1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhạc nổi tưng bừng trong căn phòng bao được cách âm cẩn thận, xen lẫn trong mùi bia rượu nồng nặc còn có cả mùi nước hoa gay gắt của mấy tên đại gia cùng với mấy cô hầu rượu sexy đang ưỡn ẹo để quyến rũ mấy gã đó. Riêng cô gái kia, vẫn ngồi nép sát ở rìa ghế salon, đầu cúi thấp xuống hết mức như là đang che giấu đi sự tồn tại của chính mình trong không gian hoan lạc này.

Tàu Di là nơi ăn chơi xa hoa bậc nhất thành phố A này. Vào được đây không phải chỉ cần có tiền là vào được, những ông chủ lớn có máu mặt hay con cháu các tập đoàn trứ danh thường tụ tập ở nơi này.

Khương Nghĩa Kiện gãy điếu thuốc trong tay, rít một hơi dài rồi phả vào không trung một làn khói mờ ảo bao trùm lấy gương mặt tuấn tú của hắn. Đảo mắt một lượt khắp căn phòng, Khương Nghĩa Kiện dừng tầm mắt mình ngay cô gái đang ngồi ngoài rìa sopha kia, khóe miệng nhếch lên đầy ẩn ý.

Quả thực, rất giống.

Khương Nghĩa Kiện nói nhỏ với người đứng cạnh mình là Phác Chí Huấn, chẳng biết nói gì mà anh ta gật đầu và lập tức lôi cô gái kia ra ngoài. Khương Nghĩa Kiện rít nốt điếu thuốc rồi nói với mọi người trong phòng :

" Mọi người ở lại chơi vui vẻ, tôi có một chút chuyện nên tôi xin phép đi trước ".

Một tên bụng to lập tức đứng dậy với vẻ mặt tươi cười và làm điệu bộ cung kính đáp lại lời Khương Nghĩa Kiện: " Chuyện của Khương tổng sao chúng tôi dám làm lỡ dỡ, anh cứ đi đi ạ ".

Khương Nghĩa Kiện gật đầu nhẹ một cái rồi sải bước ra khỏi phòng bao. Những tưởng vì không hứng thú với những cuộc vui trụy lạc như thế nên Khương Nghĩa Kiện mới ra về, nhưng không, anh lại rảo bước về phía phòng bao ở cuối dãy. Mở cửa ra, đập vào mắt anh chính là thân ảnh y hệt bên phòng bao cũ, vẫn cúi thấp đầu như vậy. Khương Nghĩa Kiện ngồi xuống cạnh cô gái ấy, anh tựa lưng vào sopha một cách thoải mái đầy đối lập với cô gái rụt rè cạnh bên.

" Cô tên gì?. "

Giọng Khương Nghĩa Kiện vang lên đầy sức nam tính, tông giọng trầm ổn như muốn phá tan mọi bí bách trong lòng người. Giọng nói Khương Nghĩa Kiện có sức ảnh hưởng đến nổi cô gái ngồi cạnh anh thoáng chống giật mình, cô nói: " Diệp Nhã Tịnh" .

Nét mặt Diệp Nhã Tịnh thoáng chút bối rối, người đàn ông ngồi cạnh cô làm cô không có cách nào thoải mái hơn được. Lòng bàn tay Diệp Nhã Tịnh bắt đầu chảy mồ hôi, móng tay cứ liên tục bấu vào da thịt như sự phòng ngự mà cô dành cho người ngồi sát bên mình, Khương Nghĩa Kiện.

Khương Nghĩa Kiện đưa tay vén vài loạn tóc của Diệp Nhã Tịnh vào mang tai, anh nhận được sự thay đổi nhanh chóng trên người cô. Cơ miệng Khương Nghĩa Kiện tạo thành một đường cong tuyệt mỹ trước sự nhạy cảm của Diệp Nhã Tịnh. Lúc này, Diệp Nhã Tịnh đã cân bằng được sự sợ hãi trong lòng mình, Diệp Nhã Tịnh vô thức xoay đầu sang nhìn Khương Nghĩa Kiện. Ánh đèn mờ ảo của phòng bao càng làm nổi bật ngũ quan hoàn hảo của người đàn ông này hơn, mái tóc màu đỏ rượu như ẩn ẩn hiện hiện dưới một loạt ánh đèn khác nhau. Khương Nghĩa Kiện anh ta có một sức hút đặt biệt nào đó khiến Diệp Nhã Tịnh suýt nữa không kìm chế được bản thân mình.

Diệp Nhã Tịnh bị nỗi đau kéo về thực tại, cô lập tức xoay mặt về phía trước nhằm trốn tránh ánh mắt của Khương Nghĩa Kiện từ bao giờ đã nhìn chằm chằm vào mình.

" Sao cô lại làm công việc này?. "

Khương Nghĩa Kiện hỏi với ngữ khí mười phần thong thả.

Đối lập với Khương Nghĩa Kiện, Diệp Nhã Tịnh đang dần quay về với tâm trạng sợ hãi khi một mình bị bắt tới phòng bao này, " Mưu sinh ".

Khương Nghĩa Kiện không bất ngờ với câu trả lời của Diệp Nhã Tịnh, trên gương mặt vẫn bảy phần thong thả ba phần ung dung , " Cô đang căng thẳng? ".

Đúng vậy, Diệp Nhã Tịnh cực kì căng thẳng. Một thân một mình ở trong căn phòng kín cùng một gã đàn ông lạ mặt, dù cho có không căng thẳng thì cũng sợ bản thân không kiềm chế được ham muốn trước người đàn ông như tạc tượng trước mặt. Nhưng Diệp Nhã Tịnh cô xưa nay không phải loại người mê trai đẹp, nhất là loại người giàu có mãi mãi không chạm vào được như Khang Nghĩa Kiện trước mặt. Nên chỉ có thể là đang cực kì căng thẳng.

" Anh nói xem?. "

" Quả thực là đang căng thẳng. "

Diệp Nhã Tịnh cười nhẹ một hơi, dường như tảng đá nặng trong lòng 1 giây trước vừa được cởi bỏ, " Anh đưa tôi đến đây làm gì? Tôi không có gì để gây hứng thú cho anh đâu".

Khương Nghĩa Kiện vì câu nói của Diệp Nhã Tịnh mà suýt nữa bật cười thành tiếng, cô gái này có phải là đang quá đề cao bản thân rồi hay không?

" Cô nghĩ cô có cái gì để để tôi hứng thú với cô? "

" Vậy cuối cùng anh đưa tôi đến đây là để làm cái gì? "

" Ngày mai đừng đi làm công việc này nữa."

Diệp Tịnh Văn hơi bất ngờ vì câu nói của Khương Nghĩa Kiện, cô bất giác nhíu mày, " Vì cái gì? Anh nghĩ anh là cái gì mà cản được tôi? ".

Một khắc sau đó Khương Nghĩa Kiện liền đè thân ảnh tráng kiện của mình lên người Diệp Nhã Tịnh. Cách nhau nhiều lớp vải mà Khương Nghĩa Kiện vẫn có thể cảm nhận được cơ thể căng cứng của Diệp Nhã Tịnh dưới thân mình. Hô hấp của Diệp Nhã Tịnh càng lúc càng khó khăn, Diệp Nhã Tịnh cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Khương Nghĩa Kiện đang phả vào mặt mình.

" Cô nên thỏa hiệp với mọi điều tôi nói. "

" Hừ, tôi không phải là loại phụ nữ anh hay qua lại trên giường. "

" Nếu em không muốn trở thành loại phụ nữ đó thì ngoan ngoãn nghe theo lời của tôi. "

Khương Nghĩa Kiện ngồi dậy, chỉnh lại áo vest ngoài đôi chút rồi sải bước về phía cửa chính, mở cửa ra nhưng vẫn không quên để lại câu nói, " Ngày mai đến tìm tôi ".

Diệp Nhã Tịnh vẫn còn vật lộn với đống cảm xúc sau khi Khương Nghĩa Kiện bỏ đi, hàng đống suy nghĩ cứ chạy quay đầu Diệp Nhã Tịnh, nào là người đàn ông này là ai, tại sao anh ta lại bắt cô đến đây và tại sao phải làm theo lời của hắn mặc dù đến cái tên cô còn chưa được biết?

Diệp Nhã Tịnh rời sopha đứng dậy đi về là chuyện của một lúc sau đó, nhưng khi ra đến quầy tiếp tân thì Chu Tiêu Lộ gọi giật ngược Diệp Nhã Tịnh lại, " Khương tổng nói tôi chuyển cái này cho cô ".

Mi tâm Diệp Nhã Tịnh nhíu lại, gương mặt xuất hiện vài phần bất an, Diệp Nhã Tịnh nhận lấy rồi đi về nhà. Đêm nay lạnh thật.

***

Quăng túi xách lên chiếc ghế sopha đối diện giường rồi nhanh chóng nằm ụych xuống, mắt Diệp Nhã Tịnh nhìn đăm đăm lên trần nhà có dán vài tấm đề can hình bầu trời. Lại là hình ảnh của người đàn ông ban nảy, người mà cho đến tận bây giờ Diệp Nhã Tịnh chỉ biết mỗi một thông tin, anh ta là Khương tổng của tập đoàn Khương Nhĩ nổi danh ở thành phố A. Lục trong túi ra tấm danh thiếp mà Chu Tiêu Lộ đã đưa cho cô, Khương Nghĩa Kiện, anh ta tên là Khương Nghĩa Kiện.

Diệp Nhã Tịnh đã sống ở thành phố A này bảy năm rồi, ít nhiều cũng đã biết tập đoàn Khương Nhĩ trải qua một cơn khủng hoảng dường như có thể nhấn chìm cả một tập đoàn quy mô lớn, những tưởng sau sự kiện đó Khương Nhĩ đã phá sản và đang trên bờ diệt vong, thì Khương tổng của họ chẳng biết làm cách nào mà vực dậy được cả tập đoàn và đưa Khương Nhĩ đứng đầu những tập đoàn hùng mạnh nhất về công nghệ điện tử. Còn về phần Khương tổng của bọn họ là ai thì Diệp Nhã Tịnh không mấy quan tâm, nhưng trong đầu của Diệp Nhã Tịnh có thể tưởng tượng được người đàn ông đứng sau Khương Nhĩ chắc hẳn là một người chững chạc và đã có tuổi nên mới đủ năng lực để làm nên chuyện lớn như vậy? Nhưng sự thật lại không phải thế, Khương Nghĩa Kiện hoàn toàn rất trẻ, đoán chừng anh tầm ba mươi tuổi đổ lại thôi. Phải nói Khương Nghĩa Kiện nằm trong diện người trẻ tuổi mà thành đạt bậc nhất ở thành phố này.

Vậy một người tầm cỡ như vậy làm sao mà để ý đến loại hèn mọn như cô?

Diệp Nhã Tịnh triền miên trong hàng loạt suy nghĩ mà thiếp đi lúc nào không hay.

Lúc tỉnh dậy đã là 7h30 sáng của ngày hôm sau, ánh nắng buổi sáng len lỏi vào từng ngóc ngách của căn phòng nhỏ, xuyên qua từng tán lá của chậu cây để trên chiếc bàn nhỏ trải dài khắp căn phòng.

Diệp Nhã Tịnh suy nghĩ một chút, rồi nhanh chóng sửa soạn đi một chuyến đến Khương Nhĩ. Chẳng qua là vì lời nói hôm qua của Khương Nghĩa Kiện làm Diệp Nhã Tịnh có chút không yên lòng, Khương Nghĩa Kiện nói được những lời đó mà không có chút nào ngượng ngập thì có lẽ anh ta nói được làm được, anh ta là ai? Là Khương Nghĩa Kiện của tập đoàn Khương Nhĩ, từng lời nói ra chắc như đinh đóng cột. Dù gì Diệp Nhã Tịnh cũng không có ý định duy trì một công việc mà cô cho rằng là không mấy thanh cao ở các phòng bao kia.

Diệp Nhã Tịnh ngồi xe bus đến địa chỉ được ghi trên tấm danh thiếp. Hôm nay cô mặc một chiếc áo thun trắng cùng quần ống suông màu be trông rất hợp với lứa tuổi hai mươi ba của cô.

Vừa bước vào Khương Nhĩ, đập vào mắt Diệp Nhã Tịnh là một đại sảnh lớn với hàng chục người đi đi lại lại mà hoa hết cả mắt. Diệp Nhã Tịnh sải bước đi về phía tiếp tân, đang hít một hơi thật sâu để chuẩn bị nói thì nhân viên tiếp tân cung kính nói trước, " Cô là cô Diệp đúng không ạ? Mời cô đi theo tôi ".

Diệp Nhã Tịnh không mấy ngạc nhiên vì cô đã đoán trước được Khương Nghĩa Kiện đã sớm biết hôm nay cô sẽ đến đây. Đi thang máy đến tầng cao nhất của toà nhà, hành lang dẫn đến phòng của Khương Nghĩa Kiện được trang trí rất công phu với rất nhiều bức tranh của các họa sĩ nổi tiếng. Nhưng lạ một điều là tầng này rất ít người qua lại, chứng tỏ một điều, những người cóc ké trong công ty không bao giờ có cơ hội để được đặt chân lên đây. Mà Diệp Nhã Tịnh cô hôm nay được diện kiến phòng của Khương tổng nổi danh ở thành phố A quả là một điều may mắn trong hai mươi ba năm làm người của mình. Diệp Nhã Tịnh thầm cảm thán trong lòng.

" Khương tổng đang đợi cô Diệp trong phòng, mời cô vào. "

Diệp Nhã Tịnh đi vào, tầm mắt cô dừng ngay người đàn ông đang cắm cúi ghi ghi chép chép cái gì đó. Quả thực, Khương Nghĩa Kiện chỉ cần ngồi yên không làm gì thế thôi cũng đủ mê hoặc người ta, ngũ quan tương phản càng làm nổi bật hơn vẻ nghiêm nghị trên mặt anh.

" Đến đó ngồi chờ tôi một chút. "

Khương Nghĩa Kiện không ngẩng đầu mà vẫn tiếp tục làm việc. Diệp Nhã Tịnh nghe theo và đến sopha ngồi chờ.

Câu nói tiếp theo của Khương Nghĩa Kiện đã là 15 phút sau đó, " Lại đây ". Diệp Nhã Tịnh thoáng cái giật mình vì giọng nói của Khương Nghĩa Kiện, anh nhỏ nhẹ mà ấm áp. Tông giọng của người đàn ông này, có chết cũng không quên được.

Diệp Nhã Tịnh mau chóng đứng dậy đi về phía Khương Nghĩa Kiện.

Khương Nghĩa Kiện nhìn vào bộ dạng của Diệp Nhã Tịnh, khác hẳn với một Diệp Nhã Tịnh rụt rè mà quyến rũ đêm qua, thay vào đó là một Diệp Nhã Tịnh đầy phóng túng và thoải mái. Hôm nay cô buộc tóc đuôi gà, càng làm tăng thêm vẻ trẻ trung năng động của mình. Khóe miệng Khương Nghĩa Kiện khẻ nhếch lên góp phần làm giảm đi vẻ nghiêm nghị trên gương mặt mình.

Diệp Nhã Tịnh đứng trước bàn làm việc của Khương Nghĩa Kiện, vẻ mặt của Diệp Nhã Tịnh bây giờ cho thấy cô đang không hiểu vì sao mình đang đứng ở đây. Khương Nghĩa Kiện bảy phần thư thả nói với Diệp Nhã Tịnh, " Tôi nói cô lại đây ".

Diệp Nhã Tịnh vẫn không hiểu ý tứ trong câu nói của Khương Nghĩa Kiện, nhưng vẫn miễn cưỡng bước đến bên cạnh anh.

" Cô không hỏi vì sao cô lại phải đến đây à? "

" Thế vì sao tôi lại phải đến đây? "

Khương Nghĩa Kiện đang bắt đầu cảm thấy hứng thú với điệu bộ không sợ trời không sợ đất của cô gái này. Quả thực không giống hôm qua, cái vẻ rụt rè trong phòng bao đầy mùi rượu đã biến mất tâm rồi. Khương Nghĩa Kiện tựa lưng vào ghế, chấp hay tay trước bụng rồi nói với Diệp Nhã Tịnh, " Từ ngày mai cô không cần đi làm ở Tàu Di nữa. "

Số lần nhíu mày của Diệp Nhã Tịnh từ hôm qua đến nay dường như không đếm xuể. Diệp Nhã Tịnh bật cười thành tiếng, lắc đầu như xem câu nói của Khương Nghĩa Kiện chỉ là gió thoảng mây bay.

" Tôi còn phải nuôi người thân thưa Khương tổng. "

" Tôi đã nói gì cô nhớ không? Cô nên ngoan ngoãn nghe theo lời tôi nói. "

" Tôi chỉ vừa mới kí hợp đồng hôm qua, nghỉ việc thì anh có biết tôi phải đền bù bao nhiêu tiền không hả? "

Nét mặt Khương Nghĩa Kiện vẫn không thay đổi, vẫn cứ là mười phần thong thả khi nói chuyện với cô gái này. Đã từ lâu lắm rồi không có ai dám đứng trước mặt Khương Nghĩa Kiện anh chống đối như vậy, càng không có ai dám lớn tiếng với anh như vậy. Nhưng cô gái này không sợ trời không sợ đất, chắc vừa nhặt được gan hùm bên đường.

" Từ ngày mai cô đến nhà tôi ở. "

Diệp Nhã Tịnh cắn môi thể hiện bộ mặt tức đến không chịu nổi, cái gì mà dọn đến nhà anh ở, sao tôi phải dọn đến cái nơi đó. Người đàn ông này sao có thể ngang ngược đến mức vô lí như vậy?

Diệp Nhã Tịnh suýt chút nữa là phun ra lửa, " Không bao giờ. "

Khương Nghĩa Kiện ung dung nói, " Em không nên làm trái ý của tôi. "

Nói xong, Khương Nghĩa Kiện đứng dậy rảo bước về phía cửa, ngoảnh đầu lại nói với Diệp Nhã Tịnh, " Đi thôi, chẳng phải cô đang đói à? "

Diệp Nhã Tịnh hoàn hồn đưa tay lên sờ cái bụng đói meo của mình. Diệp Nhã Tịnh đang đói đến mức bụng muốn dán vào lưng rồi. Khi sáng cô đến thẳng đây luôn có ăn cái gì đâu, huống hồ bây giờ đã là 11 giờ trưa rồi. Nhưng sao Khương Nghĩa Kiện lại biết cô đang đói? Chẳng lẻ bụng Diệp Nhã Tịnh đã đánh trống từ bao giờ mà cô không biết?

Diệp Nhã Tịnh cúi đầu để giấu đi hai má đỏ ửng vì ngại ngùng của mình, nhanh chóng đi theo phía sau Khương Nghĩa Kiện, thế nên cô mới không phát hiện trên gương mặt người đàn ông kia đã nở một nụ cười ngàn năm mới thấy.

***

Đêm qua, khi vừa đưa Diệp Nhã Tịnh ra ngoài căn phòng khác, Phác Chí Huấn nhanh chóng làm theo lời Khương Nghĩa Kiện đi điều tra thông tin của Diệp Nhã Tịnh. Đúng là người của Khương Nghĩa Kiện nên hiệu suất làm việc cũng nhanh đến chóng mặt, chỉ mới một giờ trôi qua mà Phác Chí Huấn đã thu thập được hầu như là toàn bộ thông tin.

Diệp Nhã Tịnh 8 năm trước sống ở thành phố S, trước giờ Diệp Nhã Tịnh chỉ sống trong sự bảo bọc của ba mẹ, cô không có anh em, gia đình chỉ vỏn vẹn có ba người. Nhưng rồi một hôm, ba mẹ của Diệp Nhã Tịnh chẳng may gặp tai nạn trên đường đi làm về, nhưng có một điều tệ hơn nữa là ngày ba mẹ gặp tai nạn mất đi cũng chính là ngày sinh nhật của cô. Khủng hoảng ập lên đôi vai bé nhỏ của cô gái 15 tuổi, Diệp Nhã Tịnh bất ngờ chỉ còn có một mình trên cõi đời bạt bẽo này.

Một năm sau đó Diệp Nhã Tịnh quyết tâm đến thành phố A để tìm công việc, phải tiếp tục cuộc sống một cách thật có ý nghĩa. Người thân mà Diệp Nhã Tịnh nói đến là một bà lão không ai chăm sóc ở khu nhà kế bên, Diệp Nhã Tịnh gặp được bà Tần ấy là một năm sau khi cô ổn định được ở thành phố A. Vì thương cho hoàn cảnh của bà Tần, thương luôn cho hoàn cảnh của chính mình nên Diệp Nhã Tịnh quyết định để bà Tần về sống chung và chăm sóc cho bà ấy.

Xã hội mà, đâu có được êm đềm như trong vòng tay của ba mẹ năm nào. Không thể cứ là áo bông của ba mẹ nữa rồi, từ khi bước ra đời thì Diệp Nhã Tịnh đã xác định mình sẽ phải trở thành áo giáp sắc để có thể bảo vệ chính bản thân mình.

Phác Chí Huấn điều tra được rằng Diệp Nhã Tịnh vì tiền thuốc và tiền học phí quá đắt đỏ, mà nghe nói làm một đêm ở Tàu Di có thể nuôi sống cô mấy tháng, nên Diệp Nhã Tịnh quyết định sẽ kí hợp đồng hai đêm ở nơi này. Cuộc sống của một cô gái đơn thân độc mã phải khổ cực thế nào mới phải bán mạng vào Tàu Di? Chỉ có thể là quá nghèo khổ.

Khương Nghĩa Kiện đọc xong đống thông tin mà Phác Chí Huấn vừa đưa, vẻ mặt vẫn không mấy thay đổi, Khương Nghĩa Kiện lấy tay day day thái dương rồi nói với Phác Chí Huấn, " Cậu sắp xếp cho bà Tần một nơi ở mới đi, gọi thêm một người bảo mẫu tới ".

Phác Chí Huấn là người bên cạnh Khương Nghĩa Kiện lâu năm nhất, hơn ai hết anh hiểu rõ được tính cách của người đàn ông này. Kể từ chuyện xảy ra năm đó, Khương Nghĩa Kiện dường như đã trở thành một Khương Nghĩa Kiện rất khác. Anh trầm tính và ít nói hơn, có thời gian chỉ biết vùi đầu vào công việc cho qua ngày đoạn tháng. Nhưng anh vẫn là Khương Nghĩa Kiện, một Khương Nghĩa Kiện vẫn một lòng một dạ với quá khứ.

Kiềm lòng không nổi, Phác Chí Huấn buộc mình phải lên tiếng:

" Cô ấy là Diệp Nhã Tịnh! "

Khương Nghĩa Kiện lê cặp mắt mỏi mệt lên để đối lại câu nói của Phác Chí Huấn, " Tôi biết ".

Phác Chí Huấn thở dài một hơi, rốt cuộc cũng mở cửa phòng rời đi để lại thân ảnh cô đơn lại gian phòng rộng. Ánh đèn màu vàng neon trên bàn làm việc cũng không thể làm ấm hơn cõi lòng của người đàn ông này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net