Chap 111: Quay trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dung Vũ Ca và Vệ Minh Khê ở lại thêm 1 tháng ở Giang Tây, sau đó vẫn là quyết định trở về Bắc Kinh. Dung Vũ Ca biết rằng với gia thế của nàng và Vệ Minh Khê, kể cả nàng có ẩn cư ở đây cả đời cũng không phải là trở ngại lớn. Nhưng Vệ Minh Khê có thể vì nàng mà từ bỏ sự nghiệp của mình, nàng cũng nhất định phải cho được Vệ Minh Khê một cuộc sống vô lo vô nghĩ. Vậy nên Dung Vũ Ca vẫn là quyết định quay trở về, tiếp quản lại Hạ thị, vì đối với Lạc An Khê mà nói, nàng ấy đã từ bỏ được tất cả, nhưng đối với Hạ Hàn Vũ mà nói... thì Hạ Hàn Vũ vẫn còn cái gánh nặng là Hạ thị kia. Dung Vũ Ca khác Vệ Minh Khê, nàng đã từng thực hiện lời hứa sẽ chăm sóc thật tốt cho cha mẹ Hạ Hàn Vũ, nàng nói được, thì nhất định làm được, chưa kể đến ngày đó khi nàng rời đi, nàng đã lập lời hứa với cha mẹ Hạ là chỉ đi nhiều nhất 3 năm... nên đến cuối cùng sớm hay muộn, nàng vẫn sẽ phải trở về mà thôi.

Chỉ là nàng không nghĩ, cái khoảnh khắc mà nàng gặp lại Tịch Uyển Ca sau gần 2 năm, thứ nàng nhận được lại vẫn là một cái tát bỏng rát y nguyên cái lúc Lục Lăng gặp lại nàng vậy. Hạ Hàn Vũ vạn lần không thể ngờ rằng Tịch Uyển Ca lại đủ nhẫn tâm để tát nàng, không những thế còn ở trước mặt Vệ Minh Khê và Triệu Tư Băng mà làm vậy không thương tiếc nữa chứ.

_Hạ Hàn Vũ, em thật sự giỏi quá mà, em cứ như vậy mà bỏ đi, vứt toàn bộ mọi thứ lại cho tôi giải quyết, ấy vậy mà đến một cuộc gọi em cũng không gọi được cho tôi? Là do tôi quá dung túng em rồi nên em nghĩ em có thể làm gì thì làm đúng không?-Tịch Uyển Ca điên cuồng nạt nộ Hạ Hàn Vũ, nàng là vì Hạ Hàn Vũ mà gần 2 năm qua cật lực điều hành Hạ thị, thử hỏi nàng làm sao có thể vui vẻ được cơ chứ?

_Thực xin lỗi, Uyển Ca. Tôi chưa từng muốn chị bị lôi vào đống rắc rối trong cuộc sống của tôi. Là tôi có lỗi với chị, đó là lí do tại sao tôi quyết định trở về, một phần là vì Chỉ... Khê nhi. Một phần là vì chị, chị vì tôi mà đã phải gánh vác quá nhiều rồi, nên Uyển Ca, tha thứ cho tôi.-Dung Vũ Ca thấp giọng hướng Tịch Uyển Ca xin lỗi, nàng đúng là xứng đáng nhận cái tát này của Tịch Uyển Ca. Ít nhất là Tịch Uyển Ca đánh nàng, nàng ấy sẽ hạ hỏa đi một chút.

_Em là đứa ngốc sao, em là em gái của tôi, tôi còn có thể không tha thứ cho em sao?-Tịch Uyển Ca bật cười, đứa nhỏ này đúng là bị đánh đến dọa sợ rồi. Lúc nãy khi nhìn thấy Hạ Hàn Vũ, Tịch Uyển Ca chính là nửa muốn chạy đến ôm lấy nàng ấy, nửa là muốn phát tiết với nàng ấy một trận. Chính vì lửa giận nó quá là mạnh mẽ trong lòng nàng, nên đã không thương tiếc mà giáng xuống một cái tát. Sau khi đánh xong, Tịch Uyển Ca đã chính là vô cùng hối hận rồi. Tịch Uyển Ca đi lại ôm lấy Hạ Hàn Vũ, đứa nhỏ này không bao giờ có thể khiến nàng bớt lo lắng.-Lần sau không cho phép em đi như vậy nữa, nếu còn dám bỏ đi, tôi quyết không gánh đống rắc rối đằng sau cho em đâu.

_Được, được.-Dung Vũ Ca mỉm cười, cũng vươn tay ôm lại Tịch Uyển Ca, nàng nhớ đến kiếp trước nàng là nữ nhi độc nhất của trưởng công chúa Vũ Dương, trên dưới không hề có huynh đệ tỷ muội nào, nói đến Cao Hiên thì Dung Vũ Ca càng không coi hắn là đệ đệ. Giờ đây Tịch Uyển Ca lại xuất hiện, che trở, bảo vệ, ủng hộ nàng dưới tư cách là một người tỷ tỷ, tư vị này đối với Dung Vũ Ca mà nói thật sự rất quý giá.

Tịch Uyển Ca nhìn sang Lạc An Khê, lúc này vẫn là không nói gì đứng bên cạnh Hạ Hàn Vũ. Sự thật là Tịch Uyển Ca không nghĩ Lạc An Khê sẽ thành công trong việc xin Hạ Hàn Vũ tha thứ, nhưng hóa ra là nàng đã đánh giá thấp Lạc An Khê rồi. Nữ nhân này không những khiến Vũ nhi tha thứ cho nàng ta, mà còn có thể thuyết phục được Vũ nhi trở về Bắc Kinh. Nàng có nên khâm phục Lạc An Khê hay không a, chỉ trong 1 thời gian ngắn như vậy mà Lạc An Khê đã có thể thành công sửa chữa tất cả mọi thứ.

_Tôi có nên khâm phục cô không, Lạc An Khê. Nói cho tôi nghe, cô đã làm thể nào để Vũ nhi có thể dễ dàng tha thứ cho cô như thế?-Tịch Uyển Ca liếc mắt, tiếu ý nhìn sang Lạc An Khê.

_Đẩy ngã em ấy ở trên giường, luôn thành công.-Vệ Minh Khê bật cười, nói đại một lý do, cũng là cái lý do vô sỉ nhất. Nàng đúng là nhiễm tính cách của Lạc An Khê rồi, đến mặt cũng trở nên dày hơn trước rất nhiều. Nếu là kiếp trước, người nhắc đến chuyện này nhất định sẽ là Dung Vũ Ca, còn nàng mặt sẽ đỏ như quả cà chua vậy.

_...-Dung Vũ Ca nhếch môi, lại nhận được cái nhìn dò hỏi từ phía Tịch Uyển Ca, nàng còn có cách nào khác ngoài hùa theo Vệ Minh Khê à?-Đó là sự thật, tôi tha thứ cho chị ấy chỉ sau một đêm triền miên.

Tịch Uyển Ca nhíu mày, tất nhiên là nàng không thể tin được cái lý do hoang đường mà Hạ Hàn Vũ và Lạc An Khê vừa cho nàng. Nhưng cái ánh mắt nhu tình như nước mà Hạ Hàn Vũ nhìn Lạc An Khê kia là sao chứ, dường như sau một khoảng thời gian, cả Hạ Hàn Vũ và Lạc An Khê như biến thành 2 con người khác vậy, 2 con người yêu nhau điên cuồng ấy.

Tối hôm đó, Hạ Hàn Vũ tổ chức tiệc liên hoan ở biệt thự Lạc gia, lần này là Hạ Hàn Vũ đích thân xuống bếp làm đồ ăn. Tịch Uyển Ca nửa giây cũng không rời mắt khỏi hai con người cứ quấn quít lấy nhau không rời Hạ Hàn Vũ và Lạc An Khê. Tại sao họ lại có thể tỏ ra như không có chuyện gì từng diễn ra như thế chứ, còn cả mấy cái hành động thân mật quá trớn nữa. Tịch Uyển Ca quả thật hiếu kỳ, chuyện quái gì đã diễn ra với hai người này vậy chứ?

_Uyển nhi... em để ý Khê Khê và Hạ Hàn Vũ cả một tối rồi đấy. Sao thế, tình cũ quay trở về là em liền vứt tôi sang một bên luôn?-Triệu Tư Băng làm sao không để ý rằng người yêu nàng đang để ý cặp đôi khác chứ, tính khi ghen tuông trẻ con của Triệu Tư Băng bắt đầu nổi lên.

_Chị lại phát tính khí trẻ con, chị không thấy có gì khác sao? Vũ nhi, em ấy quay trở lại, như là một con người khác vậy. Em chưa từng thấy Vũ nhi như vậy bao giờ... chưa từng, kể cả khi ở bên em. Em ấy như là... tràn đầy sức sống.-Tịch Uyển Ca nhíu mi liếc Triệu Tư Băng, nữ nhân này lúc cần tinh ý thì chẳng tinh ý.

_Có gì lạ đâu chứ, con người khi có tình yêu thì họ trở thành một phiên bản khác của bản thân, chỉ là tốt đẹp hơn, như là khi trong cuộc sống của tôi... có em vậy đó, Uyển nhi.-Triệu Tư Băng cười cười, vui vẻ trêu đùa Tịch Uyển Ca.

_Dẻo miệng.-Tịch Uyển Ca thừa nhận, nàng thích mỗi khi Triệu Tư Băng nói với nàng mấy câu ngọt ngào kiểu này. Nàng cúi người thưởng cho đại bá vương này một nụ hôn, coi như là vì đã hống nàng vui vẻ bởi một câu nói đi.

_Hai người có nên biết là vẫn còn chúng tôi ở đây không a?-Lục Lăng lúc này mới nhíu mày lên tiếng, hai người này công khai thân mật như vậy, có phải là xem những người xung quanh như nàng đây là chết hết rồi không?

_Đồ ăn đến rồi.-Lạc An Khê lúc này mới đưa đồ ăn đến, giải vây cho hai con người đang thập phần khó xử là Triệu Tư Băng và Tịch Uyển Ca kia.

Trong bữa ăn, ánh mắt của Dung Vũ Ca không rời Vệ Minh Khê chỉ dù nửa khắc. Không những thế, còn không ngại đông người mà quan tâm làm mấy hành động thân mật với Vệ Minh Khê, thật sự không khiến 4 con người kia có chút... không thích ứng được.

_Chỉ nhi, món sườn kia là làm cho Lục Lăng ăn, nhiều dầu mỡ, nàng không nên ăn a.-Dung Vũ Ca vừa nói vừa gắp một miếng cá hấp đặt vào trong bát của Vệ Minh Khê.

_Tôi nên cảm thấy vui vẻ hay nên buồn vì câu nói vừa rồi của cậu hả Tiểu Vũ?-Lục Lăng bị châm chọc liền không khỏi cảm thấy tức tối.-Mà cái gì Chỉ nhi?

_Uhm, cái này... uhm...-Dung Vũ Ca nghiêm mặt, bối rối giải thích, chết tiệt lúc nãy là nàng vô tình gọi Chỉ nhi với Vệ Minh Khê, mấy người này là người ngoài cuộc, nhất định sẽ không hiểu.

_Câu chuyện của Vũ nhi kể là thật, tôi là Vệ Minh Khê, Vệ Chỉ cũng là tên khác của tôi. Chỉ nhi là tên thân mật mà Vũ nhi hay dùng để gọi tôi, đơn giản như vậy thôi.-Vệ Minh Khê lên tiếng giải vây cho Dung Vũ Ca, chỉ là không nghĩ một lời này Vệ Minh Khê lại sảng khoái như vậy mà nói ra, điều này không khỏi khiến Dung Vũ Ca kinh ngạc.

Sự thật là tất cả mọi người sau câu nói của Vệ Minh Khê liền trở nên bất động, mỗi người đều có một vẻ mặt riêng, chỉ là cái vẻ mặt của họ dường như là không tin nổi vào lời của Vệ Minh Khê nói vậy. Vệ Minh Khê không nói gì nữa, tiếp tục thản nhiên động đũa.

_Sao nàng có thể nói ra chứ?-Dung Vũ Ca thì thầm chất vấn Vệ Minh Khê.

_Nàng yên tâm, họ không tin đâu.-Vệ Minh Khê mỉm cười, hướng Dung Vũ Ca trấn an.-Giờ mọi người tiếp tục ăn hay là sẽ nhìn tôi cả buổi tối đây?

Đúng như Vệ Minh Khê đoán, Triệu Tư Băng chính là kẻ đầu tiên đi đầu cho cái tư tưởng không tin. Triệu Tư Băng tiếp tục động đũa mặc kệ phản ứng của những người khác, câu chuyện hoang đường như thế, ai mà có thể tin được cơ chứ. Càng là người với tư tưởng tiến bộ, thì càng chính là không tin được. Tiếp theo là Tịch Uyển Ca và Lộ Thanh Nhược, người cuối cùng kiên trì vẫn là Lục Lăng. Có thể trách nàng ấy sao, nàng ấy chính là trung gian của mọi chuyện đấy. Dung Vũ Ca vẫn là để ý ánh mắt hoài nghi của Lục Lăng, có lẽ nàng nên giải thích rõ mọi chuyện với nàng ấy một lần nữa rồi.

_Vậy Khê Khê... giờ cậu chính thức thất nghiệp rồi, có dự định gì không? Hay cậu lại định quay về tiếp quản Lạc thị.-Triệu Tư Băng lúc này mới hướng Vệ Minh Khê hỏi.

_Tiểu Chính nó đang điều hành rất tốt, tôi không có lý do gì để thay nó cả. Với lại cứ liên tục đổi người điều hành như vậy sẽ gây hoang mang cho các cổ đông, chưa kể đến nếu người điều hành Lạc thị lại xuất thân từ giới chính trị, khó tránh khỏi sẽ bị chính phủ nhòm ngó và để ý. Với lại... Lạc thị là làm việc cho tôi, người chân chính kiểm soát Lạc thị là tôi, tôi việc gì phải tự mình nhúng tay làm mọi việc đây, và tôi cũng có người yêu là tổng tài Hạ thị, có em ấy nuôi tôi là đủ rồi.-Vệ Minh Khê nhìn sang Dung Vũ Ca, vui vẻ nói mấy lời này. Giờ phút này, Vệ Minh Khê chỉ muốn toàn tâm toàn ý mà ở bên cạnh Dung Vũ Ca mà thôi.

_Đúng a, Chỉ nhi chỉ cần ngoan ngoãn bồi bên cạnh ta một đời một kiếp là được rồi, ta nuôi nàng.-Dung Vũ Ca ôn nhu mỉm cười, đời này chỉ cần có Vệ Minh Khê, đối với Dung Vũ Ca là quá hoàn mỹ rồi.

_Vậy cậu thất nghiệp thật rồi, chi bằng đến làm phó tổng cho tôi ở Triệu Hoa đi.-Triệu Tư Băng nhanh chóng đề nghị, mặc dù nàng khá chắc là Lạc An Khê sẽ không đồng ý đâu.

_Tôi... đi làm phó tổng cho cậu? Triệu Tư Băng, cậu đang đùa với ai vậy hả?-Vệ Minh Khê bật cười thành tiếng, từ xưa đến nay đều là người khác làm việc cho nàng, chứ chưa bao giờ có chuyện nàng làm việc cho người khác. Nàng từng là đương kim hoàng hậu, cùng từng là Bộ trưởng Bộ ngoại giao, từng là người dưới 1 người trên vạn người, cũng đã từng là người trong tay có cả thiên hạ, nàng chưa từng cũng sẽ không bao giờ cúi mình trước bất cứ ai, chứ đừng nói đến là Triệu Tư Băng.

_Tôi biết cái tỷ lệ phần trăm cậu đồng ý sẽ không cao, tôi vừa đuổi tên phó tổng của Triệu Hoa, hắn dám ở đằng sau lưng tôi nhận hối lộ, đúng là gan to bằng trời, giờ tôi lại phải tốn một đống thời gian để tìm người thay thế cho hắn.-Triệu Tư Băng phát tính bực tực, cứ nghĩ đến có kẻ dám đâm sau lưng nàng là nàng lại cảm thấy không vui.

_Nhìn sang bên cạnh cô đi, Uyển Ca không phải là lựa chọn rất tốt sao. Tôi đã nói với ba mẹ lần này tôi về sẽ tiếp quản lại Hạ thị, Uyển Ca giờ được rảnh rỗi rồi.-Dung Vũ Ca đề xuất, đây không phải là cách giải quyết rất hợp lý sao.

_Tôi sẽ không bao giờ để Uyển nhi ngồi vào cái vị trí đó.-Triệu Tư Băng rất nhanh khẳng định.

_Tại sao chứ, giờ em rảnh rồi, chỉ cần chị muốn, em nhất định...

_...-Triệu Tư Băng nhanh chóng ngắt lời Tịch Uyển Ca bằng 1 nụ hôn.-Tôi muốn em ở bên tôi để hưởng phúc chứ không phải để làm việc cho tôi. Ai lại để cho lão bà của mình đi làm thuê cho mình chứ?

--------------------------

Lời của tác giả: Theo các nàng nếu Tần Mặc Dương và Âu Mẫn Ái mà đến với nhau, ai công ai thụ? =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net