Chương 3: Mất tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Ở bệnh viện lớn...
- Bạch Hiền, hãy bình tĩnh lại đi.
        Những giọt nước mắt tuôn rơi trên mặt anh, Khánh Tú an ủi anh:
- Sẽ ổn thôi, mọi thứ sẽ ổn thôi!

- Bạch Hiền, ông sao rồi?- Hắn chạy tới.
         Anh nhìn hắn, lấy tay lau những giọt nước mắt đó, cố mỉm cười lắc đầu. Khánh Tú thấy vậy gắt:
- Cậu không cần tỏ ra mạnh mẽ vậy đâu!
- Cậu...
           Cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ và y tá bước ra ngoài, Bạch Hiền đứng dậy, Xán Liệt hỏi:
- Ông tôi sao rồi?
- Chúng tôi xin lỗi, khi đưa vào bệnh viện đã quá muộn.
            Bạch Hiền hốt hoảng, chạy tới thi thể của ông, lay thật mạnh, anh như gọi trong vô vọng. Khánh Tú giữ anh lại. Anh khóc, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má. Một sự cô đơn bao quanh tâm hồn bé nhỏ đó.
             Vài ngày sau...
             Xán Liệt đang xử lí dữ liệu ở công ty thì chuông điện thoại vang lên.
- Xán Liệt ca, Bạch Hiền mất tích rồi!- Giọng nói của Thế Huân ở đầu dây bên kia.
- Cái gì?!? Tôi sẽ tới ngay!
             Hắn lái chiếc xe Bugatti Chiron với tốc độ nhanh. Hình như hắn không cần mạng sống nữa rồi! Hắn tăng tốc về nhà, trong đầu luôn hiện lên những ý nghĩ:
" Bạch Hiền, nếu em có mệnh hệ gì chắc anh không sống nổi nữa! "
" Làm ơn! Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì! Bạch Hiền, anh tới đón em, đừng làm điều gì dại dột! Làm ơn!!!"
               Hắn chạy vào nhà, trong nhà không có một bóng người. Hắn lại lái xe đi khắp khu phố. Vậy mà hình bóng của anh vẫn không thấy. Hắn cầm điện thoại lên:
- Chung Nhân, cậu có gặp Bạch Hiền không?
- Em không thích gặp người câm.
- Cậu không được nói Bạch Hiền như vậy!!!- Hắn tức giận gào lên.
- Chỉ là sự thật th...!- Chung  Nhân chưa nói xong thì hắn đã tắt máy.
        Hắn đang điên cuồng đi tìm một người. Địa điểm cuối cùng mà hắn nghĩ ra là công viên. Hắn tới đó, trời bắt đầu trở lên lạnh lẽo. Hắn nhìn thấy anh đang ngồi ở một góc. Hắn chạy thật nhanh tới, trong lòng hắn le lói một ánh sáng. Thấy có tiếng bước chân, anh ngẩng đầu.

             
             

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net