#74 - Tôi sợ mất cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời đỏ rực. Mang một gam màu nóng hổi bao phủ cả bầu trời chiều. Mọi vật như khoác lên mình tấm áo choàng lấp lánh nhất, đón lấy những ánh nắng cuối cùng của ngày. Nakroth ngẩn ngơ chiêm ngưỡng vẻ đẹp đó, dường như hòa mình vào đám mây mềm trên kia. Tự do trôi nổi cả một khoảng trời vô định. Thiết nghĩ, đám mây đó lại từ bỏ cả cuộc sống của mình để bay xuống bên cạnh người con gái thân thương.

Nếu cậu là mây, cô sẽ là bầu trời. Cậu sẽ mãi trôi nổi theo cô, dù là sáng sớm hay đêm khuya.

Quay sang tìm kiếm bóng hình nhỏ nhắn, Nakroth cất tiếng gọi.

"Về thôi Krixi, chiều rồi."

Krixi vẫn chưa muốn về, tiếp tục làm ngơ lời cậu nói. Cho đến khi Nakroth đi đến kéo cô đi.

"Về thôi."

"Không chịu."

"Chiều rồi, không về sẽ muộn lắm đó."

Krixi bắt đầu giở chứng trẻ con, phồng má lắc đầu.

"Ngoan, lần sau tôi đưa cậu đi nữa."

"Ưm."

Cô gật gật đầu, ngoan ngoãn theo Nakroth xuống núi.

Cả hai sánh bước bên nhau, mặc kệ ánh nắng bao trùm lấy mình như là vua và hoàng hậu. Cùng nhau khoác trên mình tấm hoàng bào lộng lẫy nhất, đẹp đẽ nhất.

Cô lặng lẽ nhìn bóng cô và cậu, một dài một ngắn. Trông thế nào cũng rất buồn cười. Nghĩ thế, Krixi bất ngờ chạy lên trước, cho đến khi bóng cô và cậu ngang bằng nhau.

"Làm gì vậy?"

"Hì. Làm vậy mới công bằng."

"Lùn thì chẳng cao lên được đâu."

"Xí."

"Nấm mà đòi cao như cổ thụ à?"

"Im đi!"

Krixi đánh nhẹ vào người Nakroth một cái. Định đánh vào vai cơ, nhưng quên tính chiều cao của cô vào nên bị lệch. Nhắm ở trên vậy mà đánh tuốt dưới bụng. Nó càng làm Krixi bực bội hơn.

Nakroth mỉm cười, lôi cô ra sau lưng mình.

"Đứng đây này, che nắng cho."

Krixi xấu hổ đến không thể nói gì. Cô thắc mắc. Liệu có phải tên này đứng dưới nắng lâu quá nên mới có thể nói ra mấy lời ấm áp thế không?

Từng bước chân của Nakroth chậm dần, làm Krixi nãy giờ cắm cúi nhìn đất mà đập thẳng vào lưng cậu.

Cô kêu lên.

"A!"

"Có sao không?"

"Làm gì mà đứng lại thế?"

Nhìn màn hình điện thoại sáng rực trên tay cậu thì ồ ra. Thì ra cắm cúi vào điện thoại đây mà. Krixi cũng có chút tò mò với thứ làm cậu chăm chú như vậy. Cô nhón chân lên nhìn, cậu liền tắt điện thoại cái rụp.

"Ơ?"

"Đừng có tò mò quá."

Nakroth gõ trán cô một cái, bỏ mặc Krixi vẫn còn ấm ức. Đúng lúc đó điện thoại Krixi reo lên. Cô vội vã móc điện thoại ra, nhắc mới nhớ sáng giờ cô không có đụng tới nó luôn. Nghĩ lại hôm nay quả là một ngày dài, đủ thứ chuyện kinh thiên động địa xảy ra. Ví dụ như là...thật là Krixi không dám nghĩ tới nữa, cô mở điện thoại lên.

"Thì ra là họ."

Là nhóm chị em bạn dì của cô đây mà, không biết có gì xôn xao thế. Cô liền mở ra, đập vào mắt là tin nhắn của Liliana.

《Tin động trời! Hôm nay sinh nhật Nakroth đó!》

Krixi nhíu mày, liền gõ vào dòng tin.

《Ai bảo cậu thế?》

《Wukong. Cậu ấy nói cả đám định rủ Nakroth đi chơi nhưng cậu ấy đã có hẹn với cậu.》

Krixi lật đật nhìn điện thoại, giờ đã năm giờ rưỡi chiều rồi, đi về vẫn kịp để chúc mừng.

Thì ra nãy giờ cậu ấy xem tin nhắn chúc mừng. Cô thật vô tâm hết sức. Nghĩ lại hôm nay sinh nhật cậu ấy mà lại làm Nakroth buồn không ít lần. Krixi thấy ân hận quá!

Nhìn vào những đóa hoa ven đường, Krixi chợt nghĩ ra một ý. Cô gọi Nakroth.

"Nè, cậu thích hoa không?"

Gật đầu.

"Thế cậu thích hoa gì vậy?"

Nakroth ngước mặt suy nghĩ một lúc lâu. Sau đó liền nhìn cô chằm chằm mà nói.

"Hoa bướm."

"Trùng hợp vậy! Tôi cũng thích lắm đó!"

Krixi ngạc nhiên thốt lên, đôi mắt lộ rõ vẻ phấn khích. Nakroth chỉ nheo mắt lại xong quay đầu lên phía trước. Hành động của cậu làm cô có chút thất vọng.

Nhưng khi biết được sở thích của cậu thì càng dễ dàng hơn. Trên đường xuống núi biết bao hoa là hoa. Cuối cùng cũng có một đóa hoa bướm bự chảng đập vào mắt cô. Thật là Krixi chưa từng thấy hoa bướm to như thế bao giờ. Phấn khích, cô men theo đường cỏ để đến gần nó.

"Này cậu làm gì vậy?!"

Không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình nữa, Nakroth quay đầu lại. Thấy cảnh Krixi đang chênh vênh bên bìa núi đá thì hoảng hốt.

"Ở đây có một đóa hoa bướm to lắm nè!"

Krixi hồn nhiên chỉ vào bông hoa. Lúc này Nakroth mới để ý thấy nó. Nhưng mặt nhanh chóng tái lại khi thấy cái bảng cảnh báo gần đó.

"Krixi! Vào đây mau lên! Khu này dễ bị sạt lỡ lắm đó!"

"Một chút nữa thôi!"

Tay cô cố vươn về phía bông hoa và hái nó.

"Tớ hái được r- Á!"

"Krixiii!!"

Chân cô không may đạp trúng hòn đá mà trượt xuống dốc núi. Nakroth liền chạy lại níu tay cô nhưng không kịp. Cậu nhún người nhảy xuống.

"Nakroth! Cậu làm gì vậy?"

Krixi vừa sợ vừa lo khi thấy cậu nhảy xuống theo mình. Nhưng không đáp lại cô, Nakroth ôm trọn cô vào lòng mình.

Và cả hai lăn xuống vách núi...

...

"Đây là đâu?"

Xung quanh Krixi toàn là một màu đen, nhìn mãi cũng chẳng thấy ánh sáng đâu. Bóng tối bao trùm lấy cô, tưởng chừng như vô hạn.

Tiếp đến, Krixi cảm nhận được một cơn đau truyền tới, nhất thời làm cô choáng váng. Sự ê ẩm đó làm cô choàng tỉnh. Vang bên tai là một tiếng gọi nghe đến quen thuộc.

"Krixi! Krixi!"

Ai thế? Ai đang gọi tôi?

Krixi quay đầu nhìn xung quanh. Giọng nói ấy vang đều từ bốn phía, nơi đâu cũng có. Mang theo sự sợ hãi đến bên Krixi.

"Mau tỉnh lại! Đừng dọa tôi!"

Cơ thể đột nhiên bị lay dữ dội, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại. Mí mắt chầm chậm mở ra, đập vào mắt là một màu trắng tinh khôi.

A! Không lẽ đây là thiên đường sao? Krixi cô thật sự đã chết rồi sao?

*Tóc*

Có thứ gì đó rơi xuống mặt cô, dịu dàng lăn trên má. Đêm theo sự ấm nóng đi khắp khuôn mặt cô. Và rồi chảy vào khóe môi. Thứ ấy...có vị mặn!

"Kri...xi..."

Tiếng người con trai nghe sao đau khổ thế?

Màu trắng trước mắt dần dần chuyển động, thay vào đó là một khuôn mặt tuyệt mĩ. Nhưng tuyệt vọng. Nước mắt chảy xuống mặt cô, từng dòng, từng dòng mặn chát.

Krixi bừng tỉnh. Môi mấp máy mấy chữ.

"Nak...roth..."

"Krixi!"

Cậu quệt nước mắt, vui mừng nhìn cô. Chưa kịp để cô nói thêm câu nào, Nakroth ôm chầm lấy cô, siết chặt như sợ cô sẽ biến mất vậy. Mặc dù cậu động vào vết thương của cô nhưng Krixi vẫn không cảm thấy đau. Ngược lại còn cảm thấy rất ấm áp.

"Cậu có sao không?"

"Bị xước vài chỗ thôi. Còn cậu?"

Krixi chăm chú nhìn cậu. Cô nhớ, lúc cô ngã xuống cậu đã ôm cô vào lòng. Chắc chắn cậu bị thương nặng hơn.

"Có sao không?"

Cô đau đớn hỏi. Tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên má cậu. Cậu khẽ lắc đầu, áp chặt vào tay cô vào má mình.

"Tôi xin lỗi..."

"Kh- Hôm nay là sinh nhật cậu. Thế mà tôi làm cậu buồn, lại làm cậu bị thương. Thật sự xin lỗi cậu."

Krixi ôm chầm lấy Nakroth. Nhẹ nhàng, tránh những vết thương trên người cậu. Cô làm cậu buồn, cô làm cậu rơi lệ. Nakroth đã khóc ngay ngày sinh nhật của mình, không phải vì hạnh phúc mà là sợ hãi.

Vuốt nhẹ mái tóc hồng rối bù của cô, cậu dịu dàng an ủi.

"Không sao. Cậu quan trọng hơn nhiều."

Tim cô đánh thịch một cái. Mọi cơn buồn phiền theo đó mà trôi đi hết. Krixi rời khỏi vòng tay ấm áp của cậu, loay hoay nhìn quanh tìm kiếm thứ gì đó. Cho đến khi mắt cô thấy một vật màu vàng lấp ló sau đám bụi gai.

"Cậu đi đâu thế?"

Nakroth bất ngờ hỏi khi thấy Krixi rời đim cô đến gần bụi gai, lôi từ trong ra một đóa hoa bướm cực to. Sau đó lon ton đến gần cậu và giơ lên.

"Tặng cậu! Sinh nhật vui vẻ!"

Nakroth nhất thời câm lặng. Đây chẳng phải là đóa hoa lúc nãy sao? Thứ khiến cho cô và cậu rơi vào tình trạng như bây giờ. Cô mạo hiểm tính mạng chỉ vì muốn hái nó tặng cậu thôi sao?

Một lần nữa, hốc mắt Nakroth cảm thấy cay cay. Cậu ôm cô vào lòng, không muốn cô thấy giọt nước mắt yếu ớt này.

"Cảm ơn..."

"..."

"Cậu biết không, cậu vốn là món quà sinh nhật tuyệt nhất đối với tôi rồi. Đừng mạo hiểm tính mạng nữa nhé!"

________________________________

Chương tiếp theo: Cậu vẫn còn sống... đúng không?
________________________________

#CENCST.

Mong mọi người nhận xét và ủng hộ.

Thanks for reading, vote and comment.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net