Chap 79: Động thái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ buổi sáng hôm đó, Lạc An Bình cũng không liên lạc với Lạc An Khê, dường như cắt đứt mọi liên hệ với nàng vậy. Nhưng Lạc An Khê bận bịu ở Quốc Vụ Viện còn phải lén lút đi điều tra Hạ Hàn Vũ, thời gian đâu mà quản Lạc An Bình chứ. Và chính vì cái thái độ làm lơ đó của Lạc An Khê, lại tạo nên một sai lầm vô cùng to lớn.

Đó là một lần, trong thời gian Hạ Hàn Vũ vẫn còn đang vô cùng bận rộn đón tiếp Tịch Thiên Lãm, Lạc An Bình mới thừa cơ hội này trở về biệt thự Lạc gia một chuyến. Lạc An Khê nhìn Lạc An Bình đứng trước mắt mình, không khỏi nhíu nhíu mày, Lạc An Bình sao hôm nay lại cao hứng đi tìm mình đây. Nhưng Lạc An Khê vẫn đơn giản là suy nghĩ, nếu Lạc An Bình vẫn muốn tiếp tục ngăn cản mình với Hạ Hàn Vũ... vậy thì nàng chẳng còn cách nào mà tuyệt giao quan hệ với người anh này. Không phải Lạc An Khê vô tình, nàng yêu Lạc An Bình chứ, đây là anh trai của nàng, là người thân duy nhất còn lại của nàng trên cõi đời này. Nhưng nàng cũng vẫn là biết... dù có như vậy, thì Hạ Hàn Vũ vẫn là hạnh phúc của một đời này của nàng, nàng đã vì thân nhân mà hy sinh hạnh phúc của mình một lần rồi, nàng không muốn tiếp tục làm như vậy nữa... để rồi khiến bản thân hối hận cả đời.

_Anh đến đây... là để hàn huyên với em gái, hay là tiếp tục cuộc hội thoại hôm trước?-Lạc An Khê nhạt nhếch môi, hướng Lạc An Bình mỉm cười lạnh lẽo.

_Khê nhi... anh nói, em sẽ nghe sao?-Lạc An Bình cười cười, tự nhiên tiến lại gần ngồi xuống ghế sofa.

_Nếu biết em không nghe... thì anh không nên đến đây với cái thái độ đó đúng không anh trai?-Lạc An Khê nhẹ mỉm cười, thái độ thản nhiên đến kỳ lạ.

_Anh cũng chỉ là quan tâm đến em thôi, Khê nhi.-Lạc An Bình vẫn là cái thái độ phản đối đó.

_Quan tâm? Anh à, nếu anh là quan tâm đến em... thì anh ngày hôm đó đã không xúc phạm Vũ. Nếu anh tôn trọng em, thì anh cũng không nên dùng lời lẽ đó nói chuyện với em. Đúng... em thích nữ nhân đấy, bệnh hoạn thì sao? Ghê tởm thì đã như thế nào? Anh nghĩ rằng Lạc An Khê em là nữ nhân tùy hứng lắm sao? Anh cho rằng em không từng đắn đo đến thân phận của em sao...? Anh có biết để có thể đưa ra quyết định ở bên Vũ... em đã khó khăn đến nhường nào hay không? Nào là luân lý, nào là gia tộc, nào là thân phận, anh à... nếu có thể quay lại năm chúng ta 7 tuổi... nếu chúng ta không phải là con cháu Lạc gia. Nếu chúng ta không phải là Lạc An Khê, bộ trưởng bộ Ngoại giao và Lạc An Bình, Lạc tổng Lạc thị, thì ngày hôm nay... liệu anh có chất vấn, cấm cản em không?-Lạc An Khê bình tĩnh nói những lời từ sâu trong thâm tâm. Nàng không muốn mất đi Lạc An Bình... nhưng Lạc An Bình vẫn là không hiểu tâm tư của nàng.

_Đúng... em nói không sai. Nếu em không phải là Lạc An Khê của Lạc gia, anh cũng không phải là Lạc An Bình của Lạc gia... thì có thể chuyện hôm nay nó đã khác. Nhưng số phận chính là đã an bài cho chúng ta trở thành những con người như thế này. Ngoài chấp nhận... chúng ta không thể làm gì khác được cả. Khê nhi... em có hiểu hay không?-Lạc An Bình thực sự bị lay động bởi lời nói của Lạc An Khê, nhưng sự thật vẫn là sự thật, hắn là Lạc An Khê chính là người thừa kế Lạc gia, đây là hiện thực vĩnh viễn không thể thay đổi.

_Đôi lúc em thực sự hoài nghi... anh có thật là con trai của ba hay không?-Lạc An Khê thất vọng lắc đầu, từng chữ từng chứ nói ra câu nói làm tổn thương Lạc An Bình nhất.

_EM NÓI CÁI GÌ?-Cái gì mà phải hay không phải, hắn chính là con trai của Lạc Tu Tranh. Lạc An Khê đây là đang muốn nói cái gì đây.

_Nếu anh là con trai của ba... tại sao anh lại cứ cố giam cầm bản thân ở trong cái nhà tù mà ba cả đời luôn có gắng thoát ra đây? Danh vọng, gia tộc, tài sản,... những thứ mà ba luôn tìm mọi cách chối bỏ, thì anh luôn tìm mọi cách để độc chiếm chúng. Ba từ bỏ cuộc sống của một thiếu gia chỉ để đi tìm cuộc sống, hạnh phúc của bản thân, có thể ba không giàu có, nhưng em biết ba luôn vui vẻ. Anh à... anh có hiểu hay không, em cũng chỉ muốn được hạnh phúc, được ở bên cạnh người em yêu... thế là sai sao?-Lạc An Khê cười khổ, nàng đưa ánh mắt ưu thương nhìn về phía Lạc An Bình.

_Khê nhi... anh không phải là muốn ngăn cấm em. Anh thừa nhận, Hạ Hàn Vũ thực sự xứng với em, nhưng nàng ta là nữ nhân... nếu không vì điều này thì anh quyết sẽ không ngăn cản em.-Lạc An Bình vẫn là như vậy cố chấp.

_Được... cứ cho là em nghe lời anh đi, cứ cho là em với Vũ chia tay... nhưng liệu anh có thể đảm bảo người tiếp theo em yêu sẽ là nam nhân sao. Anh có thể đảm bảo rằng, người tiếp theo đến với em sẽ không phải là nữ nhân? Anh có từng nghĩ qua chuyện này không?-Lạc An Khê chất vấn, nàng thực sự chán ghét cái sự cố chấp của Lạc An Bình lúc này.

Lạc An Bình nghẹn giọng, hắn quả thực chưa từng nghĩ qua điều này. Lạc An Khê nói không sai, hắn có thể cấm cản được nàng và Hạ Hàn Vũ, nhưng liệu hắn có thể đảm bảo được người tiếp theo bước vào cuộc sống của Lạc An Khê sẽ vẫn là nam nhân sao? Hắn không làm được, vì nếu làm thế, thì hắn chính là đang hủy đi hạnh phúc của em gái hắn. Nhưng dù có như thế, hắn vẫn nguyện cố chấp một lần, hắn không tin Hạ Hàn Vũ lại có thể làm em gái hắn hạnh phúc.

_Được... em yêu Hạ Hàn Vũ, anh có thể hiểu. Vậy em nghĩ cô ta có thật lòng yêu em? Khê nhi... em thật quá ngây thơ.-Nếu hắn không thể tách Lạc An Khê ra khỏi cái suy nghĩ lệch lạc nàng... vậy hắn nguyện một tay đập vỡ nó. Hắn tin sớm muộn thì Lạc An Khê cũng sẽ tha thứ cho hắn thôi.

_Anh là đang muốn ám chỉ cái gì đây?-Lạc An Khê thêu mi, ánh mặt sắc lạnh nhìn Lạc An Bình.

_Khê nhi... khi em ngồi đây nói về tình yêu của em dành cho Hạ Hàn Vũ, còn Hạ Hàn Vũ đang ở ngoài kia làm gì, em biết không? Cô ta là đang chuẩn bị tiếp đón bố vợ tương lai của cô ta kìa... Tịch Thiên Lãm... ha ha ha... nữ nhân Hạ Hàn Vũ này quả thực không hề tầm thường, nghe đâu lần này Hạ gia và Tịch gia lần này gặp nhau chính là bàn về chuyện kết hôn của Hạ Hàn Vũ và Tịch Uyển Ca đây.-Lạc An Bình thản nhiên nói, gương mặt giấu không nổi ý cười trào phúng.

_Nói dối... Vũ là đang tiếp đón ba mẹ em ấy ở Bắc Kinh.-Lạc An Khê kinh ngạc, cái gì mà kết hôn, cái gì mà tiếp đãi chứ?

_Đúng là thế, nhưng cũng là tiếp đón Tịch Thiên Lãm nữa. Đến buổi hẹn ăn tối 2 bên gia đình cũng đã chốt rồi.-Lạc An Bình tiếp tục.

_Nói dối... anh chính là đang lừa em.-Lạc An Khê không tin, Hạ Hàn Vũ không lừa nàng đâu, nàng ấy sẽ không nói dối đâu. Dù trong thâm tâm là đang gào thét là đừng tin những lời này của Lạc An Bình, nhưng Lạc An Khê vẫn không tránh được hoài nghi.

_Anh lừa em sao? Vậy được... tối hôm đó anh cũng đã đặt một bàn ở nhà hàng mà họ hẹn gặp nhau, nếu em tin tưởng Hạ Hàn Vũ như thế vậy hãy đi cùng anh. Nếu Hạ Hàn Vũ vì em mà sẵn sàng trước mặt Tịch Thiên Lãm tuyên bố hủy hôn với Tịch Uyển Ca, thì anh thề có thiên địa chứng giám, anh quyết sẽ không bao giờ cấm cản hai người đến với nhau nữa, thậm chí còn sẵn sàng ra mặt ủng hộ. Thế nào?-Lạc An Bình nhếch môi, nhẹ thách thức Lạc An Khê.

_Còn nếu kết quả ngược lại thì sao?-Lạc An Khê nhíu mày nhìn Lạc An Bình.

_Thì chẳng sao cả... anh chỉ muốn em nhìn rõ bản chất con người của Hạ Hàn Vũ mà thôi.-Lạc An Bình vui vẻ cười, chỉ cần Lạc An Khê đối với Hạ Hàn Vũ thất vọng, thì thắn chính là thắng rồi.

Lạc An Khê không trả lời vội vàng, nàng phải hảo hảo suy nghĩ đã, đây là cơ hội hiếm có, nếu có thể lấy được sự ủng hộ của Lạc An Bình chính là chuyện tốt, nhưng nếu kết quả không như nàng dự đoán thì sao, vậy nàng và Hạ Hàn Vũ... sẽ là đi đến bước nào đây?

_Sao thế? Còn cần phải suy nghĩ sao, vừa rồi em còn vô cùng chắc chắn Hạ Hàn Vũ yêu em lắm mà?-Lạc An Bình cố tình kích nổ tâm trạng của Lạc An Khê.

_Được... em đồng ý với anh.-Lạc An Khê nghe vậy liền không khỏi tức giận. Sự cao ngạo, hiếu thắng của nàng đã thúc đẩy nàng chấp nhận thách thức kia của Lạc An Bình. Đúng... nàng tin Hạ Hàn Vũ, nàng tin Hạ Hàn Vũ sẽ chọn nàng, niềm tin này chưa bao giờ lại mãnh liệt đến thế, nhưng Lạc An Khê vạn vạn không nghĩ... nàng đây chính là đang phạm sai lầm lớn nhất của cuộc đời nàng.

--------------------------------------------

Quay về với Lục Lăng và Lộ Thanh Nhược một chút, Lộ Thanh Nhược lúc này mới biết thêm một vài điều về Lục Lăng. Lục Lăng hóa ra xuất thân cũng không hề tầm thường, Lục Lăng nhìn như vậy mà hóa ra lại là con cháu nhà nhị đại, nhiều đời làm quan trong chính phủ. Nếu không phải trong thời gian này hẹn hò, Lộ Thanh Nhược cũng qua lại với gia đình Lục Lăng nhiều một chút, thì thực cũng sẽ không biết được điều này.

Nói về mỗi quan hệ của Lục Lăng và Lộ Thanh Nhược thì thực sự tốt hơn Hạ Hàn Vũ và Lạc An Khê rất nhiều. Lục Lăng đối với Lộ Thanh Nhược yêu chiều có thừa, từ sau khi cùng Lộ Thanh Nhược hẹn hò, cũng không hề hoa tâm, cũng không hề đàn đúm như trước. Một mực chỉ ở bên cạnh Lộ Thanh Nhược bồi nàng, Lục Lăng biết Lộ Thanh Nhược sợ cảm giác cô đơn, nên Lục Lăng đối với nàng luôn là dính lấy nhiều nhất có thể. Mà với lại, người yêu của Lục Lăng hiện tại là mỹ nhân đệ nhất của đại lục, nàng còn không biết thỏa mãn nữa hay sao.

_Tiểu Lăng...-Lộ Thanh Nhược lúc này đang nằm trong lòng Lục Lăng, liền ngẩng lên nũng nĩu, chỉ chỉ vào màn hình TV.-Nhìn thấy tôi hôn nam diễn viên đó, em có ghen không?

_Nhược Nhược muốn tôi ghen?-Lục Lăng mỉm cười, tay vẫn thuân theo nghịch nghịch mái tóc của Lộ Thanh Nhược.

_Lúc nào em cũng chưng ra cái thái độ không quan tâm đó, tôi thực sự không biết em nghĩ gì. Đúng tôi muốn em ghen một chút, như vậy tôi có thể nhận định là em yêu tôi.-Lộ Thanh Nhược không như Lạc An Khê, nàng nghĩ gì thì sẽ nói đấy.

_...-Lục Lăng nghe vậy liền bật cười vui vẻ, hóa ra là Lộ Thanh Nhược luôn là nghĩ như thế. Lục Lăng cúi người, hôn lên đôi môi mê hồn kia của Lộ Thanh Nhược.-Tôi ghen chứ, sao lại không ghen. Nhược Nhược... chị không biết mỗi khi nhìn thấy chị hôn người khác ngoài tôi, tôi khó chịu mức nào đâu. Nhưng tôi có thể làm gì chứ, đó là công việc của chị, tôi không muốn chị khó xử nên không tỏ thái độ quá nhiều. Chỉ cần trong tim chị chỉ có một mình tôi... như vậy là đủ. Chỉ là không nghĩ Nhược Nhược lại thích tôi ở trước mặt chị ghen tuông?

_Tiểu Lăng... miệng lưỡi em thật trơn tru... với người yêu cũ, em cũng đối với hắn miệng ngọt như vậy sao?-Lộ Thanh Nhược thích khi Lục Lăng nói những lời ghen tuông ngọt ngào. Nàng tò mò muốn biết lúc trước Lục lăng đối với người yêu như thế nào.

_Từ trước đến nay, luôn là người yêu tôi đối với tôi ngọt miệng, chỉ từ khi yêu chị, tôi mới biết ngọt miệng với người khác.-Lục Lăng thẳng thắn thừa nhận.-Nhược Nhược... tôi yêu chị.

_Lục Lăng... em có biết không, đến bây giờ tôi mới chân chính cảm thấy hạnh phúc. Tôi đã từng nghĩ những ánh hào quang trên sân khấu, sự nổi tiếng đó mới là những gì tươi đẹp nhất, nhưng hóa ra... toàn bộ những suy nghĩ đó đều trở nên sai khi tôi gặp em. Từ năm tôi 10 tuổi đến giờ... chỉ duy có khoảnh khắc hiện tại với em, mới chân chính là điều mà tôi cảm thấy an toàn và vui vẻ.-Lộ Thanh Nhược tâm can nhộn nhịp, nàng chìm vào sự ôn nhu trong ánh mắt của Lục Lăng, nàng biết Lục Lăng yêu nàng... và nàng cũng yêu nàng ấy. Lộ Thanh Nhược là người dám yêu dám hận, để bảo vệ tình yêu này, thậm chí đến suy nghĩ rút khỏi làng giả trí... nàng cũng đã nghĩ qua rồi. Vì Lục Lăng... nàng nguyện từ bỏ cái sự nghiệp ảnh hậu này, vì cái vị trí này... chưa bao giờ chân chính cho nàng hạnh phúc mà nàng mong muốn... chưa bao giờ.-Lục Lăng... nếu tôi rời showbiz, liệu em có đi cùng tôi hay không?

_...-Lục Lăng không nghĩ là Lộ Thanh Nhược lại đề cập cái vấn đề này... rời showbiz sao? Lục Lăng yêu thích dáng vẻ Lộ Thanh Nhược ở trên màn ảnh, nữ nhân tài năng đó... đã chân chính câu đi hồn phách nàng. Vậy nếu Lộ Thanh Nhược rời khỏi làng giải trí... thì thật quá đáng tiếc, chỉ vì nàng... liệu điều đó có đáng không?-Nhược Nhược... tôi biết chị vì tôi nên mới có suy nghĩ này... tất nhiên là dù chị có làm gì, tôi vẫn sẽ luôn ở bên chị, ủng hộ chị. Nhưng tôi hy vọng chị sẽ suy nghĩ kỹ, để có được vị trí hiện tại tôi biết chị cũng không dễ dàng, nó là dựa vào tài năng, vào tâm huyết của chị... nhưng... vì tôi mà từ bỏ, nó thực sự đáng sao?

_Cha tôi không cần tôi... mẹ tôi thì năm tôi 16 tuổi liền qua đời, tôi cô quạnh sống trên đời này, nói là sống nhưng thực chất là tồn tại. Vì tồn tại nên tôi cố gắng, tôi nỗ lực... nhưng vì hai chữ tồn tại này mà tôi đã hy sinh quá nhiều thứ rồi, tình yêu, tình bạn, tình thân... rồi cuối cùng để đổi lại được cái gì, là cái ánh hào quang lạnh lẽo vào tịch mịch đó. Lục Lăng, tôi không muốn mất đi thêm nữa, đặc biệt là em.-Lộ Thanh Nhược khổ sở nhìn Lục Lăng, nàng muốn Lục Lăng biết nàng chọn Lục Lăng, chỉ cần là Lục Lăng... nàng sẽ bất chấp hết thảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net