Phiên ngoại 3 - Triệu Tư Băng và Tịch Uyển Ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ là không nghĩ, Tịch Uyển Ca đã quá coi thường năng lực của Triệu Tư Băng rồi. Sau khi trở về nước, suốt 10 ngày liền Tịch Uyển Ca ngây ngốc ở trong biệt thự chờ đợi Triệu Tư Băng, nhưng Triệu Tư Băng nửa điểm liền không xuất hiện. Gia nhân trong nhà nói thời gian này Triệu Tư Băng chuyển qua biệt thự ngoại ô sống, đây chính là cách nói khác tránh mặt Tịch Uyển Ca nàng đấy thôi. Tịch Uyển Ca ở Bắc Kinh này, ngoài cha nàng ra thì thân cận nhất chính là Triệu Tư Băng. Vũ nhi đi rồi, nàng rất đau lòng, giờ sống một mình trong căn biệt thự to lớn này, nàng cảm thấy sợ hãi hơn. Nàng chính là hận chết Triệu Tư Băng, rõ ràng nàng ấy từng hứa với nàng, sẽ không để nàng chịu nửa điểm ủy khuất nào, vậy mà giờ đây lại có thể đủ vô tình mà bỏ mặc nàng tại nơi này. Triệu Tư Băng có tự tôn, nàng không có tự tôn sao, nghĩ đến đây, Tịch Uyển Ca liền tức tối trở về phòng, thu dọn toàn bộ hành lý của nàng, dù sao đây cũng không phải nhà nàng, nàng dày mặt lưu lại để làm gì cơ chứ ? Gia nhân trong nhà thấy Tịch Uyển Ca có ý rời đi, liền hoảng hốt không thôi, lập tức chạy lại ngăn cản. Dù sao thì đại tiểu thư trước khi đi cũng đã phân phó chúng chăm sóc thật tốt cho Tịch tiểu thư thời gian này, giờ Tịch Uyển Ca nhất quyết xách hành lý bỏ đi, thử hỏi đến khi Đại tiểu thư trở về, sẽ đối với bọn họ phát đại nộ gì a ?

_Tịch tiểu thư, coi như chúng tôi cầu xin cô, đừng như vậy, có gì cũng nên nói qua với đại tiểu thư nhà chúng tôi một tiếng.-Quản gia nhanh chóng lên tiếng, lệnh cho gia nô trong nhà toàn lực ngăn cản Tịch Uyển Ca lại.

_Tất cả các người mau tránh ra.-Tịch Uyển Ca lạnh lùng ra lệnh, nhưng có vẻ như không ai có ý định nhúc nhích cả.

_Tịch tiểu thư, cô bình tĩnh một chút, có gì từ từ nói.-Quản gia tất nhiên lúc này hoảng loạn vô cùng, liền đã sớm ra hiệu cho người đi gọi điện cho Triệu Tư Băng.

_Bình tĩnh, 10 ngày qua, tôi chính là bình tĩnh đủ rồi, đủ tĩnh tâm để xem lại đoạn tình cảm của tôi với Triệu Tư Băng. Giờ tôi nghĩ thông rồi, ông lập tức tránh ra đi.-Tịch Uyển Ca nhịn chính là nhịn đủ rồi, nàng là Tịch gia đại tiểu thư, nàng có tôn nghiêm của nàng, nàng cũng không rảnh đến mức đi hống người yêu như hống tiểu hài tử.

_Tịch tiểu thư, coi như là tôi cầu xin cô, chúng tôi mà để cô rời đi, đại tiểu thư nhất định sẽ giết chúng tôi mất.-Tính cách của Triệu Tư Băng như thế nào, lão quản gia tất nhiên là hiểu rõ nhất. Ông cũng hiểu rất rõ Triệu Tư Băng rất xem trọng Tịch tiểu thư, nếu không thì hằng ngày cũng sẽ không lén gọi điện về hỏi thăm tình hình của nàng. Nếu hôm nay Tịch Uyển Ca mà có thể thuận lợi rời đi, Triệu Tư Băng nhất định sẽ tìm lão và gia nhân trong nhà tính sổ đây.

_Lập tức CÚT.-Tịch Uyển Ca nhịn không được mà quát lớn.-Các người nghĩ các người là ai chứ, tôi là Tịch gia đại tiểu thư, con gái của Bộ trưởng Tịch Thiên Lãm, các người giữ chân tôi được một ngày chứ không giữ tôi được cả đời. Còn không mau tránh ra.

Một lời này nói ra, tất nhiên từ quản gia đến gia nhân trong nhà cũng hoảng hốt, đúng vậy, Tịch Uyển Ca xuất thân cao quý, chỉ cần một cuộc gọi thì ngay ngày mai cảnh sát nhất định sẽ bao vây toàn bộ Triệu gia biệt thự, như vậy đối với Triệu gia, đối với Triệu Hoa đều để lại danh tiếng không tốt. Lão quản gia suy nghĩ không thôi, rốt cuộc là lão nên làm như nào đây ?

_Đại quản gia, đại tiểu thư trở về rồi.-Lúc này một tiếng thông báo của gia nhân bên ngoài vang lên, theo sau là bóng xe của Triệu Tư Băng. Lão quản gia lúc này liền thở nhẹ ra một hơi, cuối cùng đại tiểu thư cũng trở về rồi.

Tịch Uyển Ca nghe vậy liền nhếch môi cười lạnh, Triệu Tư Băng cũng thật giỏi, phải chờ đến khi nàng phát tiết điên cuồng như vậy mới chịu trở về. Tịch Uyển Ca nàng là nữ nhân có mức nào cao ngạo, phạm lỗi chính là phạm lỗi, nàng lần này chính là quyết không tha thứ cho Triệu Tư Băng. Nghĩ đến đây, Tịch Uyển Ca liền một mạch xách hành lý, nhân lúc hỗn loạn mà bước ra khỏi cửa, vừa đúng lúc xe của Triệu Tư Băng đi tới chỉ còn cách nàng vài mét. Xe vừa dừng lại, thân ảnh của Triệu Tư Băng đã rất nhanh bước xuống, vẻ mặt lo lắng hướng Tịch Uyển Ca đi tới giữ tay nàng ấy lại.

_Uyển nhi, em là muốn đi đâu ?

_Tôi đi đâu không cần chị quản, Tịch Uyển Ca tôi không thiếu nơi để đi, không thiểu nhà để ở. Mắc gì tôi phải ngây ngốc ở đây chờ đợi chị ?-Tịch Uyển Ca không khách khí tức giận hất tay của Triệu Tư Băng ra.-Triệu Tư Băng, chị cũng hay lắm, chị một mực hy vọng tôi yêu chị, tôn trọng tình cảm của chị. Nhưng tâm tư của tôi, chị có lúc nào tôn trọng qua chưa ? Chị muốn đi liền đi 10 ngày, đến bóng dáng cũng không thấy, chị nghĩ Tịch Uyển Ca tôi vẫn còn mặt dày ở lại mà chờ chị giận dỗi xong rồi sẽ trở về sao ? Triệu Tư Băng, chị cũng đánh giá bản thân quá cao rồi đấy.

_Uyển nhi, em đây chính là định làm gì ?-Triệu Tư Băng chất vấn, tay liền lại giữ lấy Tịch Uyển Ca.

_Đây là nhà chị, muốn tránh thì cũng không nên là chị tránh đi, mà là tôi nên rời đi mới đúng. Tôi trước đây đúng là mù mắt, mới đồng ý cùng nữ nhân ích kỷ như chị ở chung một chỗ.-Tịch Uyển Ca lãnh đạm nói, cho Triệu Tư Băng một câu trả lời, đây chính là chia tay.

_Uyển nhi, em đây chính là không nói đạo lý ?-Triệu Tư Băng nhịn không được mà nói lời này. Tịch Uyển Ca giận nàng, chẳng lẽ nàng không giận Tịch Uyển Ca sao, ai ở trong vị trí của nàng cũng vậy mà thôi. Triệu Tư Băng cúi người nhấc bổng Tịch Uyển Ca lên đặt lên vai mình, ung dung bước lại vào biệt thự.

_TRIỆU TƯ BĂNG, chị muốn làm cái gì, chị bỏ tôi xuống.-Tịch Uyển Ca kinh hãi, điên cuồng dãy dụa.

_Đem đồ của Tịch tiểu thư trở về phòng, không có lệnh của tôi, Uyển nhi không được phép rời biệt thự này nửa bước.-Triệu Tư Băng lạnh lùng hướng quản gia phân phó, sau đó liền xoay người rất nhanh đi vào trong.

_Triệu Tư Băng, tôi không phải là vật sở hữu của chị, chị không có quyền giam cầm tôi ở nơi này.-Tịch Uyển Ca la hét, nàng chính là đang triệt để giận Triệu Tư Băng.

Triệu Tư Băng không đáp mà trực tiếp đưa Tịch Uyển Ca trở về phòng của nàng. Cửa phòng sau khi được đóng chặt, Triệu Tư Băng liền trực tiếp ném Tịch Uyển Ca lên giường, mạnh bạo cúi người hôn lên môi nàng ấy. Tịch Uyển Ca kinh ngạc nhìn Triệu Tư Băng, kịch liệt dãy dụa, nữ nhân này, sao tính khí thay đổi lại có thể thất thường được như thế chứ ?

_Tịch Uyển Ca, đến cuối cùng trong lòng em, tôi được tính là gì đây ? Tại sao trong lòng em luôn tràn ngập hình bóng của Hạ Hàn Vũ, tại sao đến bây giờ em vẫn không quên được cô ta, tại sao em lại phải đợi đến khi làm chuyện ân ái với tôi xong mới nói những lời đau lòng như thế, tại sao em lại đổi xử với tôi như vậy ?-Triệu Tư Băng nhịn không được nỗi lòng, khóe mi rơi từng giọt nước mắt nhỏ lên gương mặt kinh diễm động tâm của Tịch Uyển Ca, khiến nàng ấy kinh ngạc đình chỉ mọi hành động.- Mười ngày qua em nghĩ tôi vui vẻ lắm sao, tôi trốn tránh em không đơn giản vì giận em, mà còn vì những câu nói của em mà đau đến tận tâm can. Nhưng tôi lại không kiềm chế được bản thân mình mà nhớ em, muốn gặp em lại sợ gia nhân trong nhà không chiếu cố được cho em. Mà em thì sao, tôi đã từng nói qua đừng bao giờ tùy tiện nói lời chia tay, nhưng đến cuối cùng, em vẫn là có thể nói ra miệng, Tịch Uyển Ca, em còn có thể tàn nhẫn hơn được nữa hay không ?

_Triệu Tư Băng, chị... !-Tịch Uyên Ca nhìn được sâu trong ánh mắt của Triệu Tư Băng chính là tràn ngập bi thương, là vì nàng mà bi thương sao ? Tịch Uyển Ca biết Triệu Tư Băng yêu nàng, nhưng nàng không nghĩ Triệu Tư Băng có thể yêu nàng đến mức mà rơi lệ như vậy.

_Nhưng tôi có thể trách ai đây, yêu em nhiều như vậy, tôi đã định trước là thua ở trong tay em rồi.-Triệu Tư Băng cười đến khổ sở, giọng nói tràn ngập bi thương.

_Tư Tư, em... xin lỗi.-Chỉ bởi vì một câu nói này, tâm của Tịch Uyển Ca nhanh chóng trở nên mềm nhũn, nàng nhịn không được nhìn thấy một Triệu Tư Băng yếu đuối như vậy, lại còn là vì nàng mà trở nên yếu đuối. Nàng kéo Triệu Tư Băng vào lòng mình, nhỏ giọng dỗ dành.-Đừng khóc nữa có được không, em sai rồi. Em đáng nhẽ không nên nói những lời đó, em không biết là những lời đó lại làm tổn thương chị nhiều như thế, còn nữa, em cũng không nên vì vậy mà giận dỗi nói lời chia tay, đừng khóc nữa mà Tư Tư.

_Em còn biết bản thân mình sai sao, vậy tại sao em không đến tìm tôi, sớm dỗ dành tôi một chút, để rồi đến cuối cùng khi quản gia cho người gọi đến báo em muốn bỏ đi, tôi đã hoảng loạn đến mức ngay giữa cuộc họp cổ đông ở công ty còn sẵn sàng bỏ dở để trở về. Tịch Uyển Ca, chỉ có em... mới có thể làm tôi cuồng si đến mức này mà thôi.-Triệu Tư Băng được đà tiếp tục.

_Được rồi, Tư Tư, là do em không tốt. Nhưng quả thực là em có yêu chị, nếu không yêu, em đã không quyết cùng chị ở chung một chỗ. Nhưng Vũ nhi là hồi ức đẹp đẽ nhất mà em từng có, em nỡ không được. Nhưng tin tưởng em, cho em thời gian, em nhất định sẽ hoàn toàn quên được Vũ nhi, toàn tâm toàn ý mà ở bên chị. Tư Tư, tin em, có được không ?-Tịch Uyển Ca xuống nước, thấp giọng làm hòa, thực sự là mấy ngày này, nàng cũng rất nhớ Triệu Tư Băng, chỉ là tính tình nàng cao ngạo, không chịu nhún nhường mà thôi.

_Em sau này trong lòng chỉ được chứa một mình tôi.-Triệu Tư Băng nghe vậy liền nín khóc, giọng thút thít. Bá đạo yêu cầu.

_...-Bộ dạng hiện tại của Triệu Tư Băng thực sự khiến Tịch Uyển Ca nhịn không nổi cười. Ai đời nữ nhân đã hơn 30 tuổi đầu rồi lại có thể ở trong lòng nàng khóc lóc làm nũng như con nít vậy chứ.-Tư Tư, nhìn bộ dạng hiện tại của chị, em giống là mẹ chị hơn là người yêu chị đấy.

_Tôi chính là con nít, đứa con nít muốn dựa em cả đời.-Triệu Tư Băng mặt dày thừa nhận.

_Được rồi, đứng giận nữa. Chuyển về nhà đi, có được không ?-Tịch Uyển Ca mỉm cười, đựa tay nhẹ vuốt ve gương mặt Triệu Tư Băng.-Lần sau không được tự động giận dỗi bỏ em đi như thế, nếu tiếp tục thì em sẽ không nhìn mặt chị nữa đâu.

_Sẽ không... sẽ không nữa.-Triệu Tư Băng nghe vậy liền hoảng hốt trong lòng, gật đầu lia lịa đáp ứng.

Tất nhiên sau đó thì Triệu Tư Băng cũng chuyển về nhà sống, xa cách 10 ngày chưa bao giờ Tịch Uyển Ca và Triệu Tư Băng nghĩ nó lại có thể dài đến như thế. Triệu Tư Băng nhớ Tịch Uyển Ca, và tất nhiên Tịch Uyển Ca cũng như vậy, thậm chí thân thể của họ cũng nhớ nhung lẫn nhau, hằng đêm không tránh được sanh ca để bù đắp cho nỗi nhớ. Điều quan trọng là cho dù có giận dỗi, cãi nhau như thế nào, thì con tim của họ vẫn là luôn dành cho nhau, không tách ra được dù chỉ là một chút.

------------------------------

Lời của tác giả: Các nàng có muốn một cái kết đẹp cho Tịch Uyển Ca và Hạ Hàn Vũ(đã chết) hay không? <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net