhỉ chàng trai này so với mấy người trước nhìn sao cũng rất ưu tú.

- À…..

Cậu bấn loạn, cái tình tiết này thật là…sao cậu lại quên mất cậu từng hẹn xem mắt mấy lần ở đây chứ. Cũng không ngờ bà chủ quán lại nhớ mình. “Dì ơi sao laị nhớ cháu làm gì. Hix” . Anh nhìn cậu rồi lại chuyển hướng mắt vào bát mì trước mắt. Biểu hiện này là sao? Cậu cũng không tiện nói. Bà chủ quán cứ đứng đó thao thao bất tuyệt, cậu cũng không thể ăn được nữa, cứ ngồi đó cười gượng. Cho đến tận khi rời khỏi quán, bà còn kéo cậu lại nói nhỏ, bảo cậu nhớ giữ chặt “đối tượng” này, nếu lỡ như phải xem mắt lần nữa nhớ đến đây bà sẽ giảm giá đặc biệt cho. Vâng bà chủ quán thật tốt bụng, tốt đến nỗi khiến cậu đây lo lắng.

Hai người ra khỏi quán, cùng dắt xe đạp đi lặng lẽ bên nhau

- Này em muốn giải thích chút.

- Không cần đâu.

Thái độ này là sao?

- Này anh muốn giận dỗi cũng phải nghe em nói chút chứ. Tội phạm cũng được đứng trước tòa nói những lời bào chữa cuối cùng, huống hồ em…..

- Anh không giận. Chỉ là không cần thiết.

- Vậy anh không tin em à?

- Sao có thể? Anh hiểu cả. Em cũng không cần giải thích gì.

Cậu lầm bẩm “Chỉ mong anh không hiểu sai ý”. Bỗng anh đưa tay qua nắm lấy bàn tay cậu

- JunSu không cần phiền lòng, quá khứ cũng chỉ là quá khứ. Chẳng phải giờ chúng ta đang ở bên nhau sao. Anh không để tâm, anh tự tin rằng mình sẽ là người cuối cùng có thể đi tiếp cùng em. Từ nay, trên tất cả những con đường này, em chỉ cần nhớ tới anh, tới chúng ta mà thôi.

Người đàn ông có thể bao dung mình, yêu thương mình, luôn tự tin, bá đạo trong tình cảm dành cho mình, cậu có thể tìm được ở đâu nữa chứ. Thật tốt khi đã không bỏ qua anh.

P/S: vì thời gian tới minhf bận chuyện thi cử nên ko thể post chap mới thường xuyên được, mn thông cảm nhá :(  cảm ơn mn đã luôn theo dõi & ủng hộ fic ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net