3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào một chiều thu tháng 7, Khương Nghĩa Kiện cùng Hạ Hân Nghiên đang cùng nhau ôn bài trong thư viện của trường đại học trọng điểm ở thành phố A. Nhiều người qua lại có thể thấy cách người con trai ân cần giảng dạy cho người con gái ngồi cạnh mình, một cái gì đó rất thực. Nụ cười trên mặt Hạ Hân Nghiên mỗi lúc một tươi, vì cô cảm nhận được từng ánh mắt người ngoài đang ngưỡng mộ về người bạn trai của mình thế nào.

Khương Nghĩa Kiện nhìn Hạ Hân Nghiên đang cười không có mục đích như vậy liền trêu chọc, " Em cười như con dở thế là cho ai xem? ".

Cô bỉu môi, " Anh không thấy mọi người đang ngưỡng mộ chúng mình sao? ".

" Anh chỉ thấy em đang cố ý trốn tránh làm đống bài tập này thôi. "

Hạ Hân Nghiên biết không thể đùa với sự nghiêm túc trong học tập của anh nên cô miễn cưỡng ngồi làm tiếp bài tập mà anh giao cho cô từ ba tiếng trước. Chỉ còn 3 tháng nữa là cô và anh tốt nghiệp đại học, sẽ được giải thoát khỏi sự gò bó của đống bài tập rắc rối này. Nhưng trước khi bước ra được thế giới tự do tự tại, cả hai còn phải qua được ải tốt nghiệp đã. Nghĩ tới đây thì Hạ Hân Nghiên bắt đầu ngán ngẫm, so với Khương Nghĩa Kiện thì Hạ Hân Nghiên có thành tích học tập kém hơn rất nhiều.

Hạ Hân Nghiên là một cô gái giản dị, cô không thích những thứ cầu kì xa hoa, thứ cô thích duy nhất đó chính là Khương Nghĩa Kiện. Vì thích Khương Nghĩa Kiện mà từ chối biết bao người khác, vì thích Khương Nghĩa Kiện mà cố gắng học tập để vào được trường đại học trọng điểm, vì thích Khương Nghĩa Kiện mà sau này muốn sinh con đẻ cái cho anh. Cũng là vì Khương Nghĩa Kiện bắt gặp được nụ cười tươi như đóa hoa nở rộ dưới ánh mặt trời hôm đó, cho nên mới đem lòng yêu thương Hạ Hân Nghiên cho đến hôm nay. Anh từng hứa sau khi tốt nghiệp đại học sẽ tìm một công việc thật tốt, sẽ cho cô một cuộc sống không thiếu bất cứ thứ gì. Anh còn hứa sẽ cho Hạ Hân Nghiên vi vu trên chiếc siêu xe sang trọng bậc nhất thành phố A.

Cả hai dường như đã trở thành một phần không thể thiếu của nhau, từ một lúc nào đó mà Hạ Hân Nghiên đã trở thành sinh mệnh của Khương Nghĩa Kiện.

Cả hai đã thuận lợi vượt qua kì thi cuối cùng trước khi tốt nghiệp đại học. Ngày dự lễ tốt nghiệp, thời tiết không được tốt cho lắm, những đám mây âm u kéo đến không ít. Khương Nghĩa Kiện phóng mô tô đến nhà để đón Hạ Hân Nghiên đi cùng mình, ngày quan trọng như vậy thì anh và cô nên đi cùng nhau.

Từ xa chạy lại, Khương Nghĩa Kiện đã bắt được bóng dáng tinh nghịch của Hạ Hân Nghiên đang đứng đợi mình, khóe miệng anh bắt đầu nhếch lên, để lộ ý cười kín đáo.

" Trông em thế nào? Ổn không? "

Khương Nghĩa Kiện đưa tay gãi gãi cánh mũi rồi gật đầu. Hạ Hân Nghiên hiểu được ý của anh nên cười tươi như đóa hoa chớm nở. Khương Nghĩa Kiện bị vẻ đáng yêu của cô làm cho xiu lòng, lấy tay xoa đầu cô. Cô lên xe để anh đưa đến trường. Gió mạnh từ hai bên như tát người, nhưng chiếc moto của Khương Nghĩa Kiện như con tuấn mã lao vút trong gió. Lạng lách qua từng chiếc ô tô, vượt mặt từng chiếc phân khối lớn, băng qua các con hẻm, ... bóng dáng của đôi nam nữ khiến người đi đường phải trầm trồ không ngừng.

Anh nói to với Hạ Hân Nghiên, " Hạ Hân Nghiên, sau này anh sẽ đưa em đi bằng chiếc ô tô mà em thích nhất ".

Cô từ đằng sau ôm chặt lấy eo của Khương Nghĩa Kiện, ngực dán sát vào lưng của anh, rướn người ra phía trước hét to, " Được, em sẽ chờ ".

1 giây sau câu nói của Hạ Hân Nghiên, chiếc moto của Khương Nghĩa Kiện vì né chiếc xe tải mất lái phía trước mà đâm thẳng vào dảy phân cách. Cả người của cô văng ra khỏi chiếc moto rồi trượt dài trên mặt đường. Anh nằm đó, nhìn cô gái nhỏ của mình đang bị máu tươi nhấn chìm. Anh bắt đầu gượng sức đứng dậy đi về phía Hạ Hân Nghiên, cứ mỗi hai ba bước đi lại loạng choạng khụy xuống mặt đường một lần.

Khương Nghĩa Kiện vì nhiệt độ xung quanh bổng chốc trở nên ấm hơn mà giật mình tỉnh khỏi giấc mộng. Một giấc mơ tựa như cả một phần kí ức mà anh muốn giấu nó thật kĩ.

Lúc đi xuống nhà bếp định rót cốc nước thì thấy Khương Nghĩa Kiện nằm ở sopha phòng khách, vốn là không có ý định đi lại nhưng vì cái gì đó thôi thúc bước chân Diệp Nhã Tịnh. Khương Nghĩa Kiện nằm đó, đầu mày châu nhẹ lại có vẻ là đang gặp ác mộng. Nhưng ngủ quan tương phản cùng ánh mặt trời càng làm tăng thêm vẻ nghiêm nghị trên mặt anh. Đây cũng phải nói là lần đầu tiên Diệp Nhã Tịnh có cơ hội ngắm trực diện nhan sắc phi thực tế của Khương Nghĩa Kiện như vậy. Cô chần chừ một lát rồi lên phòng mình lấy chăn xuống đắp cho anh, nằm không thế này thì cũng không hay cho lắm.

Khi vừa đắp chiếc chăn lên người thì Khương Nghĩa Kiện đột ngột mở mắt làm cô cứ như bị bắt quả tang vừa làm chuyện mờ ám gì đó.

Luống cuống chẳng biết nói gì vào lúc này, Diệp Nhã Tịnh đành biếng bị động thành chủ động, " Tôi làm anh thức giấc à? ".

Khương Nghĩa Kiện vừa trải qua giấc ngủ dài liền uể oải ngồi dậy, vươn tay kéo lấy cả người của cô ngồi lên người mình, miệng cười đẩy ẩn ý, " Không có ".

" Lần sau anh có ngủ thì lên phòng mà ngủ, bộ dở hơi hay sao mà nằm đây cho gió tạt vào mặt à? "

Anh bật cười vì sự thẳng tính của Diệp Nhã Tịnh, anh cố tình xiên xẹo ý nghĩa câu nói của cô, " Cô là đang quan tâm tôi? ".

Cô bực bội vì anh đang cố tình trêu chọc mình, " Tôi chỉ thuận miệng nói thôi ".

" Nhưng tôi vẫn nghĩ là cô đang quan tâm tôi. "

" Vậy thì anh nên tự ngẫm lại suy nghĩ của mình một lần nữa đi. "

Diệp Nhã Tịnh thực sự tức giận đứng dậy khỏi người của Khương Nghĩa Kiện bỏ đi, nhưng anh nhanh hơn cô một bước nên đã bắt được cánh tay cô lại, Khương Nghĩa Kiện ngẩn mặt cùng nụ cười như có như không của mình nói với Diệp Nhã Tịnh, " 10 phút sau tôi đưa cô đi mua sắm, ngày mai cô cùng tôi đến tham gia một bữa tiệc ".

Cô nghe không hiểu lời nói của Khương Nghĩa Kiện liền phản bác lại, " Tại sao lại là tôi? "

" Vì tôi muốn như thế. "

Không còn lí do nào để từ chối không đi nữa, cô đành miễn cưỡng đồng ý. Dù gì đây cũng là cơ hội tốt để được ra ngoài hít thở khí trời, ngày đến biệt thự của Khương Nghĩa Kiện đến hôm nay đã là ngày thứ ba rồi cô mới được bước chân ra ngoài.

Diệp Nhã Tịnh đưa mắt ngắm nhìn mọi thứ xung quanh qua cửa kính ô tô, chỉ mới có ba ngày không ra đường mà tưởng chừng như ba năm. Khương Nghĩa Kiện ngồi cạnh nhìn dáng vẻ yên tĩnh của cô mà trong mắt tràn ngập ý cười. Vẫn là mùi hương êm dịu trên người cô nắm bắt sự chú ý của anh, không nồng không lố, mùi nước hoa dịu nhẹ trên người cô càng làm cho đối phương thêm phần tham lam hít ngửi.

Diệp Nhã Tịnh xoay đầu qua đúng lúc Khương Nghĩa Kiện nhoẻn miệng cười, cô liền cảm thấy anh đã nhìn mình rất lâu rồi, bất giác hỏi, " Anh cười cái gì? ".

" Cô quản chỗ ngủ của tôi, bây giờ còn quản cả việc tôi cười à? "

" Khương tổng đây có mức độ tự luyến cao hơn người thường là tôi rất nhiều nhỉ? "

" Tôi chấp nhận lời khen này. "

Diệp Nhã Tịnh tự thấy mình không đủ trình để đối chất với Khương Nghĩa Kiện nên đành chịu thua trước mồm miệng của hắn.

Không biết đi bao lâu mà giờ đã đến được trung tâm mua sắm, Khương Nghĩa Kiện và Diệp Nhã Tịnh cùng hai người vệ sĩ đi phía sau bước vào từng cửa hiệu quần áo cho đến tiệm trang sức.

Vào lựa một lúc lâu, anh ngao ngán lắc đầu trước gu thẩm mỹ của Diệp Nhã Tịnh. Mỗi bộ váy mà cô chọn đều không lọt nỗi vào mắt anh, anh đưa tay day day trán mình. Khương Nghĩa Kiện đứng dậy đảo một vòng rồi quơ ngay vài bộ đúng theo ý mình, nhân viên đi sau cũng cảm thán về gu thẩm mỹ của người đàn ông này.

Anh đi lại nhét vào tay cô đống đồ mình vừa chọn cho, Diệp Nhã Tịnh hết nhìn mấy bộ đồ trong tay rồi lại nhìn Khương Nghĩa Kiện trước mặt. Thở dài một hơi rồi bước vào phòng thay tất cả ra. Cô bước ra với bộ đồ nào cũng hợp ý của Khương Nghĩa Kiện, anh lập tức cho thanh toán tất cả những gì cô vừa thử.

Sau khi bước ra từ cửa hàng quần áo, Khương Nghĩa Kiện lại đưa Diệp Nhã Tịnh vào một khu trang sức ở phía đối diện. Diệp Nhã Tịnh nhiều năm trước có một ước mơ rằng, nếu lần đầu được bước vào đây thì sẽ là cùng người đàn ông của mình, sẽ cùng người yêu thương mình bằng cả tấm chân tình, sẽ là người mua cho mình bất cứ món gì mình thích. Nhưng bây giờ, lần đầu tiên cô được bước vào đây lại là cùng người có lẻ là đang bao nuôi mình không rõ lí do, lại cùng người đàn ông không phải của mình, cũng không phải là người yêu thương mình bằng cả tấm chân tình.

Cuộc đời mà, ai lớn lên đều phải đôi ba lần nhìn thấy ước mơ của mình tan vỡ. Nhưng lại không ngờ chứng kiến ước mơ một thời tan vỡ thì lại có loại cảm xúc này,...

Hổn độn, chông chênh.

Khương Nghĩa Kiện quan sát nét mặt suy tư của Diệp Nhã Tịnh, anh ho lớn một tiếng sau đó nói, " Nhìn trúng cái nào à? ".

Diệp Nhã Tịnh đang chìm đắm trong quá khứ được kéo trở về thực tại, cô xoay người nhìn chằm chằm vào mắt Khương Nghĩa Kiện. Vẻ mặt thể hiện rằng cô sắp nói ra điều gì đó rất phi thực tế.

Ánh mắt Khương Nghĩa Kiện nhìn cô rất chăm chú, dường như anh cũng đang chờ hành động tiếp theo của cô.

" Nếu tôi nói tôi thích, anh sẽ đồng ý mua cho tôi chứ? "

" Phải xem biểu hiện của em thế nào đã. "

Diệp Nhã Tịnh bất giác cười nhạt, tiến từng bước đến sát người của Khương Nghĩa Kiện, khiển chân ghé sát vào tai nói nhỏ. Từng chữ phát ra đều làm cho người của Khương Nghĩa Kiện như có dòng điện kích thích chạy qua, " Tôi rất thích ".

Khương Nghĩa Kiện bật cười đầy ẩn ý, đáy mắt hiện rõ sự yêu chiều dành cho người phụ nữ đang đứng trước mặt mình. Anh nắm thắt lưng Diệp Nhã Tịnh kéo sát lại người mình, cất giọng băng lãnh, " Cô thật biết cách khiến người khác phải phục tùng ".

" Tôi không dám nhận lời khen của Khương tổng đây. "

Một khắc trước Diệp Nhã Tịnh tự an ủi mình bằng một suy nghĩ ngông cuồng, rằng nếu đã không thể bước chân vào đây với người đàn ông của cuộc đời mình, không thể bước chân vào đây với người cô yêu sâu đậm, nhưng cô hôm nay vào đây cùng người có đủ khả năng để mua cho cô mọi thứ cô muốn. Đúng thật, ông trời lấy đi của người ta thứ này thì chắc chắn sẽ ban cho người ta thứ khác. Diệp Nhã Tịnh trong lòng thầm tự giễu bản thân.

Khương Nghĩa Kiện cho người thanh toán tất cả mọi thứ mà Diệp Nhã Tịnh chọn, rồi cùng cô sang vài nơi khác để mua sắm. Cả hai về tới nhà đã là gần nữa đêm, Diệp Nhã Tịnh mau chóng trốn về phòng của mình.

Nhìn đống đồ vừa được Khương Nghĩa Kiện chi trả, đáy mắt cô bổng chốc nổi đỏ. Cô cảm thấy bản thân bây giờ chẳng khác gì những cô gái được mấy tên đại gia bao nuôi, không khác mấy những người dùng nhân phẩm để đổi lại lợi ích cho bản thân. Diệp Nhã Tịnh quàng tay ôm lấy hai chân, đầu ngước lên nhìn trần nhà tránh cho những giọt nước mắt nóng ấm rơi xuống, răng cắn chặt lấy môi suýt chút nữa là bật máu để ngăn bản thân không phải khóc.

Cuộc sống mà cô mong muốn từ bao giờ đã đi lệch quỹ đạo đến như vậy?

***

Bữa tiệc mừng sinh nhật hai mươi lăm tuổi con gái rượu của Lâm Vũ Cố, Lâm Thanh Thương. Khách mời tới dự đều là những người có máu mặt của giới thượng lưu, căn bản những người có thân phận tầm thường thì không có cơ hội xuất hiện ở nơi này. Lâm Vũ Cố là đối tác làm ăn lâu năm của Khương Nhĩ, hôm nay có nhã ý mời Khương Nghĩa Kiện đến đây cũng là muốn tác thành cho anh và con gái vàng ngọc của mình.

Khương Nghĩa Kiện cùng Diệp Nhã Tịnh khoát tay nhau bước vào, nhiều người qua lại chú ý vào mĩ nữ đang đi cùng Khương Nghĩa Kiện, lần nào họ cũng phải trầm trồ không ngớt vì những người phụ nữ đi bên cạnh anh, đều đẹp tuyệt trần.

Hôm nay Diệp Nhã Tịnh mặc chiếc váy xuông dài tới mắc cá chân màu xanh nhạt, là chiếc váy hôm trước chọn mua cùng Khương Nghĩa Kiện. Tông trang điểm nhẹ nhàng càng làm tôn lên vẻ thuần khiết trên gương mặt cô, không quá đậm cũng không quá nhạt. Bổng nhiên một đoạn kí ức vụt lại trong đầu Diệp Nhã Tịnh, năm đó cô còn nhớ rất rõ ba mẹ mình từng nói đợi đến năm cô mười tám tuổi trăng tròn, nhất định sẽ tổ chức cho cô một bữa tiệc đáng nhớ nhất trong đời. Nhưng Diệp Nhã Tịnh vẫn đợi, đợi đến năm nay là năm cô hai mươi ba tuổi rồi.

Khương Nghĩa Kiện nghiêng mặt tia thấy hốc mắt Diệp Nhã Tịnh ửng đỏ, đáy lòng dâng lên một nổi đau xót nhưng anh mau chóng dìm nó xuống, nhẹ giọng hỏi, " Làm sao vậy? "

Diệp Nhã Tịnh nhìn Khương Nghĩa Kiện rồi nhẹ nhàng lắc đầu, một tay ôm lấy tay còn lại, như chính là đang ôm bản thân giữa những chuỗi mất mác.

" Đi cùng tôi sang kia một chút. "

" Được. "

Khi nhận được thiệp mời của Lâm Vũ Cố đến đây, Khương Nghĩa Kiện đã biết ông sẽ tác thành cho anh và Lâm Thanh Thương con gái ông ta. Sở dĩ anh đưa Diệp Nhã Tịnh đến đây cốt ý là tránh việc phải day dưa với con gái nhà họ Lâm kia.

Khương Nghĩa Kiện cằm ly rượu đến gần Lâm Vũ Cố và Lâm Thanh Thương, đi theo sát phía sau là Diệp Nhã Tịnh.

" Lâm tiểu thư, sinh nhật vui vẻ. "

" Cảm ơn Khương tổng đã dành chút thời gian để đến chung vui cùng tôi hôm nay. "

" Tôi mới phải là người cảm ơn vì đã được đến bữa tiệc không phải ai cũng được đặt chân vào của Lâm gia chứ. "

Cả ba cùng cười rộ lên, riêng Diệp Nhã Tịnh chỉ đứng đó không nói không cười, giống như những người trước mặt và bên cạnh cô và cô dù đứng một chỗ nhưng không cùng một thế giới. Ví như việc hôm nay nếu Diệp Nhã Tịnh không dùng thân phận là người phụ nữ bên cạnh Khương Nghĩa Kiện thì cô có được đặt chân vào nơi xa hoa này hay không?

Và câu trả lời là không.

Lâm Vũ Cố quan sát người phụ nữ đứng cạnh Khương Nghĩa Kiện từ nảy giờ mà không mở miệng nói một lời, liền lập tức nhận ra đây không phải là người cùng Khương Nghĩa Kiện đến các bữa tiệc lớn nhỏ trước giờ, cô ta không phải là Dương Tâm Dật. Trong lòng thầm cảm thấy may mắn, vì nếu không phải Dương Tâm Dật thì chắc chắn là thư kí của anh ta.

" Thanh Thương nhà tôi vừa tròn hai mươi lăm tuổi, Khương tổng đây cũng đã hai mươi tám, có phải rất hợp tuổi để hai nhà chúng ta kết thông gia không? ", Lâm Vũ Cố hết nhìn Lâm Thanh Thương rồi Khương Nghĩa Kiện vui vẻ nói.

Diệp Nhã Tịnh lập tức hiểu ra đây chính là một cuộc hôn nhân thương nghiệp, kết hôn trước để trị vững cơ nghiệp hai nhà rồi dần dần bồi đắp tình cảm giữa vợ và chồng. Đến lúc này Diệp Nhã Tịnh mới nhận ra trong tiềm thức của cô, một cuộc hôn nhân phải bắt đầu bằng tình cảm sâu đậm giữa hai bên thì mới danh chính ngôn thuận gọi là hôn nhân. Nhưng đó là chuyện của bọn họ, cô không cần phải để tâm quá nhiều thứ ở thế giới của họ.

" Tôi chọn người phụ nữ bên mình cả đời là vì cô ấy hợp với tôi, cô ấy khiến tôi muốn bảo vệ và quan trọng là cô ấy phải làm cho tôi yêu cô ấy sâu đậm ", ngừng một chút rồi Khương Nghĩa Kiện nhìn sang Diệp Nhã Tịnh đang đứng e lệ bên cạnh, vừa nói vừa lấy tay Diệp Nhã Tịnh để lên tay mình, " vừa hay cô Diệp đây chính là người đó ".

Lâm Thanh Thương cùng Lâm Vũ Cố được một phen muối mặt, thật may vì không có nhiều người đứng gần để nghe được cuộc trò chuyện này. Nếu không còn mất mặt thế nào được khi con gái bảo bối của Lâm gia thẳng thừng bị Khương Nghĩa Kiện từ chối đề nghị hôn ước?

Diệp Nhã Tịnh như được nghe một câu chuyện cười, suýt tí nữa thì cười thành tiếng. Cái gì mà người phụ nữ muốn bảo vệ? Còn cái gì mà làm cho tôi yêu cô ấy sâu đậm? Lại còn là Diệp Nhã Tịnh cô nữa? Diệp Nhã Tịnh cho đến tận bây giờ và ngay lúc này đây mới hiểu lí do vì sao Khuong Nghĩa Kiện lại đưa cô đến đây rồi.

Lâm Vũ Cố cố tình đánh lãng sang một chuyện khác, Diệp Nhã Tịnh thấy mình không nên đứng đây nữa nên nhân lúc Khương Nghĩa Kiện không chú ý liền chuồn ra sân sau. Ở đây có một hồ nước lớn, giữa hồ nước còn có một đài phun nước nhỏ. Diệp Nhã Tịnh đến chiếc ghế dài đặt gần đó ngồi ngắm bầu trời đêm. Đêm nay không có nhiều sao, mỗi ngôi sao cách nhau rất xa, rất rất xa. Có chăng những ngôi sao đó cũng rất cô đơn, vì cô đơn nên rất sáng để soi rọi xuống nhân gian để họ nhìn thấy không chỉ có họ mới cô đơn.

Một cô gái từ xa bước đến, chìa tay ra phía trước mặt Diệp Nhã Tịnh, cất giọng ngọt ngào mà trong trẻo, " Chào cô ".

Diệp Nhã Tịnh bất ngờ ngẩn mặt lên, người phụ nữ không quen không biết tự dưng lại bắt tay chào hỏi nhất thời khiến cô không biết ứng phó thế nào. Mất 3 giây sau Diệp Nhã Tịnh mới đáp lại cái bắt tay của cô gái đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net