Chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười ba tuổi, Kim Đình Hựu bước chân vào cửa lớn Đổng gia. Người không biết đều cho rằng Kim Đình Hựu này mệnh tốt, một bước lên mây, trở thành nhị thiếu gia Đổng gia – danh gia vọng tộc lâu đời bậc nhất thành phố N. Trên thực tế, đưa con riêng này chẳng qua chỉ là một công cụ mà Đổng gia cần để mở rộng quan hệ. Cho dù không được ai chào đón, nhưng một đứa con riêng đổi lấy một cuộc hôn nhân kinh tế, đổi lấy con đường trải hoa hồng cho người thừa kế duy nhất Đổng gia, lợi hại thế nào đều đã rõ.

"Đổng gia đón cháu về chỉ đơn giản không muốn người ngoài dị nghị. Sản nghiệp Đổng gia sớm muộn đều thuộc về Tư Thành, cháu không cần phí tâm tới tranh đoạt. Hiểu chưa?" Đổng lão thái thái nghiêm khắc nói.

Kim Đình Hựu cái hiểu cái không sợ sệt gật đầu.

"Tốt." Lão thái thái hài lòng gật đầu "Đã là người Đổng gia thì phải mang họ Đổng. Bắt đầu từ hôm nay cháu là Đổng Chính Vũ, không phải Kim Đình Hựu. Biết chưa?"

"Ch.. Cháu là Kim Đình Hựu. Kh.. Không phải Đổng Chính Vũ." Đứa nhỏ nắm chặt gấu áo, run rẩy đáp lại.

"Đổng Chính Vũ. Nghe lời." Lão thái thái nhíu mày, giọng lạnh xuống.

"Không phải. Là Kim Đình Hựu." Đôi mắt Kim Đình Hựu đỏ hoe, giọng nói kiên định nhưng thân thể run rẩy lại bán đứng sự sợ hãi trong lòng.

Lão thái thái như có điều suy nghĩ chăm chú nhìn đứa nhỏ thấp gầy trước mặt.

"Thôi được. Nhưng trước mặt người ngoài, cháu là Đổng Chính Vũ. Đây là nhượng bộ lớn nhất của ta." Lão thái thái nói.

Mặc dù không muốn nhưng Kim Đình Hựu biết trong nhà này nhóc không có tiếng nói, hiện tại chỉ có thể chấp nhận.

Kim Đình Hựu cúi đầu, nhỏ nhẹ vâng một tiếng.

"Cho dù không phải người thừa kế, nhưng cũng không thể làm mất mặt Đổng gia. Ngày mai sẽ có gia sư tới dạy kèm cho cháu. Tháng sau cũng chuyển tới trường của Tư Thành đi." Lão thái thái quay sang dì Lý đứng bên cạnh, "Đưa nó về phòng đi."

"Vâng, thưa lão thái thái." Dì Lý kính cẩn cúi chào, sau đó ra hiệu Kim Đình Hựu đi theo bà.

"Phu nhân." Vừa tới cầu thang liền đụng phải Đổng phu nhân từ trên lầu đi xuống.

Đổng phu nhân năm nay đã hơn bốn mươi, nhưng nhan sắc được bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua chỉ hơn ba mươi. Ánh mắt Đổng phu nhân không hề che dấu sự khinh miệt cùng chán ghét. Kim Đình Hựu vừa ngẩng đầu liền đụng tới ánh mắt lạnh lẽo, sợ hãi vội cúi đầu, học theo dì Lý gọi một tiếng "Phu nhân".

Đổng phu nhân lạnh lùng đi qua, một cái liếc mắt cũng lười.

Dì Lý vội vàng dắt Kim Đình Hựu tới tầng ba, cũng tốt bụng nhắc nhở cậu: "Phòng lão gia, phu nhân và đại thiếu gia ở tầng hai. Hành lang bên trái tầng ba là phòng tập nhảy của đại thiếu gia. Nhị thiếu gia cậu... nếu có thể thì đừng chạy lung tung tới mấy nơi đó, hiểu không?"

Kim Đình Hựu gật gật đầu, cố gắng ngăn nước mắt trực trào.

Cậu sẽ ngoan. Sẽ nghe lời. Cũng sẽ nhanh chóng trưởng thành.

Như vậy có thể tìm anh Côn. Có thể nhanh rời khỏi nơi này.

Hết chương 1.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net