Chap 6: Siêu Trộm Hoàng Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như đã nói, thứ sáu có chap cho minna- san rồi nè!!! Sớm hơn 1 ngày nữa đó!!! Minna thấy Kin giỏi chưa? Ahihi! Vất vả lắm Kin mới đăng được đấy T.T Minna nhớ vote và cmt cho Kin nha ^^ Arigatou minna- san!!! ^^
___________________________
Vào 1 buổi sáng đẹp trời, trong khu rừng Krista thuộc địa phận thành Đại Tuyệt. Ánh nắng rọi qua từng kẽ lá, chiếu xuống lấp lánh trên thảm cỏ xanh thẫm. Thỉnh thoảng, có bóng 1 con thú nào đó chạy vụt qua, bỗng chốc làm cho lá cây xao động, làm những chiếc lá xanh theo gió lìa cành...
Từ xa, thoắt ẩn thoắt hiện có bóng hai người mặc áo choàng đen, bịt mặt kín mít.Một người đang cầm 1 viên ngọc màu xanh lá mạ, viên ngọc trên tay người đó chầm chậm xoay. Hắn mặc 1 bộ đồ pháp sư, 2 bên hông có dắt 2 thanh dao găm, 1 vài lọ thuỷ tinh chứa đựng thứ gì đó đặc sánh bên trong. Đôi mắt màu xanh highlight nửa hoang dại, nửa quý phái quyến rũ vô cùng. Mái tóc màu cam sáng che phủ hết vầng trán. Theo sau hắn là 1 người mặc bộ đồ full black ^^, một mảnh vải màu đen che hết nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt màu xanh đậm hút hồn. Sau lưng cậu là hai cây Katana vắt chéo nhau, còn trên tay là 1 túi vải, thoáng nhìn thì bên trong có rất nhiều thứ tạp nham... Hai kẻ đó cứ thoắt ẩn thoắt hiện một lúc lâu. Chàng trai với cây Katana sau lưng lên tiếng trước, giọng hổn hển:
- Bảo Bình!!! Rốt cục cậu có biết điều khiển viên Dịch Ngọc này không? Cứ ẩn hiện thế này mệt quá.- Chàng trai gỡ bỏ chiếc khăn che mặt, mái tóc màu vàng rối tung lên. Đáp lại nhắn là cái nhìn sắc lẻm của tên kia, đôi mắt quay qua nhìn rồi hắn giọng:
- Bố đang xem xét! Từ từ xem nào ! Mới trộm được chứ có phải xài lâu rồi đâu mà biết sử dụng ngay.
-Ể ???! Vậy là cậu không biết điều khiển nó à! OMG !!! Chết tui rồi - Tên kia than lên ai oán.
- Nè, nè! Ngậm miệng không là anh bỏ cậu ở đây luôn nhá ! Đang đi trốn, chứ không phải đi chơi đâu mà cứ bô bô cái mỏ. (Kin: NM ngu đó h rồi, bảo bảo thông cảm^^ BB: anh biết mà!!! Bởi vậy đi vs nó khổ lắm! NM: Ách... hai ng đang ns xấu tui à???Kin+BB: ara làm gì có, nói ai mắt xanh tóc vàng thôi!!! NM: Ủa ai vậy???*Ngây thơ* Kin+BB:*thì thầm* Không lẽ Mã ngu đến thế???)
-Hì hì! Biết rồi - Tên kia vừa dứt câu thì cả hai nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập. Thấp thoáng vài bóng người với vài thanh kiếm trên tay, bọn họ đều mặc quân phục. Nhìn qua cũng có thể đoán được họ là người của quân đội Hoàng gia được cử đi bắt trộm. Tên cầm đầu - chỉ huy - có vẻ khá hung dữ. Mặt hắn giăng đầy hắc tuyến, đôi mắt gằn những tia đỏ. Hai kẻ kia thoáng lo sợ. Mồ hôi túa ra trên trán của Mã Mã. Cậu lắp bắp:
- Ách... sao mà bọn chúng tìm đến được đây vậy???
- Bỏ qua chuyện đó đi, quan trọng là làm sao để thoát, tớ vẫn chưa tìm ra.- Bảo Bình giọng nhất thời, tay cầm viên ngọc loay hoay. Cả hai cứ đứng như thế mà quân đội vẫn đang đến. Tên cầm đầu chĩa cây kiếm về phia hai người, mặt lộ rõ vẻ tức giận:
- Hai tên trộm không biết trời đất gì kia, các ngươi cả gan ăn cắp viên ngọc của nhà vua. Tội các người không thể nào tha thứ được.
- Ấy ấy!!!- Nhân Mã cười toả nắng (trong trường hợp này hơi kỳ ấy -.-) Tướng quân cứ bình tĩnh, chuyện gì cũng có đầu đuôi cả...- Nhân Mã chưa kịp dứt câu, Bảo Bình đã chen vào:
- Xin ngài cứ bình tĩnh, chắc ngài chưa biết chúng tôi là ai???(Kin: Ara cho kin nói trước là lúc này hai ng vẫn đang bịt mặt nha, do anh Mã khi thấy quân đội thì bịt lại rồi)
- Tại sao ta phải quan tâm chuyện đó??? Các ngươi chắc cũng chỉ là mấy tên trộm nghiệp dư, ta không cần phải biết!!!- Tên cầm đầu hắng giọng, hắn nghĩ rằng chỉ cần doạ hai tên này 1 chút thì chúng sẽ tự biết điều. Hắn đã từng bắt rất nhiều loại trộm khác nhau, nhưng... hắn chắc chắn không thể làm vậy với hai anh nhà ta. Nhân Mã nghe vậy thì bật cười, anh rút hai cây Katana sau lưng ra, giọng đầy vẻ giễu cợt, cậu quay sang Bảo Bảo:
- Bảo ca, hình như họ chưa nghe danh chúng ta thì phải???Bảo Bình mỉm cười, anh lấy túi vải trên tay Nhân Mã, bỏ viên ngọc vào trong túi. Anh lấy 1 trong các lọ thuỷ tinh ra, bên trong có chất lỏng màu xanh lá. Bảo Bảo lắc lắc, cậu gian tà nói:
- Phải ha!!! Tướng quân, ta sẽ nói cho ông biết. Ta là Thiên Bảo Bình- 1 trong 2 tên trộm thế kỷ, là chàng hoàng tử trong lòng bao cô gái, là hiệp sĩ bảo vệ chính nghĩa...bla..bla...bla.( Kin: Oẹ!!! Bảo ca mắc bệnh tự luyến từ khi nào thía???BB: E hèm!!! Con au kia nói gì??? Kin: Ara có gì đâu ahaha)

- Ta là Lâm Nhân Mã- tên trộm thế kỷ còn lại!!! Chàng trai với biệt danh "Soái Ca Du Mục" mà ai cũng biết. Sao nào?
- Gì...gì...chứ???-  Tên chỉ huy sững sờ. Hai tên này ai mà không biết. Lâm Nhân Mã và Thiên Bảo Bình- Hai tên siêu trộm của thế kỷ. Bọn chúng không những là hai tên trộm tài năng mà còn rất đẹp trai, làm đổ gục bao nhiêu cô gái. Cách đây mấy năm, hai kẻ này đã liều lĩnh ăn cắp vương miện của Nữ Hoàng quá cố của Vương Quốc Tương Dương và đã đánh sập cây cầu nối liên thông giữa Tương Dương và Đại Tuyệt. Chính quyền 2 bên đã mất 9 tháng để làm lại 1 cây cầu mới. Nhà Vua bên Tương Dương( Kin: Ara!!! Lúc này chị XN chưa lên ngôi ạ) đã nhờ Đại Tuyệt săn hai tên này nhưng 2 năm rồi, không ai có thể bắt được chúng. Chính quyền thì cứ nghèo đi còn nhân dân thì cứ giàu lên.(Kin: Ủa là sao??? NM+BB: có nghĩa lấy của giàu chia cho ng nghèo á! Kin: À ra vậy! NM+BB: Chính quyền của Đại Tuyệt rất tàn nhẫn nên ta phải giúp dân! Còn những nước khác chính quyền rất tốt! Kin: À hai anh tốt quá ta!! NM+BB: tất nhiên) Sáng nay, mới sáng sớm hai tên này đã đánh gục lính canh, đột nhập vào Sảnh Chính đánh cắp Dịch Ngọc- Viên ngọc có khà năng giúp dịch chuyển và gia tăng sát thương vật lý. Hắn được lệnh truy tìm hai tên này, tưởng dễ ăn lắm, ai ngờ đây là những siêu trộm. Tên chỉ huy lấy hết dũng khí:
- Ta không sợ, các ngươi có gì, cứ phô hết ra. Ta chắc chắn cái thiện sẽ thắng cái ác.
- Cái thiện???- Bảo Bình cười khinh bỉ- Ông tự cho mình là đại diện cho chính nghĩa sao???
- Thế cái thiện kiểu gì mà suốt ngày đi áp bức dân, lúc nào cũng đòi tăng thuế, không đóng thuế thì đập nhà....bla...bla..bla, thật không hiểu chính nghĩa cái quái gì đấy- Nhân Mã lạnh lùng.
Tên chỉ huy cứng họng, hắn quay lại nhìn bọn thuộc hạ đang run như cầy sấy, quát lớn:
- Các người chờ gì nữa??? Đánh chết hết bọn chúng cho ta!!!- Nhưng khổ nỗi... không ai dám tiến lên cả. Tên chỉ huy tức muốn xì khói. Hắn liều mạng lao lên phía trước. Nhanh như cắt, Nhân Mã phóng lên cao, cây Katana chắn ngang cây kiếm của hắn. "Rắc" cây kiếm của hắn bị gãy làm đôi. Nhân Mã co chân đá 1 cước vào bụng hắn, tiện tay bẻ luôn cánh tay trái của hắn ngược ra sau. Con ngựa vì sợ quá mà chạy đi, để lại hắn nằm sõng soài trên đất. Mấy tên đằng sau sợ hãi nhưng cũng có gan, xông lên phía trước. Nhân Mã vừa cất hai cây kiếm về chỗ cũ, mắt anh nheo lại:
- Không lẽ bọn này không nhìn thấy cảnh lúc nãy???Aishhh Bảo Bình, tớ mệt rồi, cho cậu tất chỗ đấy đấy- Nhân Mã vừa nói vừa nhảy lên ngọn cây cao gần đó, định bụng sắp có kịch hay. Bảo Bảo khoé miệng cong thành 1 nụ cười đầy ma mị:
- Ara ara!!! Lâu lâu mới thấy cậu phóng khoáng thế đấy. Tớ cũng đang muốn thử công dụng lọ thuốc tớ mới chế. Được rồi. Lên thôi!- Bảo Bảo với tốc độ ánh sáng lao nhanh về phía đối diện, tay anh lấy ra lọ thuốc lúc nãy cùng 2 lọ nữa giống vậy. Cậu ném chúng về phía đám người con đang ngơ ngác. Chưa đầy 1 tích tắc sau, cả người lẫn ngựa đều biến thành khói bụi mà bay đi mất.
Bảo Bình phủi tay, cất bước về phía con Ngựa Điên ở trên cây:
- Thấy hay không??? Thuốc tớ mới chế đấy. Chúng có khả năng biến tất cả những động vật sống thành cát bụi.
- Ahaha!!! Hạt bụi nào hoá kiếp thân tôi, để một mai tôi về làm cát bụi...ahaha- Nhân Mã hát vu vơ rồi phá lên cười, Bảo Ca thấy vậy cũng cười theo. Chợt, sắc mặt Mã Mã đanh lại, cậu nhảy xuống rồi phóng ngay cây kiếm đến sau lưng Bảo Bảo. Bảo Bảo thấy thanh kiếm sượt qua mang tai thì ngạc nhiên tột độ, cậu quay lại thì ... "Phụt", 1 dòng máu bắn lên ngực áo cậu theo sau là 1 thân ảnh đổ gục xuống đất. Nhân Mã hai tay đút túi quần, đi lại bên cái xác, ánh mắt vô cảm rút cây kiếm trên ngực tên chỉ huy, ung dung đáp:
- Lúc nãy tớ chưa kịp giết chết hắn! Lúc tớ và cậu đang nói chuyện, tớ thấy hắn bò đến và định dùng dao găm đâm cậu. May mà tớ ở trên cây nên quan sát được, không thôi cậu chết rồi.- Bảo Bình "à" 1 tiếng như đã hiểu. Cậu ôm lấy Mã Mã (Kin: máu hủ nữ nổi lên rồi đây):
- Tr ơi, thương cậu quá đi!!! Đúng là bạn thân của tớ. Không hổ danh là "Soái Ca Du Mục"!!!
- Tr ơi xê ra, phắn đê!!! Chú tránh xa anh ra không mina đọc được lại bảo hai đứa là thụ với công thì chết!!!
- Ahihi- Bảo Bình cười toả nắng.
- Thế viên Dịch Ngọc định sao đây? Tìm ra cách dùng chưa???
- Rồi. Lúc nãy trong lúc cậu đôi co với tên kia, tớ đã tìm ra cách sử dụng. Chỉ cần 2 giọt máu của mỗi đứa để viên ngọc hoạt động thôi. Chỉ cần bọn mình kích hoạt nó thì không ai có thể sử dụng ngoài chúng ta. Bây giờ kích hoạt luôn hay sao???
- Ok!!! Tớ có kiếm đây, để tớ rạch trước, xong đến cậu.
- Ừm, nhanh đi!!!- Bảo Bình phấn khích. Mã Mã rút cây Katana sau lưng ra, anh cứa nhẹ 1 đường rất ngọt trên cổ tay. Một dải lụa đỏ hình thành ngay vết cắt. Bảo Bình nhận lấy cây kiếm, anh cứa nhẹ ở cổ tay mình, dòng máu đỏ tươi rỉ ra chảy xuống thảm cỏ bên dưới. Trong Không khí có thể ngửi thấy được mùi tanh nồng của máu. Bảo Bình niệm 1 câu thần chú. Dịch Ngọc trên tay anh đột nhiên phát sáng, không phải thứ ánh sáng ban đầu mà là 1 thứ anh sáng màu xanh lơ dịu nhẹ. Bảo Bình lên tiếng:
- Lúc nãy chúng ta ẩn hiện là do 1 phần sức mạnh của viên ngọc ảnh hưởng lên chúng ta, đây mới là sức mạnh thật sự. Nào, để máu chảy vào đây!
Nhân Mã nhanh chóng làm theo. 1..2..3..4 giọt máu chảy xuống trên mặt viên ngọc. Dịch Ngọc chầm chậm xoay, phát ra thứ ánh sáng màu đỏ rồi thu lại. Trên tay Mã Mã và Bảo Bảo bỗng xuất hiện 1 ký tự tam giác.
- Đây...là...- Nhân Mã khó hiểu, Bảo Bình ngay lập tức ngắt lời anh.(Kin: Hai anh này hình như rất thích chen ngang câu nói người khác thì phải a-.-)
- Đấy là ký tự chứng tỏ chúng ta là chủ nhân của viên ngọc. Dù ai đó lấy được viên ngọc này, không có ký tự thì viên ngọc sẽ không hoạt động.
- Vậy chẳng phải chỉ có chúng ta mới sở hữu nó sao?
- Chính xác!- Bảo Bình đáp.
- Say oh yeah!!!- Nhân Mã la lên vui sướng. Anh không ngờ mình lại có vận may lớn đến vậy. Bảo Bình lấy dược liệu bôi lên vết thương, 5s sau vết thương mờ đi không 1 vết tích. Nhân Mã không khỏi khâm phục cậu bạn của mình. Quả là một "Nhà bác học điên ". Hai người đi với nhau đến nay cũng gần hai năm . Họ đã trở thành hai du mục nổi tiếng mà ở đâu ai cũng biết. Nghĩ đến đây, Mã ca bỗng bật cười. Anh nhớ lại lần đầu anh gặp Bảo Bình, cũng ở tại khu rừng này. Thật sự là rất thú vị.
*Flashback*
Trong khu rừng Krista mùa hè thật ảm đạm. Muông thú thì không biết trốn đi đâu mất. Bốn bề được bao phủ bởi những cây Trầm Hương cao chót vót. Là vàng thường xuyên rụng xuống tạo ra những tiếng giòn tan. Không gian xung quang chỉ có tiếng ve kêu và 1 vài chú chim sẻ. Trên cành cây của 1 cây thông lớn. Có 1 tràng trai đang say giấc. Mái tóc màu vàng phất phơ trong gió. Đôi mắt màu xanh đậm nhắm ghiền. Kê bên cậu là 1 bao da chứa 2 thanh Katana. Cả không gian bỗng trở nên xao động. Nhân Mã bừng tỉnh, miệng thầm rủa tên nào dám phá giấc ngủ của mình. Mã Mã híp mắt. Từ xa, 1 cái bóng đen đang chạy về phía anh, phía sau cái bóng là cả 1 tiểu đội của Hoàng Gia đang đuổi theo. Nhân Mã nhìn kỹ, trên tay cái bóng đen là 1 túi vải có chứa rất nhiều kim cương. Nhân Mã lẩm bẩm thầm nghĩ tên này là trộm. Ang ngồi dậy, dựa lưng vào thân cây, nhìn tên ở dưới bằng ánh mắt thích thú. Tiểu đội đã đuổi kịp, tên kia cũng ngừng chạy. Hai bên đôi co mãi, cuối cùng, tên ăn trộm lấy ra lọ thuỷ tinh màu tím, hắn nèm về phía tiểu đội kia. Chỉ trong chốc lát, cả bọn đều đổ gục xuống, những con ngựa cũng hoảng sợ theo hướng ngược lại mà chạy về. Tên kia lúc này mới bỏ áo choàng ra. Phải nói thật sự hắn rất đẹp trai. Mái tóc màu cam nổi bật và đôi mắt highlight quyến rũ vô cùng. Mã Mã cảm thấy thú vị, cậu nhảy từ trên cây xuống, vỗ tay bộp bộp:
- Ara!!! Cậu quả thật là rất giỏi a. Thanh lý cả 1 tiểu đội chỉ trong chốc lát. Quả thật là rất tài năng.
Bảo Bình nghe tiếng người thì quay lại. Đôi tay cậu có hơi run run. Sau khi bình tĩnh, cậu rút trong túi ra 1 bình chất lỏng khác, bình tĩnh nói:
- Cảm ơn cậu quá khen. Nếu không có việc gì thì làm ơn tránh ra cho tôi, nếu không, cậu sẽ có kết cục như bọn chúng. Bảo Bình chỉ tay về phía đám người kia, giọng đầy kiên quyết. Nhân Mã nhoẻn miệng cười:
- Ara! Tôi chủ muốn làm quen với cậu 1 chút thôi. Tôi thấy cậu hạ đo ván mấy tên kia nhờ mấy cái lọ đó. Chúng là gì vậy?
- Chúng là thuốc do tôi tự chế. Thật ra bọn người kia không chết. Bọn chúng chỉ bị hôn mê. Sau 24h bọn chúng sẽ tỉnh và sẽ bị mất trí nhớ tạm thời. Nhân Mã "ồ" lên 1 tiếng. Anh nhìn cái bọc trên tay Bảo Bảo, hỏi tiếp:
- Thế còn cái túi này? Sao cậu lại ăn cắp nó?
- Ba mẹ tôi là những người giàu có nhưng không hề có lương tâm. Họ thường xuyên đi cướp bóc người trong làng và tra tấn họ. Họ muốn tôi cũng phải như họ. Tôi thì quá chán ghét việc này nên bỏ trốn. Cái túi này tôi cũng không muôn lấy. Tôi chỉ muốn thử cảm giác cướp bóc nó như thế nào mà ba mẹ tôi lại thích thú đến vậy.- Bảo Bình kể lại. Nhân Mã bước đến, vỗ vai cậu:
- Vậy ra cậu đâu phải người xấu. Tôi hiểu rồi. Nhưng ở cái Vương Quốc Đại Tuyệt này, cướp của Nhà Vua là điều rất tốt. Ở đây Nhà Vua lúc nào cũng vơ vét của dân, lấy tiền của dân ăn chơi sa đoạ, tiêu xài hoang phí. Tôi cũng cướp rất nhiều thứ của nhà Vua phân phát cho dân, tôi đã trở thành tên trộm bị truy nã gắt gao nhất. Nói cho cùng, ở đây trộm được coi là anh hùng của nhân dân.- Bảo Bình ngơ ngác. Vậy ra anh làm điều này là đúng sao??? Sắc mặt Bảo Bình vốn đã bình thường trở lại, cậu đưa cái túi về phía Mã ca:
- Vậy tôi với cậu đi phân phát cho người dân đi. Chắc họ nghèo khổ lắm. Nhưng tại sao người như cậu lại đi làm việc này?
- Đơn giản thôi. Ba mẹ tôi là người đi khai hoang. Tôi cũng không phải người ở đây. Trong 1 lần ghé ngang khu rừng Krista, tôi đã quyết định ở lại đây. Krista là 1 nơi tuyệt vời cho những người khai hoang như tôi. Ở đây khá lâu, tôi nhận thấy sự tàn nhẫn của chính quyền đối với người dân nên quyết định giúp họ.- Nhân Mã ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định. Bảo Bình cũng không hỏi nữa. Nhân Mã nói:
- Vậy bây giờ hai chúng ta đi cùng nhau đi. Làm việc 1 mình tôi cũng buồn. Hai chúng ta đi sẽ vui hơn. Được không?
- Được! Vậy từ giờ chúng ta sẽ là anh em vào sinh ra tử- Bảo Bảo đáp. Nhân Mã cười nhẹ. Anh thong dong bước theo con đường ra thị trấn, không quên kéo chiếc khăn che mặt lên. Bảo Bình nối theo sau, áo choàng che phủ hết khuôn mặt điển trai. Trong khu rừng chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc.
*End Flashback*
Bảo Bình nhìn qua chiếc túi vải bên gốc cây. Anh tiến đến mở ra, trong chiếc túi ấy có rất nhiều vàng, bạc, kim cương...Bảo Bình ánh mắt tinh nghịch quay sang Nhân Mã:
- Bây giờ đem chúng đi vào thị trấn nhé! Tớ cũng đói rồi, tiện thể đi ăn luôn.
Nhân Mã hưởng ứng:
- Ừ đi thôi! Người dân đang trông chờ chúng ta đấy.- Nhân Mã quay gót, tiến về phía trước nhưng cậu khựng lại bởi câu nói của Bảo Bảo:
- Đúng là chú luôn luôn ngu! Có Dịch Ngọc rồi thì việc gì phải tốn công đi lại? Aishhh!
- Ahihi!!! Tớ quên!- Nhân Mã cười trừ. Bảo Bình cầm viên ngọc lên, niệm 1 câu thần chú. Nhân Mã đứng kế bên, tay cầm cái túi quý giá. Chưa đây 1' sau, cả hai biến mất chỉ để lại 1 khoảng không tĩnh lặng.
____________\\\\\___________
End chap 6. Kin cảm ơn minna đã vote và cmt cho Kin. Nếu có thể, cuối tuần sau Kin sẽ ra chap 7. Nếu không sẽ sớm hơn hoặc muộn hơn tuỳ vào bệnh lười của Kin. Cũng sang hk2 rồi, Kin cũng bận hơn. Pp and Arigatou minna- san nhiều lắm.
Thân
Kin


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net