Chap 12: Chiến thắng, bị thương, đâu là sự thật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tay nàng cầm cành hoa Thất Sắc Tinh như vô lực mà thả rơi cành hoa xuống đất. "Tại sao chàng lại ở đây?" trong đầu nàng chỉ vỏn vẹn câu hỏi ấy. Y dùng khinh công đưa cả hai đáp đất an toàn. Chân vừa chạm tới mặt đất thì nàng vội thoát khỏi vòng tay ấm áp đó, đôi mắt hơi cụp xuống buồn rầu, đôi môi anh đào nhỏ nhắn nói nhẹ nhàng:

- Tiểu nữ sẽ nhớ ơn này, tiểu nữ cáo từ.

Nàng quay người bước đi mà lòng nặng như đá đè. Những giọt nước mắt lại tuôn rơi trong vô thức. Đã 1 năm không gặp, một năm không dài cũng không ngắn, tưởng chừng như nàng thật sự quên hình bóng ấy mà trở thành một vị giáo chủ lạnh lùng, vô cảm. Nhưng vừa mới lúc nãy đứng trước chàng nàng cảm thấy như mình cự nhiên trở thành yếu đuối. Nàng bước đi về phía tiểu viện được sắp xếp sẵn mà không hay biết rằng có một hắc y nhân đã theo dõi toàn bộ.

Về phía y, sau khi nghe nàng nói thì đôi mắt vô cảm có chút lay động. "Đôi mắt ấy, giọng nói ấy sao quen thuộc với ta quá. Nhưng khuôn mặt đó ta thật sự chưa nhìn thấy bao giờ. Tại sao lúc nhìn thấy cô nương đó rơi xuống, ta lại phi ra mà đỡ lấy. Lúc ấy, ta chỉ có một ý nghĩ phải cứu, không thể để cô nương đó gặp chuyện gì, không thể để mất được. Tại sao? Rốt cuộc tại sao? Thiên a, ông chơi đùa với ta quá. Đã một năm ta không gặp nàng, khoan, đôi mắt ấy cũng như giọng nói của cô nương đó rất giống với nàng. Nhưng khuôn mặt lại khác hoàn toàn. Không thể sau một năm mà thay đổi như vậy được. Chẳng lẽ là hai người khác nhau. A, thật bực mình quá! Song Ngư, rốt cuộc nàng ở đâu? Ta mà tìm thấy nàng thì nàng sẽ không bao giờ thoát khỏi Bảo Bình ta đâu". Y tức giận quay người đi theo hướng ngược lại với nàng. Vừa đến chỗ đường vòng, y giật mình vì có một nam nhân khác đang đứng dựa tường như chờ chàng.

- Sao đệ lại ở đây? Đệ thấy hết rồi à_ Không nhanh không chậm y cất lời.

- Bảo huynh này, vị thái tử lạnh lùng kia đâu rồi, sao lại phi thân cứu một cô nương thế? Đệ nghe Song ca kể, huynh khác xưa lắm mà._Nghe đến đây, có lẽ ai cũng biết vị nam nhân kia là ai. Vâng không ai khác ngoài Thiên Bình tướng quân.

- Không cần đệ quan tâm, mau đi nghỉ để mai thi đấu đi kìa.

- Hảo, đệ biết rồi.

------------------------------------------- Phía trên mái của tiểu viện gần đó ---------------------------------------------

Một hắc y nhân đứng nhìn toàn bộ, khuôn mặt bị chiếc mặt nạ quỷ dị che đi một nửa dung nhan. Đôi mắt đen nhìn về phía mặt trăng khẽ lay động, đôi môi hơi nhếch mép cười gian tà. Một khắc sau một thân ảnh khác vụt đến phía sau y bất quá y lại không bất ngờ như thể việc đó y biết trước vậy:

- Chuẩn bị đi, ngày mai bắt đầu hành động.

- Rõ.

Rồi cùng một lúc hai thân ảnh cùng biến mất vào màn đêm tối tăm. Tất cả im lìm như để chờ đợi cuộc chiến ngày mai, để chuẩn bị cho ngày mai. Ngày mai sẽ náo nhiệt hơn bao giờ hết.

_Sáng hôm sau_

Tiếng trống, tiếng chiêng nổi lên đánh thức mọi người. Chỉ một tí nữa thôi nơi đây sẽ đầy ắp tiếng nói chuyện, sẽ hội tụ những anh hùng hào kiệt cũng như những bang giáo khét tiếng như: Ma giáo và những bang giáo mới nổi nhưng lại được nhân dân biết đến như: Thanh Nguyệt giáo, tất cả chỉ vì một chức Minh chủ võ lâm hàng ngàn người muốn mà tham gia Đại hội võ lâm này. Tại một tiểu viện, bên trong có năm mỹ nhân tuyệt đẹp đang chuẩn bị. Từng người vừa chuẩn bị vừa cười nói với nhau.

- Dung tỉ, muội nên mặc bộ nào._ Huyết muội giơ hai bộ lên hỏi Dung tỉ. Trời ơi, cô nương tham gia Đại hội võ lâm hay đi chảy hội vậy.

- Muội mặc bộ này đi vừa gọn, di chuyển nhanh mà rất hợp với muội.

Xong xuôi, năm nữ nhân mở cửa tiểu viện đi ra ngoài. Bên ngoài ồn ào, náo nhiệt bởi tiếng trống, tiếng chiêng cũng như tiếng nói của mọi người. TÙNG...TÙNG...TÙNG. Ba tiếng trống vang lên, tiếng nói chuyện cũng không còn. Tất cả im lặng lắng nghe người ở trên nói xuống:

- Xin chào mừng các vị anh hùng hào kiệt cũng như các bang giáo đã tới tham gia Đại hội võ lâm ba năm một lần này. Cũng như các lần trước các vị phải đấu với nhau rồi loại những người yếu kém và chọn những người tài giỏi để đấu với Minh chủ võ lâm lần trước. Cuối cùng, người trụ được lâu nhất cũng như đánh thắng Minh chủ võ lâm thì sẽ trở thành Minh chủ võ lâm mới. Còn nếu không thì chức Minh chủ sẽ vẫn như cũ. Và chúng ta cùng chào đón vị Minh chủ võ lâm cũng là Thái tử điện hạ của Nhật Nguyệt Quốc.

Một nam nhân bước ra, y lạnh lùng, đậm khí chất vương giả. Mắt quét một lượt rồi ngồi xuống ghế chủ tọa, y khẽ phất tay ra hiệu Đại hội võ lâm bắt đầu. Theo sau là hai nam nhân khác, một người dắt theo bên mình cây kiếm mỉm cười nhìn ai đó vận hồng y, còn một người thì tay chỉ cầm chiết phiến phe phẩy, lia mắt như tìm hình bóng nào đó. Cả hai ngồi xuống hai chiếc ghế bên cạnh chủ tọa. Sau khoảng mười mấy trận đánh, Thiên Bình ngao ngán "Thế này bao giờ mới tới mình. Không được, đành phá thôi." Nghĩ vậy, chàng sử dụng khinh công phóng lên khán đài đang diễn ra trận đấu. Chỉ một khắc cả hai người đều gục ngã. Một bóng hồng y phi lên tay cầm ngang kiếm như muốn thách đấu. Chàng cười tươi đón nhận lời thách đấu ấy. Phía dưới, Dung tỉ như nhớ ra điều gì đó liền hô to:

- Hồng muội, y cầm ngọc bội của muội.

Vị cô nương một thân hồng y bắt đầu rút kiếm. Hai người lao vào nhau nhưng không hề gây thương tích quá nặng cho đối phương. Thiên Bình dù sao cũng là tướng quân chắc chắn khỏe mạnh hơn nữ nhân tuy nàng không như các nữ nhân khác suốt ngày ăn ngon mặc ấm, chỉ biết cầm, kì, thi, họa nhưng cũng không thể địch lại một nam nhân từ nhỏ học võ mà còn ra chiến trường đánh giặc. Nên nhanh chóng nàng thất thế, y nói chỉ đủ hai người nghe được:

- Lần này ta thắng. Nàng nhất định sẽ trở thành tân nương của ta.

- Ngươi nằm mơ ư?_Nàng nhanh chóng bật cao người. "Lại chiêu thức cũ, lần trước ta thua nàng vì ta bất ngờ nhưng sẽ không có lần hai đâu." Đó là suy nghĩ hiện giờ của Bình ca. Còn tất cả mọi người phía dưới khán đài thì ngạc nhiên, háo hức xem xem cô nương này làm gì tiếp theo. Phía trên không trung, chỉ một mình nàng đứng như có vật gì đỡ nàng phía dưới. Nàng dang hai tay, chân trái khẽ đưa lên cao hơn so với chân phải. Một cơn gió không biết từ đâu xuất hiện bao quanh nàng, những cánh hoa anh đào xuất hiện trước sự kinh ngạc của mọi người. Vù...vù... tiếng gió thổi ngày càng to. Phựt. Một dải lụa đầy ắp cánh hoa anh đào phóng tới chỗ Bình ca đứng. Chàng nhảy bật lên tránh dải lụa như con rắn ấy. Nàng thu hồi dải lụa rồi lại phóng tới chỗ chàng. Một người phóng một người tránh. Cứ như vậy hơn một khắc, nàng bắt đầu mệt, tay nàng như muốn gãy cả ra rồi mà tên kia vẫn cứ né tránh. Nàng bắt đầu tức giận rồi a. Nhưng ai kia nào biết cứ nhảy tới tấp tránh dải lụa. Lại lần nữa nàng thu hồi dải lụa, lần này dải lụa phất ra không theo quy trình gì vì nàng đã thấm mệt rồi. Dải lụa giờ sắc hơn dao phóng tới Bình ca. Chàng nhảy lên nhưng lần này không tránh mà chàng đứng trên dải lụa. Nàng hất mạnh hòng làm chàng ngã bất quá Bình ca xoay vòng trên không trung rồi đáp xuống đất, kiếm y chía về phía cổ họng nàng, chỉ cách một tí là hại chết nàng. Ván này là chàng thắng, nàng tức giận dùng khinh công phóng vụt đi, chàng tươi tỉnh đuổi theo vậy là chàng có thể rước nàng về phủ được rồi. Trên khán đài, một hắc y nhân vụt lên, tay y cầm kiếm chĩa về cô nương vận thanh y, mặt đeo mặt nạ quỷ dị như thách thức. Nàng khẽ đưa đôi mắt xanh sapphire độc nhất, sâu thẳm lạnh lùng nhìn y. Phóng lên khán đài trước sự thích thú của mọi người "Ma giáo đấu với Thanh Nguyệt giáo ư? Không biết bang giáo nào thắng. Mà nghe đâu kia là Băng Như giáo chủ của Thanh Nguyệt giáo còn người còn lại là Chu Tước của Ma giáo."

- Cô nương đây không sử dụng vũ khí gì ư? Chỉ tay không mà đấu với tại hạ._Chu Tước cười khinh bỉ nữ nhân trước mặt.

- Vị huynh đài này không cần bận tâm, ta tự có cách đấu của ta.

- Chỉ cần Băng Như giáo chủ đây không đánh lén tại hạ là được.

- Cũng không biết ai phải nói câu đó, ta biết thừa Chu Tước huynh luôn nghĩ về ta mà cài cả người vào bang ta để chăm sóc thì thật cảm kích. Hình như người đấy là Thanh Long muội muội của ngươi thì phải?_ Nàng nhàn nhã cười đáp trả.

- Vậy ra cô nương đã biết hết vậy thì... hôm nay sẽ là ngày tàn của ngươi._ Chu Tước liền cầm kiếm lao tới chỗ nàng. Nàng liên tục né tránh. Những nhát kiếm đều hướng tới phần trọng điểm của nàng, chắc chắn Chu Tước muốn lấy mạng của nàng. Nàng cười khinh hắn, nếu nàng dễ mất mạng như vậy thì chức giáo chủ này đã không trong tay nàng. Thôi chơi đùa với hắn như vậy là quá đủ rồi bắt đầu trận đấu thật thôi. Nàng bật người ra xa, khẽ phất tay thanh kiếm băng hiện ra. Nàng và hắn lao vào trận đấu, mới đầu nàng thất thế chỉ biết né tránh nhưng sau nàng bắt đầu dùng kiếm đỡ lấy thanh kiếm của hắn, cùng hắn đấu kiếm một màn. Keng..keng..keng những âm thanh chói tai do hai thanh kiếm va chạm nhau. Như đúng thời cơ, hắn hơi phất tay như ra lệnh cho ai đó. Chợt, một mũi tên từ dưới khán đài phi về phía nàng. Nàng nhận thấy nguy hiểm, như một phản xạ nàng giơ cao chân trái đá vào cổ họng Chu Tước. Một cước chí mạng, một đòn Karatedo tuyệt đỉnh. Nàng xoay người né tránh mũi tên nhưng không kịp mũi tên sượt qua cánh tay. Nàng dùng kiếm chặt đứt mũi tên. Những giọt máu bắt đầu chảy ra từ chỗ vết thương ở cánh tay. 1 giọt.... 2 giọt....máu chảy xuống từ làn da trắng mịn như tuyết của nàng. Nếu chỉ là mũi tên thường thì không sao nhưng đây lại là mũi tên cực độc. May nàng tránh nếu không nhất định sẽ tử vong bất quá nàng chỉ tránh được một phần, mũi tên vẫn làm nàng chảy máu. Đôi mắt sapphire từ từ khép lại, nàng chao đảo ngã xuống. Đáng lẽ nàng sẽ ngã trên khán đài lạnh lẽo nhưng vòng tay ấm áp của ai đó kịp đỡ lấy nàng. Nàng vẫn còn chút ý thức để cảm nhận được có ai đó đang bế nàng lên khẽ gọi hai chữ mà nàng lâu lắm rồi mới được nghe:

- Song ngư, song ngư nàng tỉnh dậy cho ta.

Còn về Chu Tước sau khi được nàng ban tặng một cước chí mạng liền bất tỉnh, cũng may nàng còn nhân từ tha chết cho hắn.

Y bế nàng về phía tiểu viện mà không chú ý đến ánh mắt của hắc y nhân khác đang nhìn nàng trong vòng tay y, đôi tay siết chặt thành quyền. Hắc y nhân chỉ biết đứng trên khán đài nhìn nàng được y bế đi mà lòng thắt chặt lại "Ta lại chậm mất một bước, Song Ngư nàng chờ ta. Ta nhất định sẽ đoạt lại nàng, nhất định." Đại hội võ lâm được chuyển sang ngày mai. Một lúc sau, cánh cửa bật mở:

- Như muội, muội tỉnh lại đi._ Dung tỉ vừa nhìn thấy nàng ngất định chạy đến bên thì chợt một nam nhân khác bế nàng vụt đi. Khiến Dung tỉ tìm mãi mới biết Như muội ở đây. Dung tỉ nhanh chóng bắt mạch cho nàng. Khẽ nhíu mày Dung tỉ đuổi y ra ngoài rồi mở hộp ra bắt đầu sơ cứu cho nàng. Cũng may chỉ mới sượt qua nên không nguy hiểm tính mạng và trong người nàng còn có Phượng Hoàng Băng nên sau một hồi sơ cứu nàng cũng đỡ. Dung tỉ vừa mới bước ra ngoài liền bị y chặn lại:

- Sao rồi?

Ngắn gọn tới mức nếu là người ngoài cuộc chắc chắn sẽ không thể hiểu được.

- Muội ấy không sao, nhưng người và muội muội của ta quan hệ như nào?_ Dung y thắc mắc tại sao Như muội lại quen thái tử Hàn Bảo Bình, thật kì lạ. Nàng định đi nhưng cánh tay bị ai đó giữ lại và lôi đi.

- Ngươi không cần biết._ Y liền mở cửa bước vào, nhìn nàng đang ngủ. Trên khuôn mặt vẫn còn đeo mặt nạ. Y vươn tay tháo mặt nạ ra, y bàng hoàng nhìn gương mặt kia, chiếc mặt nạ trên tay y cự nhiên rơi xuống đất. Không, không thể nào, rõ ràng người trên khán đài lúc nãy và Băng Như giáo chủ là Song Ngư cơ mà. Tại sao lại là cô nương tối qua? Chỉ có nàng mới dùng đòn karatedo kiểu đấy thôi. Rốt cuộc là sao?

Y chạy ra ngoài, đóng cửa lại "Rầm". Cô nương trong phòng dần dần mở mắt mà nhìn ra phía cửa. Nàng cười trong nước mắt, nàng tự nhủ với mình vậy cũng tốt.

--------------------------------------------- Ở một nơi khác gần tiểu viện ------------------------------------------------

- Ngươi kéo ta ra đây có chuyện gì?_Dung tỉ sau khi bị ai đó kéo đi thì bực mình nàng đang định nấu gì đó cho Như muội ăn thì bị tên điên này lôi đi.

- Nàng có phải Xuân Hoa._ Nam nhân kia thả tay nàng ra mà hỏi, khi thấy nàng bước ra từ tiểu viện kia, y vô tình nhìn thấy ngọc bội khắc chữ "Dung" mà y đã nhặt được.

- Xuân Hoa, ta không quen nàng ta._Sau khi nghe y nói, nàng có chút giật mình nhưng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc mà nói.

- Được rồi, vậy sao nàng lại có chiếc ngọc bội đấy.

- Vì nó là của ta.

- Vậy Hoàng Bạch Dương thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc của quan huyện Phúc Lộc huyện sao lại tham gia Đại hội võ lâm lần này. Nàng đừng nghĩ ta không biết nàng là ai?

- Ngươi...Không cần ngươi quan tâm._Nàng vừa nói xong liền chạy đi, chàng thấy vậy đành chạy theo nàng. Cả hai đuổi nhau mà trong đầu thầm trách bản thân "Biết thế ta đã học võ rồi, thật khổ mà. Chạy như này mệt quá thiên a."

Cứ như vậy, cho đến một ngã rẽ thì nàng biến mất. Song ca siết tay thành quyền tức giận. Nàng thì rảo bước đến tiểu viện nơi Như muội đang nghỉ, bước vào đã thấy vị tiểu muội thức dậy.......




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net