#27 - Vì tôi mà mặc được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao tôi lại đi với cậu chứ?"

Krixi bực bội hỏi cái tên đáng ghét đang đi trước mặt mình.

Nhớ cái vụ lần trước ở phòng Hội học sinh mà Krixi nổi nóng. Dám chê cô là LCD sao? Mắt để ở đâu không biết? Vòng một của cô hơi bị nở nang nha, mấy bà chị lớp trên không chừng cũng không bằng.

"Chứ cậu muốn đi với ai?"

Nakroth quay đầu lại, cất giọng lạnh lùng. Không hiểu sao cô vẫn thấy nó mang vài phần trêu chọc.

Nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt mình, Krixi thầm đáng giá.

Cậu cao ráo, cậu lạnh lùng, cậu quyến rũ. Nhưng bù lại tất cả những thứ đó chính là quá xấu tính.

Krixi không thích kiểu nói chuyện đó của Nakroth, quá khinh người và bỡn cợt.

Cô không tài nào đoán được cậu đang cảm thấy gì bên trong chiếc mặt nạ. Chưa bao giờ Krixi thấy Nakroth tháo nó ra.

"Ai cũng được ngoại trừ cậu."

Nakroth nhếch môi, chậm rãi tiến đến trước mặt Krixi. Người cúi xuống cho ngang tầm mắt cô. Đối với Krixi thì đây là một sự sỉ nhục không hề nhỏ.

Mi chê bà lùn chứ gì?

"Tại sao?"

"Tại... t-tôi kh-không thích..."

Cô quay đầu tránh né cái ánh nhìn nóng bỏng từ cậu. Mắt nhắm chặt lại, mặt đỏ cả lên.

Krixi có thể nghe được tiếng cười khe khẽ của Nakroth vang lên.

"Hở?"

Cậu buông tha cho cô, chầm chậm bước tiếp.

"Đi nhanh không thôi tôi bỏ cậu ở lại đấy."

"Ấy, chờ tôi với."

Krixi nhìn quanh.

Siêu thị này rất đông người, sơ ý một chút là lạc ngay. Cô vội gọi theo khi thấy bóng dáng Nakroth đang biến mất sau đám người.

"Ta đi đâu bây giờ?"

Krix ngó ngang liếc dọc.

Do lần đầu đi siêu thị sang trọng như thế nên cô cứ nhốn nháo hệt mấy đứa con nít. Chạy nhảy lăng xăng khắp nơi, mắt thì sáng rực như đèn pha ô tô.

Nakroth ở phía sau thì chỉ biết thầm trách bản thân xui xẻo vớt nhầm đứa trẻ lớn xác này.

Thật sự thì cậu quá mệt mỏi rồi!

Lúc này thì Nakroth bắt đầu sợ Krixi rồi đó.

"Nakroth! Nakroth!"

"Hở?"

"Rốt cuộc chúng ta vô siêu thị này làm gì vậy?"

"À thì..."

"Ra ngoài đi."

Krixi phồng má. Đôi má phúng phính hồng hào cứ phồng lên như thế làm Nakroth cố kiềm chế bản thân mà nhéo nó.

"Tch!"

Cậu tạch lưỡi một cái.

Ngó ngang ngó lại mấy khu hàng quanh siêu thị, đột nhiên mắt Nakrorh sáng bừng lên.

"Đi thôi!"

Cậu nắm lấy tay Krixi đang đứng ngẩn ngơ ở đó kéo đi.

"Wow!"

Krixi há hốc mồm trước sự to lớn và sang trọng của cái khu bán quần áo. Miệng cô mở to đến nỗi có thể nhét vừa cả một quả cam.

"Đừng đứng đực ra đấy nữa, vào thôi!"

"Ừm."

Cô lăn xăn bước theo Nakroth.

"Cậu thích màu gì?"

"Hồng a. Giống tóc tớ ấy."

Cậu nhìn một lượt qua dãy đồ. Sau đó kéo cô lại một sào áo toàn màu hồng.

"Chọn cái cậu thích đi."

"Thật ư?"

"Thật."

Nakroth kiếm bừa một cái ghế nào đó để ngồi xuống. Mắt thì nhìn chăm chăm về phí Krixi đang lượn quanh hàng đồ như bướm.

"Không chọn được ư?"

"Ừm. Khó quá! Trước giờ tôi có mặc mấy bộ này đâu."

"Hay thử hết đi."

"Hả?"

"Cái nào vừa ý cậu thì lấy."

"Cái này..."

Krixi ái ngại nhìn hàng đồ.

"Chị ơi!"

Cậu lên tiếng gọi nhân viên phục vụ. Ngay lập tức một chị gái xinh xinh vui vẻ đi đến.

"Em cần gì?"

"Là bạn ấy cần."

Nakroth chỉ tay về phía Krixi.

Chị nhân viên quay đầu lại nhìn cô, Krixi do không chuẩn bị trước nên người cứng đờ. Đối với lời chào hỏi của chị gái đối diện cũng không đáp được.

"E-em... muốn... nh-nhờ... chị... nhờ chị chọn đồ giúp em ạ..."

Cô cố nặn ra một nụ cười tươi tắn.

Chị phục vụ nhìn sơ người Krixi một lượt, sau đó đẩy cô về phía phòng thay đồ.

"Em vào đi."

"Vâng..."

Krixi thận trọng bước vào phòng thay đồ. Một lát sau thì chị nhân viên đưa đồ vào cho cô.

Bộ thứ nhất, thứ hai rồi thứ ba...

Biết bao bộ váy Krixi mặc thử vào người và ra ngoài cho Nakroth đánh giá giùm. Nhưng mãi đến bộ thứ mười lăm vẫn chưa tìm được chiếc váy ưng ý.

Cho đến cái mười sáu...

Krixi mệt mỏi bước ra ngoài.

Mắt Nakroth mở bừng lên như sao trời.

Bộ váy hồng ngắn ngang đầu gối hoàn hảo ôm lấy cả cơ thể nhỏ nhắn nhưng không kém phần phát triển của Krixi. Họa tiết bướm rải dài khắp thân váy. Chiếc kẹp bướm xinh xắn nằm gọn gàng trên mái tóc hồng mềm mại như kẹo bông.

Nói gọn lại là tuyệt vời!

"Bộ này đi."

"Hở?"

"Cậu trai có con mắt thẩm mĩ đấy. Tôi cũng thấy nó rất hợp với cô gái."

"Nhưng..."

Krixi ấp úng. Mặt đỏ bừng như ráng chiều.

"Nhưng gì?"

Nakroth khó hiểu hỏi lại.

"Nó ngắn."

Thật sự thì Nakroth muốn phụt cười ngay lập tức nhưng chỉ sợ cô gái này xấu hổ đến bốc hơi nên đành nhịn lại.

Cậu sải bước lại gần cô. Đầu hơi nghiêng tới thì thầm.

"Vì tôi mà mặc nó được không?"

*Phực*

Bây giờ thì đầu Krixi chính thức bốc khói rồi.

"E hèm."

Ở ngoài chứng kiến cảnh mọc lông gà mà chị nhân viên ớn lạnh. Cô khẽ ho một tiếng.

"Em lấy bộ này."

"Quý khách có muốn gói lại không ạ?"

"Không. Để y vậy đi."

Nakroth theo chị nhân viên tính tiền bỏ lại Krixi vẫn đang đứng như trời trồng.

Vì cậu ta á?

Mơ đi!

________________________________

Chương tiếp theo: Trước mặt cậu là tớ
________________________________

#CENCST.

Mong mọi người nhận xét và ủng hộ.

Thanks for reading, vote and comment.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net