Thank U For - Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 28

Tâm bận nghĩ chân cứ đi, đến lúc nhìn khung cảnh xung quanh mới chợt phát hiện cậu đang đứng trong công viên mà hai người hay đến đạp xe đạp. Cảnh còn nhưng người tạm mất. Lần này chỉ có mình cậu ở đây, vậy mà nhìn đâu cũng thấy hình ảnh hai người. Lúc thì anh tay dắt xe tay nắm tay cậu thong thả hướng về phía trước, lúc như thấy hình ảnh hai người vui vẻ đạp xe bên nhau chạy mưa dù ướt sũng mà vẫn mỉm cười hạnh phúc. Những hình ảnh ùa về khiến cậu bỗng thấy thật trống rỗng và cô đơn. Cậu mỉm cười có chút chua xót, “Park YooChun, ra hình ảnh anh đã ăn sâu vào ký ức em đến vậy”.

- Bà đi từ từ thôi, đợi tôi với chứ.

- Cái ông già này, tại ông đi chậm đấy chứ.

- Ừ, tại tôi hết. Nên bà đợi tôi đi cùng với.

- Được rồi, được rồi. Nhanh nào.

- Phải nắm tay nữa chứ.

- Sao mà lắm chuyện quá. Rồi nghe ông hết. Này thì nắm.

Cậu nhìn hình ảnh cặp vợ chồng già trước mắt, thấy vừa hâm mộ vừa ghen tị. Liệu về già cậu có được như vậy không? Cùng trải qua tuổi thanh xuân yêu đương mãnh liệt, nắm tay nhau vào lễ đường, sống hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình, và cuối cùng khi đến tuổi xế chiều vẫn có thể cùng nhau già đi, cùng nhau nắm tay nhau đến lúc nhắm mắt xuôi tay? Hay sẽ bỏ lỡ ai đó trên đoạn đường này?

Nhìn họ bỗng cậu nhớ đến anh. Bỗng như nhìn thấy hình ảnh anh và cậu nắm tay nhau già đi vậy.

Trên con đường đông đúc người qua người lại bỗng thấy lòng thật lạc lõng. Nhớ anh. Thật sự rất nhớ anh. EunHyuk nói đúng, pama cậu nói cũng đúng. Rồi sẽ đến ngày cậu phải kết hôn, tự tạo một gia đình nhỏ cho riêng mình mà từ bỏ cuộc sống đơn độc trước mặt. Người đó cuối cùng cũng xuất hiện, sao lại không biết trân trọng chứ? Bỏ lỡ một người có thể là lỡ cả đời. Lúc đó hối cũng không kịp. Cậu không muốn phải hối hận nữa. Cuộc đời cậu, cậu muốn sống hết mình cho nó. Đánh cược một lần với chính mình.

Khí huyết lưu thông lập tức tay chân cũng linh động. Cậu quyết định đi tìm anh. Nhưng quyết tâm của cậu tạm bị ngăn lại bởi một cuộc gọi đến. Sao lại là cô ta?

Xúi quẩy. Chẳng phải chiều trời còn đang đẹp đẽ, gió mát, khô ráo sao. Vậy sao, tối cái lại đổ mưa thế này. Ông trời, đây là ý gì? Lẽ nào báo hiệu việc cậu đây sắp làm sẽ thất bại. Xùy, xin lỗi, cậu không để trời toại nguyện đâu nhé.

Lúc vác được xác đến bệnh viện thì người đã ướt gần nửa. Thời tiết quỷ quái, không bắt nổi cái taxi, xe bus cũng chẳng thấy bóng, làm cậu lạch bạch đi bộ dưới trời mưa. Cái bộ dạng dở khóc dở cười này mà cầu hôn con người ta, liệu có dọa người ta bỏ chạy không? Liệu có mất mặt quá không? Nhưng mà kệ, quyết tâm đang lên cao để đến ngày mai thì nguội mất. Nhắm mắt đánh tới thôi.

Nhấn phím 1 trên điện thoại, cậu chờ anh nhấc máy. Máy kết nối nhưng lại chẳng có ai bắt máy. Anh giận cậu đến nỗi không muốn nghe điện thoại sao? Nghiêm trọng đến vậy à? Hay là anh đang bận? Có thể lắm chứ. Cậu quyết gọi khi nào anh bắt máy thì thôi.

- Hù.

- Yah~ Cậu muốn chết à?

- Đâu có. Anh làm gì mà chuyên tâm vậy, tôi đến gần cũng không biết.

- Tôi có nghĩa vụ phải quan tâm đến cậu chắc.

- Chẹp mới mấy ngày không gặp mà mồm miệng anh làm tổn thương người khác ngày càng cao.

- Anh đây đang bận, nhóc ra chỗ khác tìm mấy chị y tá, không thì bệnh nhân khoa nhóc mà chơi.

- Bận gì mà đuổi gớm vậy. Không phải đang tìm bác sĩ Park sao?

Cậu lập tức rời khỏi chiếc điện thoại thân thương, nhìn thằng nhóc họ Lee kia mỉm cười đậm chất chân chó

- Em trai thấy bác sĩ Park sao? Ở đâu vậy?

- Sao thái độ thay đổi liền vậy. Ấy bỏ tay ra đã, không lại có án mạng xảy ra mất.

Cậu thu lại móng vuốt nhân tiện bôi bôi vài phát vào áo blouse trắng của thằng nhóc coi như vuốt phẳng áo cho nó.

- Bác sĩ Park đang dự cuộc hội chuẩn ở phòng họp khoa, nãy đi chơi qua nên tôi có thấy. Chắc cũng sắp tan rồi.

- Phòng họp ở tầng mấy, tôi đến.

- Làm gì? Người lạ không được vào đâu? Cũng sắp tan rồi, đợi chút đi. Kiểu gì cũng phải qua sảnh lớn này mà.

- Thật không?

- Tôi còn muốn sống, tuyệt đối không nói láo.

- Được tạm tin cậu. Cậu giờ có bận gì không?

- Không có.

- Tốt, ngồi đây với tôi.

- Lại làm gì nữa?

- Không thấy người lập tức khởi binh hỏi tội.

Bác sĩ Lee đáng kính nhìn cậu, mặt không khỏi méo mó. Lòng thầm mắng bản thân sao lại ngu ngốc mà đến làm hình nhân cho vợ chồng nhà này hành thế này. Nước mắt chảy vào trong.

- Cứ vậy mà làm. Ca mổ sẽ được tiến hành vào ngày kia.

- Bác sĩ Park mổ chính, bác sĩ Hwang sẽ là trợ mổ số 1.

- Được . Những người còn lại trong nhóm phẫu thuật nhờ hết vào bác sĩ Yoo.

Một đoàn áo trắng đang tiến từ từ vào sảnh chính bệnh viện, vừa đi vừa trao đổi vấn đề chuyên môn với nhau.

- Này mau tỉnh. Kim JunSu, chồng anh ra rồi kìa.

- Hử?

- Bác sĩ Park kìa.

Ra rồi.

Cậu đứng phắt dậy, gọi to

- Này, Park YooChun.

Vừa ngủ dậy, lại lơ mơ nên cậu không biết tiếng gọi cá heo của cậu cao như thế nào.

Cả đại sảnh bỗng im phăng phắc, mọi ánh mắt đều nhìn về phía cậu, trong đó có ánh mắt của anh. Anh nhìn cậu ban đầu đầy ngạc nhiên, nhưng chỉ chưa đầy năm giây sau khuôn mặt đã tối đi phân nửa.

Góc áo bị giật giật

- Này anh làm gì gọi tên người như cháy nhà vậy. Xấu hổ quá đi.

Cậu nhìn anh, có chút xấu hổ. Hình như nãy có hơi thất thố thật, nhưng biết sao được đâm lao quyết theo lao, thế mới là Kim JunSu.

Cậu hùng hổ đi về phía anh với ngọn lửa quyết tâm cao

- Park YooChun, em có chuyện muốn nói.

Anh nhìn cậu, lần này gương mặt tối hẳn. Giọng trầm mức thấp nhất chứng tỏ anh đang rất bực bội

- Có gì chúng ta ra chỗ khác nói.

Anh quay lại nói vài lời với mấy bác sĩ phía sau rồi kéo tay cậu đến một hành lang khuất lối cầu thanh thoát hiểm.

- Em có chuyện gì muốn nói sao?

- Đúng vậy.

Cậu nhìn anh dứt khoát trong khi anh nhìn cậu lại có vẻ né tránh, có chút sợ hãi trong mắt anh

- Nhưng hiện giờ anh không muốn nói gì với em hết.

Cậu gật đầu. Anh giận không muốn nói, không sao cứ để cậu nói là được.

- Nhưng em có. Park YooChun, em xin lỗi.

Anh nhìn cậu có chút ngạc nhiên, sau đó đưa tay lên xoa nhẹ mi tâm.

- Không sao. Anh hiểu. Anh không…

- Em không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa.

Bóng lưng anh khựng lại, có chút lẻ loi. Anh im lặng , bần thần một lúc lâu

- Sao cơ?

- Mối quan hệ hiện tại em nghĩ nên dừng ở đây thôi. Em…

- Em đến đây bất chấp mưa gió, bất chấp cả thân mình ướt sũng, chỉ để nói điều này? Em vội vàng đến vậy…chỉ để nói chúng ta kết thúc đi sao?

- Đúng vậy.

Cái gật đầu mạnh mẽ, đầy quyết tâm của cậu khiến nụ cười trên môi anh càng thêm chua xót. Gương mặt lạnh lẽo hiện lên vẻ đau khổ méo mó.

Cậu nói anh về nhà anh, nói hai người cần có khoảng lặng riêng, nói cậu cần suy nghĩ. Anh làm theo ý cậu. Để đổi lại cậu nghĩ thông suốt rồi, nghĩ anh và cậu kết thúc tại đây thôi.

Thứ tình cảm cả tuổi trẻ anh theo đuổi, cứ ngỡ chạm tay được đến rồi, nhưng lại nhanh chóng vỡ tan thế này sao? Chẳng lẽ duyên phận lại ngắn ngủi đến vậy. Anh nỗ lực bấy lâu vẫn chưa đủ để cảm hóa cậu sao?

Đôi bàn tay mũm mĩm của cậu huơ huơ trước mặt anh. Làm gì mà bần thần ra vậy. Mới nói vậy thôi đã không chịu được rồi sao?

Anh nhìn cậu, ánh mắt tuyệt vọng

- Nếu anh nói không đồng ý thì sao?

- Hả?

Lại còn tình huống này nữa cơ à? Cùn đến vậy.

- Không đồng ý cũng phải đồng ý?

- Tại sao?

- Anh không đồng ý chúng ta kết hôn kiểu gì được.

- Hả?

Não bộ như ngừng hoạt động. “ Kết hôn”?

- Anh thế này là thế nào? Không muốn kết hôn với em nữa hả? Vậy thì thôi đi.

Cậu cũng giận rồi. Bày ra bộ mặt đấy là sao chứ. Cậu mặt dày đi cầu hôn con người ta cuối cùng lại bày ra bộ dạng chê khóc đó là sao?

- Em đợi chút.

Thấy cậu định bỏ đi anh nhanh chóng nắm tay cậu lại

- Không phải em vừa nói muốn chia tay với anh sao?

- Park YooChun tai nào của anh nghe ra em nói muốn chia tay với anh hả. Em nói là kết thúc mối quan hệ hiện tại. Ý là từ người yêu thăng cấp lên kết hôn, vợ chồng đường hoành luôn đó. Anh nghĩ đi đâu vậy?

- Anh lại tưởng…

- Tưởng cái đầu anh. Nãy giờ anh cứ tưởng em nói chia tay đường ai nấy đi hả?

Anh nhìn cậu thật thà gật đầu, làm cậu tức chết được. Park YooChun từ khi nào IQ của anh giảm mạnh như thế chứ?

( còn không phải từ khi quen anh sao? =))) )

Cậu nhìn anh ngơ ngác, vừa thương vừa giận, cuối cùng đành thở dài bất lực

- Park YooChun, em chỉ nói một lần, anh nghe cho rõ. Em, Kim JunSu, người đang đứng trước mặt anh, chính thức cầu hôn anh. Chúng ta…kết hôn nhé?

- Anh đồng ý.

Rất nhanh gọn. Cậu nhìn anh vẻ không hài lòng

- Không phải nên suy nghĩ một chút sao?

Anh nhìn cậu mỉm cười rạng rỡ, như người vừa thoát khỏi cơn mê

- Đối với câu nói anh đã chờ bấy lâu từ em, thì cần gì phải suy nghĩ, dù em có hỏi anh vạn lần anh cũng có thể nói luôn cho em biết câu trả lời…ANH NGUYỆN Ý.

 Nụ cười có thể lan tỏa, niềm hạnh phúc có thể nhân đôi. Cậu nhìn người đàn ông trước mặt mình, nghe lời anh nói, cảm giác không thể mãn nguyện hơn. Kim JunSu mày làm tốt lắm.

- JunSu, lại đây.

Cậu tiến từ từ về phía anh

- Ôm nào!

Trao cho nhau những cái ôm ấm áp, trong vòng tay anh cậu cảm nhận được sự ấm áp, cả hành lang nhỏ như tràn ngập hạnh phúc theo sự thăng hoa tình yêu của hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net