1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lễ tốt nghiệp.


Đám nhà báo và phóng viên vây quanh cổng trường đông nghẹt khiến chúng tôi và các giáo viên cảm thấy khó chịu nhưng chẳng thể đuổi họ đi được, đành để họ như vậy. Chúng tôi ai cũng biết lý do mà họ đến đây, ngôi trường này chưa từng náo nhiệt vì phóng viên đến thế, đương nhiên, lý do duy nhất là vì cậu ấy, Park Woojin.


Cậu bước xuống xe, cúi chào lịch sự. Cậu vẫn đẹp trai như vậy, trong bộ đồng phục quen thuộc và lớp make up nhẹ nhàng. Nhưng nét mặt đã dần trưởng thành hơn. Đúng rồi, cậu đã trải qua rất nhiều chuyện, thế nên kinh nghiệm đạt được cũng không hề ít. Nhiều nữ sinh cũng chạy theo sau đám phóng viên, tôi thì chỉ đứng đó, thẩn thờ dõi theo cậu không rời mắt. Cậu bước vào hội trường rồi lại đảo mắt tìm kiếm gì đó. Cậu bắt gặp tôi, người đang nhìn cậu chằm chằm, cậu cười dịu dàng như lần cuối cùng tôi nói chuyện cậu vào khoảng 5 tháng trước.


Tôi và cậu đã thân nhau từ bé. Lần đầu tiên tôi gặp cậu là vào một ngày nắng của mùa thu. Khi tôi học lớp một, có một cậu bé chuyển vào lớp tôi, đó chính là Woojin. Cậu hay bị bạn bè trêu chọc và nhại lại vì chất giọng Busan của mình. Tôi cảm thấy khó chịu, vì tôi cũng chẳng phải người gốc Seoul, tôi đã cãi lại đám nhóc ấy, như lần đầu bị mắng ấy, bọn nó khóc lóc rồi bỏ chạy. Tôi và cậu nhìn nhau rồi bỗng nhiên bật cười. Từ đó bọn tôi dính với nhau, từ cấp một rồi hết bốn năm cấp hai, giờ thì thêm ba năm cấp ba nữa, và cậu nói giọng Seoul rất tốt.


Tôi biết cậu thích nhảy và tôi cũng tham gia một nhóm nhảy với cậu ấy, nhưng tôi không hề mơ ước trở thành một idol nên chỉ thầm lặng cổ vũ cậu bước trên con đường của mình. Bỗng một ngày cậu gọi điện cho tôi và nói rằng cậu sẽ tham gia Produce. Tôi đã giành hết thời gian chỉ để ngồi trước màn hình và vote cho cậu. Tôi gần như đã khóc sau màn trình diễn Never. Cậu kiệt sức và ngất đi, phải nhập viện cấp cứu. Tôi đã đến bệnh viện, mẹ cậu và em gái cũng đến. Tôi đã mắng cậu khi cậu chỉ vừa mở mắt sau 15 tiếng hôn mê. Còn cậu chỉ khẽ cười. Đồ ngốc.


Rồi cảm xúc vỡ òa khi cậu là một phần của nhóm nhạc chiến thắng Wanna One. Lần này tôi thật sự đã khóc. Cậu đã đạt được ước mơ của mình.Sau đêm chung kết, tôi dường như ít gặp cậu hơn trước, không nhắn tin hay đi chơi cùng nhau nữa. Một phần do sự quản lý của công ty, và tôi không muốn gây thêm rắc rối cho cậu. Kể từ lúc này, cậu là Woojin của hàng ngàn người.Vì lịch trình bận rộn nên cậu chỉ đến trường một buổi trong tuần hoặc thậm chí là nửa tháng. Mọi người luôn vây quanh cậu, tôi không muốn chen vào đám đông ấy, chỉ đứng ngoài. Tôi chỉ dõi theo cậu từ xa và âm thầm quan tâm đến cậu, đến nhóm của cậu như một fan bình thường.Chắc Woojin không thấy lạ nhỉ? Người thường xuyên nhắn tin với cậu như thế giờ lại biệt tăm, người hay mắng cậu như thế giờ lại không gặp nữa. Mà cũng phải, cậu quá bận rộn để quan tâm đến việc đó.


Hiệu trưởng gọi tên Woojin. Cậu bước lên bục, tôi đứng ngay cạnh cậu, khẽ ngước nhìn lên, cậu ốm hơn rồi, không nhìn đầy đặn như trước nữa. Tên tôi đc cất lên, kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ. Tôi nhận bằng rồi cúi chào, đi xuống. Trong phút chốc tôi đã vấp phải thứ gì đó, chúi đầu về phía trước, quá bất ngờ khiến tôi chẳng thể định hình được gì cả, cơ thể bất giác rơi tự do. Ai đó đã nắm lấy cánh tay tôi, kéo về hướng ngược lại, giúp tôi đứng vững. Mất một lúc, khi nhịp tim đã dần trở lại nhịp đều đặn, tôi quay sang nhìn, Woojin đang chạm vào tôi, cảm giác thật quen thuộc. Những ánh mắt dồn về chúng tôi. Thật xấu hổ, và cũng thật lo lắng, tôi gạt tay cậu, thoáng nói cảm ơn rồi vội vã bỏ đi.


Lễ tốt nghiệp kết thúc trong niềm vui của mọi người. Những câu chuyện vu vơ của lũ bạn khiến tôi cười khúc khích, có chút vui lại thấm đẫm nỗi buồn chia xa. Ánh mắt tôi lại bắt đầu tìm kiếm cậu như một thói quen. Woojin đang đứng cách tôi không xa, và đương nhiên, cậu bị vây kín. Cậu nhìn thấy tôi rồi, ánh mắt lại chạm nhau, cậu lách người ra khỏi đám đông, dần tiến về phía tôi, cúi mặt bước thật nhanh những bước dài.


Tôi lại bỏ chạy nữa rồi.


"Đứng lại! Reum!"


Tôi chợt khựng lại khi cậu gọi tên tôi. Một khoảnh khắc, thì cậu và tôi mặt đối mặt mất rồi. Mọi người đang nhìn, cậu biết điều đó.


"Chúng ta cần nói chuyện."


"Xin lỗi, tớ có hẹn..."


"Mặc kệ là cậu có hẹn hay không! Chúng ta phải nói chuyện rõ ràng!"


Cậu đáp lại trước khi tôi kịp hoàn thành xong câu nói của mình. Cậu kéo tôi xuyên qua đám đông, đến khu vườn sau trường mà chúng tôi vẫn hay đến. Cậu đứng trước mặt tôi, nhìn nét mặt cậu lúc này thật sự rất nghiêm túc và điều đó làm tôi sợ sệt. Cậu im lặng lúc lâu. Khi đã trấn tĩnh bản thân, Woojin bắt đầu lên tiếng.


"Tại sao cậu lại như vậy? Không một tin nhắn lại còn cố tình tránh mặt tớ?"


"Chuyện này... Tớ..." Thật sự là tôi chẳng thể giải thích được, từ ngữ như đông cứng và nghẹn lại nơi cuốn họng. Còn cậu vẫn nhìn tôi đăm đăm và chờ đợi câu trả lời "Xin lỗi" Tôi chỉ biết nói vậy.


"Đừng xin lỗi nữa, hãy trả lời đi."


"Tớ...không muốn gây phiền phức cho cậu, tớ không muốn cậu dính đến những tin đồn không hay..." Bất giác những điều tôi vốn giữ trong lòng giờ lạ tuôn ra hết.


Woojin lặng im vài giây rồi cậu ấn mạnh vào đầu tôi rõ đau. Tôi ôm đầu, cau mặt vì cơn đau.


"Giờ thì ai mới ngốc? Tớ sẽ không sao cả! Ai cũng biết rằng cậu thân với tớ mà." Cậu bật cười.


"Nhưng các Fan không nghĩ vậy đâu!..." Tôi cãi lại.


"Nếu xuất hiện những tin đồn không hay thì tất cả là do tớ muốn thế, không phải do cậu."


Tôi mím môi, không muốn đôi co với cậu nữa. Cậu xoa đầu tôi rồi nói thật dịu dàng.


"Giờ tớ phải đi rồi. Tớ mà nhắn tin thì phải trả lời đấy! Chào nhé Hạ ngốc!"


Cậu vẫn vẫy tay ngay cả khi đã đi rất xa rồi. Tôi đứng đó nhìn bóng cậu từ từ khuất mất, đưa tay chạm vào nơi cậu vừa xoa, lòng bỗng vui một chút. 


Tôi mở cửa bước vào nhà, mẹ tôi đã đứng ngay đó. Với khuôn mặt cau có, mẹ mắng tôi.

"Cái con bé này, con đã bỏ đi đâu vậy? Mẹ định đưa con đi ăn mừng tốt nghiệp mà con lại biến mất."

"Con xin lỗi.. Vậy đi ăn ngay đi ạ." Tôi quàng tay ôm mẹ, người đã một mình nuôi tôi suốt 19 năm nay.

"Thôi khỏi, mẹ mua nguyên liệu về rồi, để mẹ nấu." Mẹ khẽ vuốt tóc tôi.


Tôi mỉm cười rồi đi vào phòng. Tin nhắn của Woojin lại đến, tôi suy nghĩ một chút rồi quyết định mở ra xem. Những gì mà cậu nhắn cho tôi chỉ đơn giản là: "Này Reum!".


"Sao thế?"


"Chậm chạp quá, tớ nhắn là phải trả lời ngay!" Cậu nhắn lại ngay lập tức.


"Mặc kệ cậu, tớ không nhắn với cậu nữa." Tôi nhấn gửi rồi để điện thoại xuống giường, mở tủ quần áo và chuẩn bị tắm.


Tôi chưa từng tưởng tượng được tôi sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp. Cắm đầu vào ôn thi đại học là đương nhiên, nhưng sau đó nữa tôi sẽ làm gì. Tôi không muốn trở thành một idol vì tôi muốn mình là một stylist hơn. Hiện tại tôi vẫn hoạt động với nhóm nhảy, thỉnh thoảng lại biểu diễn trên phố. Tôi nhảy vì sở thích, không phải vì ước mơ. Có lẽ tôi sẽ thi vào ngành thời trang, sau đó sẽ tính tiếp.


Tôi ngồi xuống bàn học, vẽ ra hết những gì trong đầu tôi, mặc kệ chiếc điện thoại không ngừng kêu lên. Sau một lúc lâu nó vẫn reo lên không ngừng nghỉ, tôi cau mày, cầm lấy nó tắt chuông rồi cuộn nó thật sâu trong chăn để không phải nghe cái tiếng thông báo nhức đầu nữa. . . . . . . Cái ngày đáng sợ ấy cũng đến, tôi bước vào phòng thi với trái tim loạn nhịp. Nhưng có lẽ tôi đã hoàn thành bài thi của mình khá tốt. Những ngày đợi điểm, tôi chỉ biết cuộn tròn trong chăn, không hề bước ra ngoài, thậm chí là ra khỏi phòng. Bỗng ai đó mở cửa, tôi nghĩ đó là mẹ tôi nên lười quay mặt nhìn. Người đó ngồi xuống giường, tôi vờ không quan tâm vì thừa biết là mẹ lại càu nhàu về việc dọn phòng.

"Ya! Lee YeoReum!" Tiếng quát làm tôi giật nảy mình.


Lòng tôi hơi hốt hoảng vì nhìn thấy Woojin, vội vã ngồi bật dậy.


"Tại sao là cậu..." Tôi vẫn còn bối rối. "Mẹ tớ đâu?"


"Đi làm rồi. Cậu còn muốn ngủ nữa sao? Dậy mau!"


Cậu kéo chăn, vẹo má tôi thật mạnh làm tôi hoàn toàn tỉnh ngủ. Cậu bước đến cửa phòng, nhìn tôi rồi nói.


"Cậu mau đi đánh răng rồi ra ăn sáng." Cậu cười mỉm "Này, Reum ngốc, hôm nay đã có điểm thi đại học rồi đấy." Cậu nói, trước khi đóng cửa phòng.


Cậu ấy nói gì cơ? Hôm nay á? Tôi vội vàng đi đến chỗ laptop, bật nó lên và nhập thông tin. Mắt tôi căng hết cỡ khi nhìn vào màn hình, tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.


"Lee YeoReum Thông báo nhập học trường đại học Kyung Hee"


Tôi mừng phát khóc, chạy ra khỏi phòng đến chỗ Woojin đang loay hoay nấu nướng. Tôi kéo tay áo cậu.


"Woojin à, tớ...tớ...tớ..." Tôi mừng đến phát run, không nói nên lời được, cậu đặt tay lên vai tôi."Bình tĩnh nào, nói từ từ thôi."


"Tớ đã được nhận vào đại học Kyung Hee!!!"


Woojin kéo tôi ngã người về phía trước, cậu ôm lấy tôi. Mặc dù đã thân thiết như thế từ bé nhưng tôi lại cảm thấy thật ngượng ngùng vào lúc này.


"Cậu đã làm rất tốt, cậu giỏi lắm Reum à." Cậu nói, giọng đầy trìu mến.


Cậu thả tay ra, bảo tôi ra ghế sofa ngồi. Cậu sẽ nấu thật ngon để đãi tôi. Woojin nấu ăn ngon lắm, tôi thích tất cả các món mà cậu nấu dù chỉ đơn giản là mỳ ăn liền.


"Woojin, hôm nay cậu không có lịch trình sao?" Tôi chợt hỏi khi đang lướt xem tin tức trên điện thoại.


"Không hẳn, tớ phải về công ty lúc 2h chiều."


"Ừ." Tôi đáp gọn.


Cậu đem bát mỳ đến, phục vụ luôn cả nước. Không biết bao lâu rồi chúng tôi mới có thể ngồi ăn cùng nhau như thế. Bên cậu tôi cảm thấy ấm áp lắm. Lúc nhỏ, tôi là người đã bảo vệ cậu. Vào đầu năm cấp hai, cậu đã nói rằng cậu sẽ bảo vệ tôi. Ở bên cậu, tôi luôn an toàn. . .









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net