Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều tà, bầu trời đã khoác lên mình tấm màn đỏ cam rực rỡ. Khi mà mọi thứ bắt đầu trở về với nơi nó sinh sống sau một ngày làm việc vất vả. Chim về tổ, chó về chuồng, con người trở về với mái ấm thân thương. Ai cũng vậy, cái gì cũng vậy, vẫn y như vậy mỗi ngày mỗi ngày lập lại đều y vậy. Mọi thứ đều có thể thay đổi, chỉ có những quy tắc đơn thuần như thế là không hề đổi thay qua thời gian. China một trong những điều đơn thuần đó. Taiwan đã từng chắc chắn như vậy, ít nhất là cho tới bây giờ...

Trở về nhà sau một ngày mệt mỏi, Taiwan thở dài dựa vào cánh cửa rồi giương đôi mắt nhìn xung quanh, đây không phải nhà cậu, hay phải nó là không phải nhà của riêng mình cậu. Sống chung. Một điều nghe đơn giản, không phải điều kỳ lạ của các xã hội chật chội này. Hiển nhiên nó sẽ không làm cậu chán nản đến như thế nếu kẻ cậu phải sống chung là người bình thường. Thật sự thì cái tiêu chuẩn "bình thường" của Taiwan to lớn lắm. Người đó có thể độc ác và tàn bạo như Nazi, đó là một điều bình thường. Người đó có thể kỳ lạ và quái đản như Janpan, đó là một điều bình thường. Người tự cô lập bản thân như North Korea thì lại càng bình thường. Ai cũng được, bất kỳ ai cũng ổn. Nazi cũng ổn, Japan cũng ổn, North Korea cũng ổn. Ai cũng ổn trừ China. Chỉ trừ mỗi China. Ai cũng được miễn không phải là China. Vì sao ư ? Sao lại như thế nhỉ ? Vì một vài điều đơn giản nên Taiwan không thể ở chung với China ? Những điều ấy không hẳn là đơn giản đâu đâu. Nó là một vấn đề tương đối nghiêm trọng. Sự sợ hãi, sự căm ghét mà cả hai người họ dành cho nhau. Một kẻ chỉ mãi đuổi theo lợi ích của bản thân, đạp lên người khác như China. Một kẻ muốn độc lập, muốn tự do và quyền được sống như một quốc gia riêng, không muốn phải trải qua những năm tháng tối tăm sống dưới ách đô hộ của người khác như Taiwan. Hai kẻ đấy thật sự không nên ở gần nhau, càng oái oăm hơn khi cả Taiwan và China là anh em ruột thịt, là chảy chung một dòng máu, là từng chung một ngôn ngữ, là từng chung một nền văn hóa. Sự khác biệt về chính trị cũng không thể chối bỏ được điều đó. Đó là một sợi dây liên kết vững bền theo thời gian.

Anh em với nhau đã là một điều thừa thải và đáng ghét rồi. Họ lẽ ra không nên là anh em, lẽ ra không nên có bất kỳ mối quan hệ nào. Nhưng định mệnh là thứ không bao giờ phụ lòng bất kỳ ai. Họ là anh em đã quá tệ rồi, nay lại chung nhà thì càng tệ hơn. Tuyệt đỉnh của sự tồi tệ luôn ấy. Taiwan đã từng ước người chung phòng với cậu không phải là hắn, đã ước bao nhiêu lần nhưng sự thật vẫn vậy, vẫn không thay đổi. Thế là Taiwan đã tập làm quen với điều đó, gạt đi tất cả sự đáng ghét để đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu. Chỉ để sinh tồn.

Cậu lại lần nữa thở dài rồi đứng dậy, hiếm khi cậu về nhà sớm, căn nhà thật trống trải quá. Trước khi cậu đến đây nó vẫn luôn tĩnh lặng như thế à ? Bình thường vẫn còn tiếng tivi ,tiếng điện thoại bàn chuyện chính sự vang lên, dù nặng nề nhưng vẫn có còn hơn không. Còn bây giờ sự im ắng này mang nhiều phần đáng sợ. Taiwan đi xung quanh, không biết vì sao hôm nay tâm trí cậu mông lung quá, chỉ muốn tìm một nơi để nằm nghỉ quên đi mọi âu lo trên đời. Cậu bước vào nhà bếp, nơi Taiwan vẫn thường nấu ăn hằng ngày. Mọi thứ im ắng, không một tiếng động phát ra. Bếp núc, dụng cụ nấu ăn đều sạch sẽ không tí bụi bặm hay dơ bẩn. China có lẽ đã dọn dẹp nó trong lúc cậu vắng nhà. Taiwan mở tủ lạnh ra, thoáng bất ngờ nhưng cũng bình tĩnh lại. Số lượng đồ ăn vẫn đầy đủ, thịt, cá, rau xanh hay nguyên liệu làm bánh đều đủ cả. Còn kem của cậu hắn cũng mua thêm, thậm chí là mua hẳn vì cậu thích. Rõ là hắn vẫn vậy, lúc nào cũng thích xài tiền phung phí. Dù đã nói bao nhiêu lần là cứ để cậu mua hắn vẫn chả buồn nghe. Đáng ghét.

Taiwan tạc qua phòng làm việc của hắn. Một căn phòng bao quanh toàn sách là sách. Cậu cũng thích sách đấy, thậm chí còn trộm vài cuốn về đọc cơ. Nhưng mà như vậy vẫn là quá nhiều, quá hoang phí. Để ngỏ trên bàn là những văn kiện đang dở dang nằm ngổn ngang một cách bừa bộn. Thùng rác lại đầy giấy vụn đến mức tràn ra ngoài, những cây bút bi hết mực vương vãi trên sàn nhà lạnh lẽo. Thật bừa bộn, hắn ta vẫn luôn như vậy. Cứ mãi mê công việc mà bỏ bê cả việc vệ sinh phòng ốc, lúc nào cũng là cậu dọn dẹp cho hắn. Tưởng tượng nếu Taiwan không làm thì chắc bây giờ hắn đã chết vì trong rác rồi cũng nên. Cậu buông ra vài lời chửi rủa rồi nhanh chóng sắp xếp lại bàn cho hắn ta, vứt những chiếc bút bi vào thùng rác rồi rời khỏi phòng.

Taiwan bước dọc trên hành lang, khoảng cách từ phòng này sang phòng kia thì ngắn lắm, căn nhà cũng chẳng được to. Nhưng đối với cậu nó lại dài thăm thẳm. Căn nhà vẫn còn được chiếu sáng do những tia nắng cuối cùng của Nhật Hoàng rọi vào. Nhưng đối với cậu nó lại tối tăm vô cùng. Tiếng xe cộ vẫn còn tinh tinh ngoài phố, âm thanh lớn tới mức truyền hẳn vào trong nhà. Nhưng đối với cậu nơi này tĩnh mịch và trầm thấp như một nốt "đô" buồn và nặng nề u uất. Không có hắn ta căn nhà này thật tẻ nhạt. Không có hắn ta cậu chỉ còn lại nỗi cô độc đáng sợ. Không có hắn ta nhưng những điều nhỏ nhặt xung quanh đây đều thể hiện rằng hắn ở vẫn ở đây, bên cạnh cậu. Dù chỉ vài phút nữa China sẽ về nhưng cậu vẫn phần nào mong muốn hắn về nhanh hơn xua tan sự đáng sợ này.

Những bước chân nặng nề dừng lại nơi căn phòng cuối hành lang. Nơi cậu không bao giờ đặt chân tới. Phòng của China. Cấm địa của cậu. Khi hắn ở nhà cậu chẳng bao giờ mảy may quan tâm tới căn phòng này. Nhưng bây giờ trí tò mò là thứ kích thích và thúc đẩy cậu bước vào trong kia. Bước vào nơi mà China cất giấu những bí mật của riêng hắn ta. T thở hắt ra, mở cửa bước vào. Vào nơi cậu đã tò mò bấy lâu nay. Nhưng có một điều khiến cậu rất ngạc nhiên, cánh cửa ấy không khóa. Với tính cách của China thì việc hắn không khóa cửa phòng khi đi ra ngoài là điều không thể. Cậu ngờ ngợ rồi cũng mặc kệ nó đi, để tâm cũng chẳng được gì.

Taiwan đảo mắt nhìn quanh, căn phòng của hắn ta đơn giản và gọn gàng khiếp. Những tia nắng len lỏi tràn vào từ cửa sổ chiếu sáng không gian xung quanh căn phòng. Nơi này được hắn dọn dẹp sạch sẽ, trên tường chỉ độc một bức tranh nằm ngay đầu giường. Cậu tiến lại gần nó, con ngươi dãn ra như không tin vào những gì mình thấy trong bức tranh đó. Nó là một bức họa vẽ lại hình ảnh những người có trong cái "gia đình Trung Hoa" ấy. Cái gia đình giả tạo chỉ tụ hợp những kẻ đốn mạc của xã hội. Cái thứ tình thương trong từ "gia đình" bị dẫm đạp như rác rưởi của một loại chế độ cũ. Lần lượt từ phải qua trái là Taiwan, China, HongKong, Macau và người đứng trên cùng với nụ cười sắt lẹm là Quing, người cha già đáng kính của bọn họ. Điều đặc biệt hơn cả là khuôn mặt của tất cả đều bị bút lông bôi đen một cách luộm thuộm từ HongKong đến Macau từ Taiwan đến Quing, trừ China. Tất Cả cả đều bị bôi đen chỉ trừ China. Hắn ta đứng trong đấy, trong bức tranh ấy và đôi mắt dường như có chút gì đó man rợn. Trên môi hắn là nụ cười mỉm nhẹ có như không. Một hình ảnh kinh dị và ám ảnh, một bức tranh thể hiện đầy đủ tham vọng của hắn. Hắn muốn tất cả là của hắn. Hắn chưa bao giờ từ bỏ cái "gia đình" này. Vì sao ư ? Vì sao ? Vì tất cả là của hắn, hắn sẽ không bao giờ từ bỏ cho tới khi tất cả thuộc về HẮN. Sau cùng thì... rốt cuộc hắn vẫn vậy... vẫn y như vậy sau từng ấy năm.

Taiwan nổi da gà quay mặt đi, cậu bắt đầu thấy sợ lại càng thêm căm ghét China. Cậu ghét cay ghét đắng hắn ta. Cái tính độc tài của hắn, cái tính bảo thủ của hắn và cả việc hắn luôn muốn cướp đã tự do của cậu, Taiwan GHÉT tất cả điều đó. Tâm trạng cậu từ đầu đã xấu nay lại càng tồi tệ hơn. Đập mạnh tay vào chiếc kệ treo tường trong phòng hắn. Chiếc kệ với một chậu cây, một chiếc đồng hồ để bàn và vài cuốn sách. Đến một cái kệ hắn còn bầy trí một cách gọn gàng kỳ lạ. Cú đập khiến vài quyển sách rơi xuống đất, nằm vươn vãi dưới chân Taiwan. Cậu thở dài rồi cuối xuống nhặt chúng lên. Cậu thực sự đã quá nóng tính rồi, không thể cứ đập phá lung tung trong phòng người khác như vậy được. Taiwan cầm một quyển sách lên, trọng lượng hình như đã khiến một chiếc kẹp sách rơi xuống. Ra đây là quyển sách hắn đang đọc dang dở à ? Taiwan tò mò nhặt chiếc kẹp sách lên, đôi mắt lần nữa mở to. Đây chẳng phải bông hoa trà mà cậu đã tặng hắn năm ấy sao ? Tại sao hắn vẫn còn giữ nhỉ ? Đã vậy còn ép nhựa rồi làm kẹp sách nữa chứ, hắn ta có bị gì không vậy ? Thật nực cười nếu hắn vẫn còn giữ thứ vô nghĩa này.

Taiwan cười khẩy, tay cầm chắc chiếc kẹp sách trong tay. Tách..... tách.... tách.... một giọt rồi hai giọt rồi lại ba giọt. Từng dòng lệ tràn chảy dài trên má chàng trai trẻ trong những tia nắng cuối cùng của một hoàng hôn lộng gió. Ơ kìa, tại sao cậu lại khóc nhỉ ? Ôi những giọt nước mắt yếu đuối này mà bị bắt gặp chắc cậu sẽ chết mất thôi. Ra là hắn vẫn còn giữ thứ này. China vẫn y như vậy, vẫn vậy ....nhỉ ? Hắn ta vẫn chưa từ bỏ cậu. Có lẽ hắn vẫn còn níu kéo cái thứ quan hệ rác rưởi nà...y như Taiwan.

Cậu loạnn choạng ngã lên giường hắn. Ah... vẫn là mùi hương này... sau ngần ấy thời gian hắn vẫn như vậy, không hề thay đổi. Taiwan úp mặt vào gối hắn khóc thút thít như một đứa trẻ, miệng liên tục chửi hắn ta. Cậu đã quá mệt mỏi với cái mối quan hệ này rồi, tưởng chừng hắn đã buông nhưng thì ra vẫn còn níu kéo. Cậu biết việc này là rất ngu ngốc, tiếp tục mối quan hệ này với hắn là rất liều lĩnh. Nhưng cậu vẫn đâm đầu vào... rồi Taiwan phát giác, liệu đây có phải thứ gọi là tình yêu hay không ?

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net