Chap 73: Vượt tường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù Lạc An Bình có tức đến mức nào cũng không dám động vào nửa cọng lông của Hạ Hàn Vũ. Hiện tại Lạc thị và Hạ thị đang ký kết một dự án lớn như vậy, gây khó dễ cho Hạ thị chẳng khác nào lấy đá đập vào chân mình cả. Nên Lạc An Bình cũng chỉ có thể ôm cục tức này mà để đấy thôi.

Hạ Hàn Vũ mấy ngày hôm sau cũng phải chuyển về nhà cũ ở tạm, vì sắp tới Hạ ba và Hạ mẹ có đến đây. Hạ Hàn Vũ trước cũng có bảo họ là ở biệt thự riêng. Hạ thị nhà ở Bắc Kinh còn thiếu sao, nhưng Hạ mẹ kiên quyết ở với Hạ Hàn Vũ nên Hạ Han Vũ nàng cũng hết cách rồi. Dù sao chuyện nàng với Tịch Uyển Ca, Lạc An Khê đều vẫn chưa thể lộ ra ngoài, cha mẹ nàng cũng Tịch Thiên Lãm thân thiết nhiều năm, chỉ sợ không thể vì một câu nói của nàng mà hủy đi hôn ước này.

Hằng ngày vẫn như vậy, Hạ Hàn Vũ sau khi tan tầm đều phải ở lại công ty cùng Tịch Uyển Ca tập cái vở kịch yêu nhau nồng thắm. Vấn đề là Hạ Hàn Vũ không làm được... nàng thực sự không muốn diễn tiếp cái vở kịch này nữa, nàng cảm thấy nàng đang làm chuyện có lỗi với Lạc An Khê vậy, mà đúng là như vậy. Hạ Hàn Vũ đang ở sau lưng Lạc An Khê gần như là thân mật với nữ nhân khác. Và điều mà khiến Hạ Hàn Vũ cảm thấy có lỗi là, khi ở bên Tịch Uyển Ca, Hạ Hàn Vũ thực sự cảm thấy vô cùng vui vẻ và thích khoảng thời gian đó.

_Tôi thích ăn món gì nhất?-Tịch Uyển Ca hỏi Hạ Hàn Vũ.

_Uhm...bít tết bò mỹ.

_Bụp...-Tịch Uyển Ca đập nhẹ bộ tài liệu lên đầu Hạ Hàn Vũ.-Sai... đó là món cha tôi thích.

_A... thực sự có quá nhiều thứ phải nhớ.-Hạ Hàn Vũ bĩu môi, sao nàng không nghĩ học về bản thân nàng lại khó thế chứ.

_Nếu em tập trung vào một chút thì nó sẽ không khó đến thế đâu.-Tịch Uyển Ca cười cười lắc đầu. Chỉ là lại để ý thấy gần đây thái độ của Hạ Hàn Vũ lúc vui lúc buồn, thực có phần hơi lạ.-Vũ nhi... có chuyện gì sao?

_Gần như thế, chỉ là dạo có quá nhiều chuyện.-Hạ Hàn Vũ mệt mỏi thở dài.

_Em không cần kể nếu em không muốn. Có chuyện gì tôi có thể giúp em không?-Tịch Uyển Ca quan tâm hướng Hạ Hàn Vũ nói.

_Chỉ là gần đây, mối quan hệ của tôi và Khê nhi cũng đã tốt lên rất nhiều, và... Khê nhi cũng vừa come out với anh trai chị ấy. Mà lúc này Khê nhi lại đang ở một mình trong biệt thự Lạc gia, tôi lại không thể thường xuyên ở cạnh cùng chị ấy trải qua giai đoạn này.-Hạ Hàn Vũ thương xót Lạc An Khê, điều này có thể thấy rõ.-Thế mà tôi lại ở đây, cùng chị học những thứ này... Uyển Ca, tôi thật quá khốn nạn đúng không?

_Vũ nhi... em không cần phải làm điều này vì tôi, em biết mà.-Tịch Uyển Ca đau lòng nói.

_Vấn đề là ở chỗ đó. Uyển Ca... tôi không muốn làm tổn thương Khê nhi, lại càng không muốn tổn thương chị.-Hạ Hàn Vũ khổ sở nghĩ, nàng có lẽ đối với Tịch Uyển Ca có một thứ tình cảm không đáng có.

_Vũ nhi... nếu tôi là nguyên nhân khiến cuộc sống của em không được thoải mái, em chỉ cần nói mà thôi. Tôi lập tức có thể rời đi.-Tịch Uyển Ca không muốn Hạ Hàn Vũ vì nàng mà trở nên khó xử, nàng yêu Hạ Hàn Vũ... và tình yêu đó của nàng đồng nghĩa với việc muốn Hạ Hàn Vũ được hạnh phúc, chỉ cần như vậy... là đủ rồi.

_Không... chỉ là tôi... Uyển Ca, tôi cũng muốn chị được hạnh phúc, nên tôi sẽ làm điều này.-Hạ Hàn Vũ nắm lấy tay của Tịch Uyển Ca, kiên định nói lên điều này. Nàng không muốn Tịch Uyển Ca vì nàng mà ủy khuất bản thân.-Giờ tôi nhớ ra rồi... món yêu thích của chị là... SHEPHERD'S PIE... đúng chứ?

_... Đúng.-Tịch Uyển Ca bật cười, Hạ Hàn Vũ thật đáng yêu mà. Nhưng giờ mới đến đoạn khó đây.-Những điều cần biết chỉ cần em dụng tâm một chút là sẽ ổn thôi. Bây giờ đến bài học tiếp theo, Vũ nhi... thái độ của em đối với tôi chính là vấn đề. Tôi biết hiện tại chúng ta là bằng hữu, nhưng liệu em có thể gạt bỏ được nó trong thời gian ba mẹ em ở đây không. Liệu... em có thể thực sự đóng giả một nữ nhân, yêu tôi bằng cả sinh mạng hay không?

_Việc này...-Hạ Hàn Vũ thực sự chột dạ, nàng đối với Tịch Uyển Ca chỉ như bằng hữu... có thể đối với Tịch Uyển Ca ôn nhu, yêu chiều như Lạc An Khê hay không, thì nàng thực không chắc.

_Vũ nhi nếu em không làm được, thì thực sự sẽ rất khó để qua mặt ba tôi.-Tịch Uyển Ca thấp giọng. Tịch Thiên Lãm là người như nào chứ, để leo lên được vị trí bộ trưởng bộ thương mại quốc tế, Tịch Thiên Lãm tất nhiên phải là kẻ có điểm hơn người. Nếu vở kịch trẻ con này mà diễn không tốt, chuyện nhất định sẽ lộ.

Hạ Hàn Vũ nhìn thấy sự chán nản trong mắt Tịch Uyển Ca, nàng biết dù Tịch Uyển Ca đang giúp nàng nhưng lòng nàng ấy cũng chẳng vui vẻ gì. Giúp người mình yêu tập yêu mình để qua mắt trưởng bối, còn việc gì đau lòng hơn nữa đây. Tự nhiên trong tâm trí Hạ Hàn Vũ có phần rối loạn, nàng mạnh bạo tiến đến ôm lấy eo của Tịch Uyển Ca, kéo sát thân thể nàng ấy vào người mình, cúi xuống đặt lên đôi môi kia một nụ hôn. Tịch Uyển Ca đang suy nghĩ trầm tư, tự nhiên Hạ Hàn Vũ có hành động như vậy cũng vô cùng bất ngờ, nhưng khi đôi môi kia buông xuống, Tịch Uyển Ca nhanh chóng chìm ngập vào nụ hôn đó. Hương thơm nhàn nhạt của Hạ Hàn Vũ, khí tức quen thuộc mà nàng yêu thích, tất cả tất cả đều khiến nàng run rẩy.

Khi ngậm lấy cánh môi non mềm kia, Hạ Hàn Vũ đã nghĩ nàng sẽ có gắng tiếp nhận Tịch Uyển Ca, nhưng sự tiếp nhận này còn vượt qua tưởng tượng của nàng. Nụ hôn này, hương thơm thảo mộc nhè nhẹ này, tất cả đều chỉ khiến nàng liên tưởng đến Vệ Minh Khê, nó khiến nàng trầm luân đến tồi tệ. Nàng vừa ghét, vừa yêu cái cảm giác thân thuộc mà Tịch Uyển Ca mang lại, nó luôn làm nàng mất kiểm soát. Ví dụ như bây giờ, lưỡi của nàng đã vô thức mà tiến vào khoang miệng của Tịch Uyển Ca, lưu luyến mà hút hết khí tức của đối phương. Nàng yêu cái cảm giác nàng, nó khiến nàng nghiện, Vệ Minh Khê... chỉ có khi ở bên Tịch Uyển Ca, Hạ Hàn Vũ mới có thể cảm thấy Vệ Minh Khê đang ở gần nàng nhất.

Hạ Hàn Vũ nhẹ đưa tay, đỡ lấy Tịch Uyển Ca nằm xuống ghế sofa, môi vẫn tiếp tục mà mút chặt lấy Tịch Uyển Ca, nàng muốn nhiều hơn, tại sao lại thế chứ? Tại sao Tịch Uyển Ca như một loại chất gây nghiện, luôn có thể khiến nàng mất kiểm soát nhiều đến thế? Tại sao chỉ khi ở bên Tịch Uyển Ca, Hạ Hàn Vũ mới chân chính cảm nhận được là nàng đang ở cạnh Vệ Minh Khê? Tại sao chứ? Bàn tay của Hạ Hàn Vũ mất kiểm soát luồn vào vạt áo Tịch Uyển Ca, nhẹ tìm nắm lấy hai khỏa mềm mại kia mà nắn bóp... chết tiệt... nàng phải dừng lại, nếu tiếp tục nàng sẽ không thể nào mà đối diện với bản thân mình nhất. Hạ Hàn Vũ cố gắng tìm lấy lý trí cuối cùng để kìm nén dục vọng mãnh liệt này của mình lại, nàng vươn người rời khỏi Tịch Uyển Ca, bàn tay cũng như vậy mà rút khỏi thân thể của nàng ấy. Thấy Tịch Uyển Ca bị hôn đến đầu óc quay cuồng, lại dường như bị khơi mào dục vọng như vậy, ánh mắt nàng ấy còn đang tức tối nhìn nàng, chuyện này mà làm giữa chùng bỏ dở thì thực ức chế mức nào chứ, Hạ Hàn Vũ lại cảm thấy có lỗi vô cùng.

_Xin lỗi... là tôi không tốt, chỉ là tôi muốn biết biểu hiện thân mật lúc nãy của tôi, có được cho là đạt yêu cầu hay không thôi?-Hạ Hàn Vũ nhẹ bật cười, nàng kéo Tịch Uyển Ca ngồi dậy.

_Em...!-Tịch Uyển Ca cũng không kém khó khăn để kìm nén dục vọng, giờ lại nghe được câu nói bông đùa không đúng lúc kia của Hạ Hàn Vũ. Nàng thực sự sẽ bị tức chết mất thôi, sao nữ nhân này học đâu cái thói vô sỉ thế cơ chứ? Nhưng đánh giá thật lòng thì, biểu hiện khi nãy của Hạ Hàn Vũ, thực sự là chấp nhận được đó.

_Uyển nhi... thế nào, hài lòng chứ?-Hạ Hàn Vũ gian xảo cười, biểu hiện lúc nãy của nàng không chỉ tốt, mà phải nói là đặc biệt tốt đi.

_Thông qua...-Tịch Uyển Ca nở một nụ cười không thể khó coi hơn dành cho Hạ Hàn Vũ. Nàng vẫn còn đang giận lắm.-Và còn nữa, tôi nghĩ em nên chuyển đến nhà tôi ở tạm, hai bác có đến Bắc Kinh thì cũng đón 2 bác đến đó luôn. Dù sao vởi kịch này muốn diễn, cũng phải diễn thật xuất sắc.

_...-Hạ Hàn Vũ nghi cũng thấy đúng, dù sao ngôi nhà đó là minh chứng tình yêu của nàng và Tịch Uyển Ca, nếu họ thấy nàng và Tịch Uyển Ca đang sống chung ở ngôi nhà đó thì cũng sẽ tin nàng với Tịch Uyển Ca vẫn ổn. Dù sao cũng chỉ là vài ngày, cũng không có gì đáng ngại đi.-Được... tôi sẽ chuyển đến sống với chị.

Nói là làm, Hạ Hàn Vũ lại thu dọn đồ đạc chuyển về ngôi nhà của Tịch Uyển Ca, đồ đạc của nàng cũng được chuyển đến phòng Tịch Uyển Ca, là người yêu tất nhiên cũng phải ngủ chung phòng rồi. May mắn là trong phòng Tịch Uyển Ca có một chiếc sofa nằm cũng rất rộng rãi, hằng tối nàng nằm đó ngủ là được rồi. Nàng sợ nằm cùng giường với Tịch Uyển Ca sẽ xảy ra chuyện thật mất. Tịch Uyển Ca cũng đã tháo hết những bức ảnh của nàng và nàng ấy xuống rồi, thực ra Tịch Uyển Ca không muốn thấy nàng mất hứng, điều này nàng biết.

Tịch Uyển Ca thực sự chân trọng mấy ngày Hạ Hàn Vũ ở chung nhà với nàng, ít nhất nàng cũng không phải về ngôi nhà này mà cảm nhận được sự cô đơn hiu quạnh mỗi tối nữa. Ít nhất hằng ngày, Hạ Hàn Vũ cũng sẽ nấu cơm và chờ nàng về dùng bữa tối cùng, cảm giác này thật quá đỗi hạnh phúc... dù chỉ là trộm vài ngày này thôi. Nhưng mấy ngày ở chung, Hạ Hàn Vũ ngoài cùng nàng bầu bạn, cũng không hề có hành vi gì vượt quá quy củ. Nếu có nói chuyện, thì cũng sẽ tìm cách nói sang chuyện kinh doanh, khiến Tịch Uyển Ca cụt hứng. Nàng biết làm vậy là sẽ ủy khuất Tịch Uyển Ca, nhưng nàng thực sự cũng hết cách rồi, ai nói nàng yêu Lạc An Khê chứ.

Công việc thời gian gần đây của Hạ thị cũng khá là bận rộn, Hạ Hàn Vũ lại còn phải lo tiếp đón Hạ ba và Hạ mẹ thực sự cũng quá kiệt sức. May mắn là hiện Mạc thị có Tịch Uyển Ca tiếp quản và giúp đỡ, không thì nàng thực sự sẽ bị bức chết mất. Quả thật không hiểu, nàng đường đường từng là thái hậu đương triều, từng phải lo trăm công ngàn việc quốc gia đại sự, tại sao lại có thể đầu hàng trước đống giấy tờ kinh doanh này chứ. Đúng là thời thế thay đối, mỗi thời mỗi khác, chỉ mới kinh doanh thôi mà đã khiến nàng như vậy đau đầu, như vậy Lạc An Khê làm chính trị... không biết sẽ còn căng thẳng mức nào đây. Ngồi vùi đầu vào giấy tờ, nàng lại bỗng nhớ đến Lạc An Khê, thực sự cũng đã gần 1 tuần rồi nàng không gặp Khê nhi, mặc dù có gọi điện tán gẫu, nhưng cũng không thể bằng gặp mặt đi. Nghĩ đến đây, Hạ Hàn Vũ cũng không quản nữa, nàng đừng dậy cầm áo khoác và chìa khóa xe nhanh chóng rời khỏi nhà Tịch Uyển Ca, nàng muốn gặp Lạc An Khê, nàng thực sự nhớ Lạc An Khê.

-------------------------

Lời của tác giả: Au tung thính là 2 chap tới sẽ là về Tịch Uyển Ca và Triệu Tư Băng nhé <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net