#84 - Tulen bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mệt quá~"

Butterfly mệt mỏi ngồi phịch xuống cái bàn gần đấy. Cô sử dụng hết năng lượng do tô mì ban sáng cung cấp rồi. Bây giờ có muốn nói chuyện cũng khó. Đúng lúc đó bụng cô reo lên như chuông báo thức, làm Butterfly xấu hổ cúi người. Đói đến không thể đi xuống căn tin nữa rồi a.

"Ăn gì tôi mua cho."

"Ha."

Ánh mắt cô bất chợt tỏa sáng như bóng đèn LED, hướng tới Tulen với trăm phần trăm cảm kích.

"Gì cũng được."

"..."

Cậu nhìn cô một hồi rồi quay đầu đi. Chưa đầy hai phút sau đã trở lại với vài bịch snack trên tay. Hay thật, còn mua đúng loại Butterfly thích nhất. Nhưng do cơn đói ầm ĩ trong bụng cô đơn giản nghĩ là trùng hợp thôi, không màng đến ẩn ý đằng sau nó.

"Ngon quá!"

Butterfly vội vã mở bọc bánh ra ăn, vô cùng tự nhiên mà không để ý để tứ. Tulen nhìn cô, môi muốn nhắc nhở nhưng rồi lại thôi. Với tốc độ ăn chóng mặt như này của cô, nếu không lo ăn khéo cậu không còn gì để bỏ bụng nữa.

Bánh đã hết, cái bụng đói đã được lấp đầy. Đây là cái thời điểm bệnh lười trỗi dậy mạnh mẽ nhất. Butterfly thoải mái duỗi người, nằm ườn ra bàn. Không mảy may để ý đến đôi mắt kì hoặc mà Tulen dành cho mình.

"Cậu nghĩ sao về vụ hát hò?"

"Không thích lắm."

"Do tôi à?"

Tulen thận trọng quan sát từng biểu cảm của Butterfly kèm theo vẻ bất an.

"Không phải."

Butterfly bắt đầu căng thẳng trước câu nói của cậu. Hai tay ở dưới bàn của cô không ngừng đan vào nhau. Mồ hôi cũng tuôn ra, ướt đẫm lưng áo như tắm. Cứ mỗi lần Butterfly cảm thấy khó chịu hay lo lắng là mồ hôi túa ra rất nhiều. Thật sự nghĩ đến việc hát cùng với cậu thôi là cô đã cảm thấy khó khăn rồi. Nhưng Butterfly không muốn làm Tulen buồn.

"Chúng ta nên chọn bài để hát nhỉ?"

Cô cố tình đánh trống lảng sang chuyện khác để xoa dịu bầu không khí có phần nặng nề giữa cả hai.

"Tôi sao cũng được."

"Vậy thì hát một bài liên quan đến mùa đông nhé? Vì cuộc giao lưu diễn ra vào Giáng sinh mà."

"..."

Tulen không phản đối. Có vẻ cậu không nhận được câu trả lời mình mong muốn nên đợi mãi khóe môi ấy vẫn không nở lấy một nụ cười. Tulen thờ ơ nhìn Butterfly, một cái nhìn hoàn toàn xa lạ.

"Cậu muốn hát nhạc ngoại không?"

"Tùy cậu."

Nhận thấy cuộc nói chuyện này không có ý nghĩa gì, Butterfly ngừng lại. Cô cất bước về phía kệ sách không xa, tìm cho mình một quyển ưng ý. Tulen vẫn im lặng, dõi mắt nhìn theo bóng dáng của cô. Chợt cả người cậu chấn động khi thấy kệ sách gần đó đang lắc lư trông rất nguy hiểm.

"Butterfly..."

Tulen đứng phắt dậy, không quan tâm tiếng động ồn ào do ghế phát ra sẽ làm phiền người khác. Cậu chạy về hướng cô, và đúng như cậu đoán, Butterfly đang tựa người vào kệ để lấy quyển sách ngay ngăn trên.

"Nguy hiểm!"

Tulen hét lên, Butterfly giật mình thu tay lại. Kệ sách chao đảo có thế ngã xuống.

*Bịch*

Sách rơi xuống như mưa, che lấp hai thân hình ở phía trong cùng kệ. Butterfly bỏ hai tay ra khỏi đầu, giương mắt lên thì đã thấy một thân hình che chắn cho mình.

"Tu... len..."

Mắt cô ánh lên vẻ kinh hoàng, môi mấp máy gọi tên người đã chắn cho mình.

"Cậu không sao... chứ?"

Nghe thấy giọng của Butterfly, Tulen chầm chậm hỏi. Một bên tay cậu đỡ kệ, tay còn lại vòng qua kéo sát cô vào lòng mình. Khi thấy Butterfly vẫn bình an, vòng tay Tulen vẫn không nới lỏng. Ngược lại còn siết chặt cô hơn.

"Tulen?"

Bất ngờ bị ôm như thế, Butterfly không tránh khỏi xấu hổ. Cô không thể nhìn thấu mặt cậu, cũng không biết cậu sẽ cảm thấy thế nào. Nhưng tim cô đang đập thình thịch như trống vỗ, khó xử vô cùng. Vừa muốn bảo cậu buông ra vừa muốn cậu ôm cô.

Một giọt nước chảy xuống trước mắt Butterfly, làm cô đứng hình mất năm giây. Tiếp sau đó là giọt thứ hai, thứ ba, thứ tư rồi hóa thành dòng chảy xuống. Thứ chất lỏng ấy mang màu đỏ thẫm, tụ lại dưới sàn gạch một vũng kì dị.

"Tu-Tulen"

"Butterfly!"

Giọng nói khác bất chợt xen ngang.

Xeniel nghe được tiếng động thì chạy ngay tới, miệng hét lên. Khi thấy tình cảnh của cả hai, anh vội vàng nâng kệ sách lên tiếp Tulen. Sau đó luôn miệng hỏi han.

"Em có sao không? Có đau chỗ nào không?"

Xeniel vội vàng như thế thật khác với phong cách thường ngày, làm Butterfly nhất thời thấy khó xử. Cô nhẹ giọng.

"Không sao ạ."

Rồi chợt nhớ đến Tulen vì mình mà bị thương, cô quay lại kiểm tra.

"Anh ơi, Tulen... Tulen... máu nhiều lắm ạ..."

Tulen đã gục xuống tự khi nào, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự. Vũng máu ở dưới sàn ngày càng lan rộng ra. Butterfly thấy máu thì bệnh lại tái phát, khuôn mặt trắng bệt trông vô cùng sợ hãi. Môi nhỏ run rẩy nói từng lời, mắt bắt đầu ngấn nước.

"Để anh xem."

Xeniel thấy cô như vậy thì an ủi, sau đó luồn ra sau người Butterfly mà xem tình hình của Tulen. Có một vết rách dài chạy dọc cánh tay phải của cậu ấy, không đến nỗi nghiêm trọng. Nhưng da đã bị toác ra, với độ sâu như thế thì khéo cũng phải may năm, sáu mũi kim. Nguyên nhân có lẽ là do cây đinh bị lồi ra ở góc kệ.

"Phải mang cậu ấy đến phòng y tế!"

Xeniel đỡ người Tulen dậy, vội vã chạy về hướng phòng y tế. Butterfly cũng đi theo.

...

"Cô Payna!"

Xeniel kéo cửa gọi lớn.

Bên trong phòng là một người phụ nữ nom ngoài ba mươi, dáng người mảnh dẻ. Mái tóc xanh được búi gọn gàng trên đỉnh đầu, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần. Cô khoác quanh mình chiếc áo blouse mà Butterfly thường thấy ở bác sĩ. Đôi mắt xanh lơ trầm tĩnh của cô Payna thoáng dao động khi nghe Xeniel hét lớn. Ngay lập tức nhìn về phía Tulen với cánh tay chảy máu, cô cất giọng gấp gáp.

"Mau đặt em ấy lên giường!"

Chẳng mấy chốc Xeniel đã đặt Tulen nằm xuống giường.

"Để em ấy ở đây, các em ra ngoài đợi đi."

Cô Payna bước tới với cái khay đặt đầy bông băng và thuốc đỏ. Lúc đầu Butterfly không muốn ra ngoài nhưng Xeniel đã lôi xềnh xệch cô đi.

"Em không phải rất sợ à?"

"Không sao ạ... Tulen quan trọng hơn."

"Đừng lo lắng quá, cô Payna sẽ chữa cho cậu ấy nhanh thôi."

"Nhưng-"

"Nghe lời anh."

Xeniel cao giọng, dùng tông giọng hay cảnh cáo các học sinh làm ồn trong thư viện mà nói với Butterfly.

"Vâng..."

"Em ở đây đi, anh về thư viện dọn dẹp."

"Em xin lỗi."

"Không sao."

Xeniel xoa đầu Butterfly rồi đi mất hút.

________________________________

Chương tiếp theo: Cậu chọc tôi giận rồi đấy!
________________________________

#CENCST.

Mong mọi người nhận xét và ủng hộ.

Thanks for reading, vote and comment.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net