Chương 19: Giờ văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiên Bình xoay đi xoay lại cây bút trên tay. Thật là... cô bí từ rồi, không biết nên viết tiếp gì để cho hay. Cái gã ở bên cạnh chắc cũng thuộc diện học kém văn, được non nửa trang đã dừng rồi.
-         Tôi để ý nãy giờ cô đã liếc sang bài tôi lần thứ năm rồi đấy. Sao? Muốn chép à?
        Kim Ngưu khoanh tay trước ngực, thoải mái dựa lưng vào bàn dưới, nhìn ai đó cười nhếch mép. Phải biết rằng xét về năng khiếu văn học thì trong lớp này không ai có thể bì với cậu. Chỉ cần nửa trang giấy cũng có thể kiếm điểm cao, ăn đứt mấy bài văn dài ngoằng ngoẵng của những người khác.
-         Ai... Ai thèm chép chứ? Tôi mới là người phải rủ lòng thương hại, cho cậu xem ké mới đúng. Tôi từng đứng thứ nhất trong những người giỏi văn của lớp lúc còn học cấp hai đấy. Cậu đừng có mà xem thường!
        Thiên Bình không chịu thua đáp trả, cô không tin một người con trai lại có thể giỏi văn hơn cô. Đợi thầy trả bài rồi sẽ biết mặt nhau ngay thôi. Nếu hắn được điểm kém, cô sẽ cười nhạo vào mặt hắn cho bõ ghét.
-         Vậy sao? Xem ra tôi đã có cái nhìn sai về cô rồi.
-         Chứ sao nữa? Ha Ha
Thiên Bình cho là mình được tán dương, lập tức vênh mặt lên một góc tám mươi độ cười sung sướng - Nếu muốn nhờ tôi giúp đỡ thì cậu nên cẩn thận thái độ của mình vào.
-         Ừ! Phải rồi.  Tôi sẽ phải thay đổi thái độ của mình thôi, vì cô không những dữ như bà "chằn" mà còn có tật ba hoa bốc phét nữa. Rất nguy hiểm. Tôi cần phải cẩn thận hơn là đương nhiên.
        Kim Ngưu bình tĩnh nói ra quan điểm của mình, cậu lấy làm vui thích khi nhìn mặt Thiên Bình bắt đầu đỏ lên như trái ớt. Ồ không, giờ là nó đỏ như trái cà rồi.
-         Cậu!!!
        Thiên Bình tức đến nỗi muốn xì khói, tuy nhiên thì cô chưa kịp nghĩ ra lời gì để phản bác lại, chuông tan học đã vội reo lên.
"Reng Reng Reng..."
-         Hết giờ! Tất cả ngừng bút nộp bài cho lớp trưởng.
-         Thưa thầy. Lớp trưởng hôm nay nghỉ học ạ.
        Thầy Trần đưa mắt đếm đi đếm lại số học sinh trong phòng, quả thật là vắng 3 người. Thầy lật cuốn sổ đầu bài ra, bao nhiêu năm dạy học ở Thánh Đức, đây là lớp đầu tiên mà học sinh nghỉ nhiều như vậy.
-         Lớp trưởng nghỉ sao, vậy lớp phó thu bài.
-         Dạ.
-         Cả lớp nộp bài nào!!!
        Minh Nhã nhanh nhẹn rời khỏi chỗ ngồi đi tới từng bàn một. Lớp học dưới lời kêu gọi thu bài của cô nàng đã thành công biến thành cái chợ vỡ, không thể "vỡ" hơn được nữa.
-         Ôi, mình vẫn còn đoạn kết nữaaaaa!!
-         Từ từ a, mình viết thêm vài chữ đã, cậu cứ thu người khác trước đi.
-         Ấy ấy! Mình quên chưa ghi họ tên! Trả lại bài cho mình.
-         Khoan đã! Cậu thu nhầm bản nháp của mình rồiiii.
...Blah...blah...

        Mỗi người một câu, nháo nhào, tán loạn như đàn ong vỡ tổ. Một số nuối tiếc vì thời gian cho quá ít, số khác lại biểu hiện sự thỏa mãn, hài lòng trên nét mặt. Những người còn lại thì không tỏ ra vui cũng chẳng tỏ ra buồn. Họ bình thản chờ Minh Nhã thu tới lượt mình.

        Bảo Bình suốt từ đầu tiết tới giờ vẫn ngồi ngây ra một chỗ. Vừa rồi, cô cảm thấy chàng trai kia có chút quen thuộc, giọng cậu ấy rất quen. Nhưng cô lại không thể nào nhớ được đã gặp cậu ta ở đâu, theo lí thì một người đẹp trai như vậy cô sẽ không thể nào quên mất chứ? Chẳng lẽ thực sự chưa gặp bao giờ?
"Không thể nào!"

        Song Tử ngó sang bên cạnh, phát hiện Bảo Bình lúc này mới viết chưa đầy một trang, liền huých vào tay cô một cái.
-         Ê. Cậu không định nộp à?
-         ...
-         Ê ê?
-         ...
-         Này! Bảo Bảo - Song Tử quơ hai tay qua lại trước mặt Bảo Bình – Sao thế? Đừng nói là ngủ trong khi vẫn đang mở mắt nhé?
-         A!
        Bảo Bình giật bắn mình sau hành động của Song Tử. Cô mải suy nghĩ quá nên quên rằng mình đang trong lớp học.
-         Song Tử, cậu làm mình hết hồn. Không lo làm bài còn ở trước mắt người khác mà múa loạn gì thế - Bảo Bình cau mày.
-         Ơ? Còn làm gì nữa, hết giờ rồi!
-         Đã hết giờ rồi?! Bảo Bình giật mình ngạc nhiên.
-         Chứ cậu tưởng thời gian sẽ đứng yên chờ cậu chắc?
-         Ôi! Không phải chứ?
        Bảo Bảo lúc này mới nhận thấy tình trạng éo le của bản thân, khóc không ra nước mắt, hoảng loạn kết vội mấy chữ, vẫn không quên trách mắng Song Tử:
-         Sao cậu không gọi mình sớm hơn hả? Toi mình rồi, toi thật rồi. Huhu.
        Phía cuối lớp, dãy bên kia cũng có người chỉ viết được vài chữ giống Bảo Bình, tuy nhiên, người này lại không có vẻ để tâm đến điểm số của mình lắm. Trên mặt cậu có chút ung dung phóng khoáng, kèm theo nụ cười ấm áp luôn thường trực.
        Nhân Mã đẩy tờ giấy ra phía đầu bàn đợi Minh Nhã đi tới, ánh mắt tràn đầy hứng thú theo dõi động tác của cô gái nhỏ bé kia, đang hấp tấp ngoáy bút vội vã trên mặt giấy. Cậu cứ ngỡ rằng sẽ không còn gặp lại, không ngờ hai người một lần nữa lại có duyên trùng phùng. Người con gái đó, Nhân Mã đã từng gặp qua một lần.
        "Tên của cô ấy... hóa ra là Bảo Bình"

*****

Giờ ra chơi, tại thư viện...

        Song Tử cầm một cuốn sách lên, lật qua vài trang rồi lại đặt xuống. Cô muốn tìm thêm tài liệu giúp ích cho việc học. Tuy nhiên, nãy giờ đã đi lòng vòng cả buổi mà vẫn chưa tìm được cuốn nào thực sự hài lòng. Thư viện lại lớn như vậy, đột nhiên cô có cảm xúc không biết phải lựa chọn ra sao.

"Aizzz, tiếc là hai cái đứa kia sống chết không chịu đi thư viện với mình. Lại còn nhờ mượn sách giùm nữa chứ. Biết lấy cuốn nào bây giờ?"

        Song Tử chán nản nhìn xung quanh, cuối cùng, cô dừng chân trước một kệ đầy ắp những cuốn sách cổ xưa. Ánh mắt cô rơi vào tầng thứ 3, lập tức bị hấp dẫn bởi một cuốn sách đã cũ nằm gọn trong góc kệ, nhìn kĩ thì màu giấy đã hơi ố vàng, có thể thấy cả những nếp nhăn của bìa sách tạo thành những vệt bụi trắng. Xem ra, niên đại của nó cũng đã lâu lắm rồi.

- Ủa, sao không lấy được vậy?

        Song Tử đưa tay định cầm cuốn sách, đột nhiên phát hiện nó bị kẹt, cô không thể nào rút ra được. Dùng sức một chút, thế nhưng lại giống như có một lực hút kì lạ, hút cuốn sách về phía đối diện. 

Song Nhi có chút bực mình bám hai tay vào cuốn sách, định bụng dùng toàn bộ sức ba bò, chín trâu, hai hổ mà cô có được từ khi cha sinh mẹ đẻ, kéo nó về. Không ngờ mới kéo được một nửa thì cuốn sách đột nhiên lỏng lẻo tuột ra, cô dễ dàng rút được. 

-       Ơ? Được rồi? - Song Tử cầm được cuốn sách trong tay, lòng không kìm được ngạc nhiên, sau đó lại chuyển sang vui mừng. Cô sung sướng ôm vật trong tay nhảy cẫng lên.

- A ha! Thành công rồi! Thành công rồi! Có thế chứ.

Tuy nhiên, còn chưa vui mừng được bao lâu, nụ cười trên môi Song Tử đã phải ngừng lại, ngay khi cô bắt gặp một đôi mắt màu hổ phách, mang theo hàn khí đang nhìn lại từ phía bên kia. 

Nơi chỗ trống quyển sách được rút ra, một chàng trai trên mình tỏa ra khí tức bình ổn mà thanh cao, đang bình tĩnh quan sát mọi hành động của Song Tử  ở bên này. Bàn tay cậu ấy chững ở trên không, vừa đúng nơi khung kệ bị trống, lại nhẹ nhàng lui trở về vùi vào trong túi quần. 

Lúc đó Song Tử chợt hiểu, không phải cuốn sách bị kẹt, mà cô nãy giờ  đã cố gắng đấu lực cùng với người ta, thành công đoạt cuốn sách về. Chỉ có điều, người con trai kia dường như phát giác được sự kì lạ trước nên đã cố tình buông tay, nhường nó cho cô.

Đối với ánh nhìn này, có bao nhiêu lãnh ý thì bấy nhiêu gai ốc trên người Song Tử nổi hết lên. Cô  đối mặt với ánh mắt sâu thăm thẳm kia, càng nhìn, trong lòng càng dấy lên một cảm xúc quen thuộc đến kì lạ. Song Tử vô thức đưa tay đặt lên lồng ngực của mình.

"Tại sao... Chỗ này... sao lại thấy đau khi nhìn cậu ấy? Người này, mình đã gặp bao giờ chưa? "

 Tuy nhiên, không để cho cô kịp suy nghĩ  thêm, phía đối diện đã vang lên tiếng động. Người nọ bắt đầu cất bước, vòng qua kệ sách, tiến đến gần chỗ Song Tử đang đứng.  Mỗi âm thanh tiếng giày vang lên trên nền đất, nhịp tim của cô lại run lên bần bật. Hơn nữa, nó còn quặn thắt một cách lợi hại. Song Tử vừa lo lắng, vừa mong chờ nhìn về phía nơi có tiếng bước chân phát ra. Trong đầu cô lúc này hiện lên muôn vàn cảm xúc phức tạp, thôi thúc cô phải mau chóng rời khỏi nơi đây.

"Mình... Mình bị sao thế này?!"

*****

...

- Ồ? Chạy rồi?

 Đứng nhìn dãy kệ im ắng, không một bóng người. Tầm mắt chàng trai rơi vào một vật hình chữ nhật nhỏ. đang nằm yên lặng trên sàn nhà .  Cậu tiến đến gần, hơi cúi người xuống nhặt nó lên. Là thẻ thư viện!

Tấm thẻ còn thơm mùi mực, các mép phẳng phiu, màu sơn cũng còn nguyên vẹn chưa bị phai, xem ra là nó mới được làm cách đây không lâu. Bên trên tấm thẻ, ghi ba chữ màu vàng đậm "Hoàng Song Tử" bằng nét in hoa rõ ràng. Phía bên trái là tấm hình một cô gái đang nở nụ cười rạng rỡ, trên mặt cô lộ rõ nét hạnh phúc. Nơi khóe miệng của cô, một bên má lúm như ẩn như hiện...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net