Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Author's note: Hello mọi người, có một sai sót khá to mà San mắc phải đó là khi cho Menfuisu lên ngôi Pharaoh quên mất việc đưa Asisu lên làm nữ hoàng... Đáng nhẽ ra từ chương trước phải đổi cách gọi rồi nhưng lại quên mất. Từ chương này, xin phép đổi thành "Nữ hoàng Asisu" nhé, cảm ơn mọi người.

Ngay sau khi Asisu đến Hạ Ai Cập, nàng liền bắt tay vào việc phát triển mảnh đất cằn cỗi này, bận rộn tối mày tối mặt từ sáng đến tận khuya, hầu như chẳng có thời gian để suy nghĩ về chuyện gì khác. Cũng nhờ vậy mà nàng cũng không có thời gian nhớ đến người em trai thân thiết đã từng sớm chiều ở cạnh kia, toàn tâm toàn ý vào việc phát triển Hạ Ai Cập.

Asisu cố gắng hiện thực hóa bất cứ thứ gì nàng cho là cần thiết, cũng cố gắng nâng cao đời sống cho người dân, nô lệ ở Hạ Ai Cập hơn. Những thứ có thể nghĩ ra như trường học, trạm xá,... đều được Asisu cho người thi công. Những phương pháp canh tác thời hiện đại cũng được nàng xem xét nặng nhẹ, tính khả thi rồi cho người tiến hành. Còn bên quân doanh thì để cho tướng quân Nakuto lo liệu, xử lí. Nakuto là thân tín của mẫu thân lúc sinh thời, nàng chẳng có chút nghi kị nào với ông, thoải mái mà trọng dụng. Dẫu sao nàng cũng chẳng rành những việc đó.

Vốn nàng muốn lập một tổ chức nhỏ để bảo vệ bản thân, nhưng rồi lực bất tòng tâm. Bao nhiêu kiếp sống, chưa bao giờ Asisu đụng tới võ thuật, nói gì là đào tạo ra một nhóm người chuyên nghiệp. Đây đúng thật là một điều tiếc nuối của nàng.

Có điều, cũng may là nàng vẫn thu hoạch được Hassan.

Người này không những đam mê y thuật mà độc dược cũng học hỏi từng chút. Vì muốn giúp đỡ anh ta, Asisu không ngại cho anh quyền tự do ra vào tàng thư của Hạ Ai Cập để đọc sách, cũng cấp cho anh ta hẳn một gian phòng riêng ngay trong cung điện. Nàng thật sự hi vọng sau này Hassan sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của mình.

Thêm nữa, Asisu vẫn còn nhớ rõ những kiến thức hiện đại được Carol mang về thời đại này. Nếu đã có những thứ chắc chắn sẽ bị phá vỡ, thế chi bằng nàng tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp chuẩn bị sẵn. Thế là, phương pháp lọc nước, rèn sắt,... tất cả đều được Asisu bí mật cho người của nàng thực hiện.

Ba tháng trôi qua, mọi thứ cũng bắt đầu vào guồng quay của nó. Tình hình kinh tế của Hạ Ai Cập cũng tốt lên thấy rõ, khiến cho nhân dân nhất mực vui mừng. Người dân Hạ Ai Cập bắt đầu rỉ tai nhau rằng nữ hoàng Ai Cập thật ra chính là hiện thân của nữ thần Anuket, đầu thai để giúp đỡ họ.

Đối với những tin đồn như thế, Asisu chỉ cười nhạt.

Thời gian còn dài.

Đợi sau khi Carol đến, chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Mà thật ra cũng không phải đợi quá lâu, bởi sau khi Asisu tới Hạ Ai Cập nửa năm, hồn của nàng đột ngột bị triệu đến thời hiện đại. Asisu biết, thời khắc ấy đã đến, phong ấn trên mảnh phù điêu đã bị vỡ.

Một buổi tối, khi nàng đang trong thời gian cầu nguyện mười ngày cho mùa gieo trồng mới, hồn của nàng đã bị lôi đến thế kỉ XX, hệt như trong kí ức xưa cũ của nàng. Asisu cũng chẳng thể chống đối lại mệnh lệnh của các vị thần, chỉ có thể để mặc cho linh hồn nàng vượt qua thời không, xuất hiện ở tương lai.

Cha của Carol đã phá vỡ giấc ngủ của nàng và em trai, khiến cho tấm phù điêu vỡ nát, nàng phải đến đây để bắt bọn họ trả giá.

Khi Asisu mở mắt ra lần nữa, nàng đã đứng ở trong một căn phòng tối tăm, dưới chân là hai cái xác khô của bọn trộm mộ.

Cả người nàng chỉ được bao bọc bởi một lớp lụa mỏng, kết lại bằng lớp dây chuyền vàng ngay cổ. Trang phục mỏng manh, gần như xuyên thấu làm cho những đường cong đẫy đà của nàng lúc ẩn lúc hiện.

Asisu xoay người, tìm kiếm xác ướp của Menfuisu, nhưng chẳng có gì. Hệt như kiếp trước, xác của Menfuisu đã bị lấy cắp.

- Em trai của ta...

Sự xúc phạm này khiến Asisu đau đớn đến rơi nước mắt, đôi mắt xinh hẹp ánh lên lòng hận thù rõ rệt. Bất cứ kẻ nào phá hoại giấc ngủ của Pharaoh, kẻ đó đều phải chết.

Asisu loạng choạng bước ra cửa, cơ thể vẫn có chút không khỏe, mệt mỏi. Rất may mắn là bên ngoài chẳng có ai. Có lẽ bọn canh cửa đã bị bọn trộm mộ đánh ngất hết cả rồi.

Ở bên ngoài lúc này vẫn còn là màn đêm tối tăm như mực, xung quanh chẳng có một ai.

Asisu cả người chỉ đơn bạc một lớp áo mỏng, căn bản không thể chống chọi được với những cơn gió lạnh buốt của buổi đêm. Cả người nàng run lên từng đợt, nhưng nàng vẫn kiên định đứng đó. Asisu đã sống ở thế kỉ XXI hơn hai mươi năm, nhưng lúc này khung cảnh hiện đại này vẫn thật xa xăm lạ lẫm.

Nàng bỗng nhớ đến cung điện của mình ở Ai Cập cổ đại rồi.

Chầm chậm bước từng bước, Asisu đã tìm được đường đến chợ đêm ở Ai Cập. Cũng không quá khó khăn để nàng kiếm được một bộ váy khác kín đáo và ấm áp hơn. Lần này, Asisu không muốn có bất kì liên hệ gì với Carol, nàng chỉ muốn nhanh chóng đưa xác ướp của Menfuisu quay về chỗ cũ và trừng phạt cha của cô ta rồi trở về. Tốt nhất là đừng để cô ta nhận thức được mình.

Tiếc là thần Re có vẻ không muốn để cho nàng được như ý lắm.

Tay nàng đột nhiên bị nắm giật lại khiến cho Asisu giật mình, mắt hạnh trừng lớn, ngón tay khẽ chạm đến đầu rắn trên vòng tay.

- Này cô, đi nữa là sa mạc đấy.

Hai mắt Asisu mở to.

Khuôn mặt này... Menfuisu? À không, không phải, đây là anh trai của con bé tóc vàng.

Ryan Reed.

Thế nhưng cũng thật kì lạ. Kiếp trước nàng không hề có chút cảm giác gì với kẻ này, chỉ thấy hắn là một kẻ hết sức lợi hại. Tại sao lần này lại đột nhiên cảm thấy hắn cùng với em trai nàng có chút giống nhau thế này?

Hình như không phải là ngoại hình, mà là linh hồn.

Asisu ngơ ngẩn nhìn Ryan đến thất thần, chẳng biết Ryan cũng đang hiếu kì quan sát cô.

Anh ta chỉ vừa nhận được thông báo hai xác ướp Ai Cập vừa được khai quật đã biến mất, vội chạy tới để kiểm tra. Thế nhưng trên đường lại gặp cô gái kì lạ này.

Tóc dài đen nhánh ngang eo, làn da trắng ngần, mắt đẹp sắc xảo, khuôn mặt lại góc cạnh, diễm lệ. Cơ thể nhỏ bé nhưng đẫy đà ẩn sau lớp váy sa tanh đen, thật sự là muốn bao nhiêu ánh mắt có bấy nhiêu, ai cũng bị thu hút. Nếu không phải nhìn thấy ánh mắt mê đắm của bọn đàn ông thô kệch nơi chợ đêm chăm chăm nhìn cô bé này, anh cũng đã chẳng chạy đến bên cô.

Có một chút cảm giác thương tiếc, muốn bảo vệ cô gái này xuất hiện trong lòng anh, cũng chẳng biết vì sao.

- Cảm ơn. - Asisu nhẹ giọng nói - Đây là lần đầu tới đây, nên không quá quen thuộc lắm.

Ryan gật đầu, phong độ buông tay cô ra.

- Cô ở khách sạn nào, để tôi đưa cô về, giờ này đi một mình không ổn lắm. Nếu không, tôi có thể dẫn cô đi gặp thanh tra trưởng ở đây, nếu cô có khó khăn gì ông ấy có thể giúp cô.

Asisu hơi nhíu mày, không biết nên trả lời thế nào. Nàng chẳng có bất cứ giấy tờ tùy thân nào, làm thế nào thuê khách sạn chứ. Nếu gặp cảnh sát thì lại càng không ổn.

Nhìn thấy Asisu khó xử nhíu mày, Ryan hình như cũng đoán ra được gì đó. Anh nhanh chóng hỏi ý cô tới nhà mình.

Thật ra, Ryan chẳng biết vì sao mình lại làm vậy. Trước giờ anh chỉ để ý đến cô em gái tinh nghịch của mình, cũng chẳng rung động với cô gái nào, tại sao lần này lại không nhịn được chú ý tới cô gái lạ mặt này chứ?

Hai người giằng co hồi lâu, Asisu cứ muốn từ chối Ryan, không muốn gặp Carol ở nơi này, nhưng cuối cùng cũng không nói lại được người đàn ông này, cũng lo lắng anh thật sự đưa cô tới đồn cảnh sát, đành đồng ý đến ở tạm nhà của Ryan.

Ngay khi Ryan vừa ga lăng mở cửa cho cô xong, một con bé bóc vàng hoe đã chạy ôm chầm anh ta.

- Anh hai!

Cái giọng nói nũng nịu ngọt ngào đó, dù qua bao nhiêu lâu nàng cũng không thể nào quên được.

Carol.

Cả người nàng run lên, hận thù trong lòng chất chứa dường như hận không thể nào thoát ra, trực tiếp bóp chết con bé này. Đây là cô gái mà em trai nàng mê đắm đến mức sẵn sàng chỉa mũi kiếm vô tình về phía nàng, đem nàng bán đi không chút hối hận chỉ vì cô ta. Sự bất hạnh của nàng, tất cả đều bắt nguồn từ cô ta.

Mọi đau đớn, ghen tuông, căm phẫn của cả một kiếp người, trong một lốc lướt qua đôi mắt hạnh xinh đẹp.

- Anh à, chị gái xinh đẹp này là ai vậy?

Carol không hề nhận ra sự ác cảm của nàng, đôi mắt xanh ngọc biếc sáng lấp lánh như đại dương nhìn nàng, thập thần yêu thích.

- Cô ấy đi tìm em trai, tạm thời không có nơi ở nên anh đã đề nghị cô ấy đến đây.

Carol nghe vậy thì nhướng nhướng cặp lông mày, trêu chọc nhìn anh trai. Anh chưa bao giờ hứng thú với bất cứ cô gái nào, giờ đột nhiên lại phát tâm đi giúp đỡ một người lạ, lại còn xinh đẹp kiều diễm thế này. Carol thật sự không tin anh trai mình không có chút ý tứ gì với chị gái xinh đẹp này.

- Xin chào, tôi là Asisu. - Asisu cứng đờ nói, tránh đi ánh mắt của Carol.

Cô gái tóc vàng ngây thơ ôm lấy cánh tay mảnh khảnh của Asisu, thân thiết nói:

- Chị cứ gọi em là Carol là được. - Nụ cười bừng sáng chói mắt của thiếu nữ làm cho Asisu cảm thấy chán ghét - Chị à, chị cứ thoải mái ở đây. Em trai của chị tên gì, cứ việc nói cho anh em, anh ấy sẽ giúp chị tìm.

Asisu cố trấn tĩnh bản thân, gật nhẹ đầu.

Carol chẳng cảm thấy có gì lạ trong cách hành xử của Asisu, tiếp tục luyên thuyên về sự tài giỏi của anh trai mình, hận không thể nói hết mọi điểm tốt đẹp của anh mình cho chị ấy nghe, để chị ấy yêu chết anh trai mình.

Mà Ryan nhìn thấy Carol như vậy cũng phì cười, không biết nói gì. Anh sắp xếp một chút giúp Asisu liền ra ngoài.

- Asisu, cô cứ ở đây, đừng ngại. Tôi vẫn còn có việc, tạm thời đi trước.

Asisu gật nhẹ đầu, không nói gì.

Nàng vẫn nhớ cửa hàng của kẻ trộm kia, ngày mai nàng sẽ tìm tới chỗ hắn ta. Giết chết hắn, rồi quay lại đây giết chết kẻ đã khởi công kế hoạch khai quật mộ của em trai nàng. Như vậy, nàng liền có thể trở về.

Đêm đó, Asisu nằm trên chiếc giường đôi lớn êm ái, hưởng thụ sự tiện nghi hiện đại mà trước đây nàng từng yêu thích, nhắm nghiền mắt. Chỉ là, nàng chẳng thể ngủ được. Asisu không biết có nên kéo con bé tóc vàng này về thời cổ đại như trước đây nàng đã làm hay không, cũng không biết phải đối mặt với nàng ta thế nào.

Kiếp trước, là nàng đã sai một phần trong bi kịch năm xưa, nhưng Asisu vẫn mãi mãi là cái gai trong mắt nàng. Một con bé ngu ngốc, tùy tiện, đã làm cho vinh dự cả đời của nàng tiêu tan, kéo nàng vào vũng bùn lầy hận thù và ghét bỏ, để cho đất mẹ quay lưng với nàng, cũng đã cướp đi người em trai yêu quý của nàng.

Asisu không muốn để cô ta quay về Ai Cập cổ đại. Cô ta sẽ gây ra bất hạnh cho nàng. Thế nhưng... trong đầu vị nữ hoàng Ai Cập vừa đăng cơ lại hiện lên vẻ mặt nhu tình, ấm áp của Menfuisu.

Menfuisu của ta, người em trai yêu quý của ta nay đã trở thành một người đàn ông thật sự, có chính kiến, có nhãn quan, có óc quan sát nhạy bén. Đã trở thành một chàng trai tuyệt vời rồi. Mà nàng cũng nhận thức rõ ràng, nàng đã động tâm rồi.

Ừ.

Nàng lại yêu Menfuisu nữa rồi.

Người em trai cao ngạo, tự mãn lại kiêu phong.

Người đàn ông cao quý, quyền lực của Ai Cập kiêu hùng.

Người con trai nàng đã yêu lấy hai kiếp.

Nàng không muốn thấy Menfuisu đau khổ.

Mà...

Carol là người em nàng sẽ dành trọn cả trái tim.

Nếu nàng không đưa Carol đến Ai Cập cổ đại, sẽ thế nào đây?

Hơn nữa, nàng cũng chẳng có nhiều thời gian. Ngay sau khi tấm phù điêu được lắp ghép lại hoàn chỉnh, nàng sẽ phải quay trở về Ai Cập cổ đại.

Cả cơ thể rã rời, lại thêm những suy nghĩ như những đoạn len rối buộc chặt từng nút thắt trong lòng nàng, khiến cho Asisu chẳng thể ngủ được. Mãi đến khi mặt trời ló dạng, để ánh nắng ban mai len lỏi qua rèm cửa, Asisu đành mệt mỏi ngồi dậy rời giường.

~o0o~

Sáng sớm, Asisu vừa rời khỏi phòng đã nhìn thấy Carol rạng rỡ trong chiếc váy vàng tươi, xinh đẹp nhìn nàng.

- Chị Asisu, chị dậy thật sớm, mau đến đây ăn sáng.

Asisu muốn từ chối, nhưng rồi lại bị Carol nằng nặc lôi kéo đến bàn ăn.

Ryan đã ngồi ở đó từ lâu, hình như anh ta đang nói gì đó về nàng và Carol. Hình như là ước gì Carol có thể thùy mị, giống con gái như nàng. Nhưng Asisu lại chẳng có tâm trạng để quan tâm.

Hôm nay phải mau chóng tìm được Menfuisu.

Asisu ăn nhẹ một chút, rồi vội cáo từ nhà Reed, tìm đường quay lại khu chợ đêm qua.

Hệt như lúc xưa, nàng nhanh chóng tìm được gã bán đồ tùy táng của em trai nàng.

- Tiểu thư xinh đẹp, cô muốn mua thứ gì? - Hai mắt gã ta mê luyến nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Asisu, nhanh chóng chào hàng.

- Ta nghe nói nơi này vừa nhập xác ướp của một vị Pharaoh cổ đại. - Asisu lạnh tanh nói.

- Ồ đúng đúng. - Gã gật đầu lia lịa, nhưng rồi lại tặc lưỡi ra chiều tiếc nuối, nói với nàng - Tiếc là tiểu thư đây đến chậm một bước, xác ướp vừa bị bán đi rồi.

- CÁI GÌ? - Asisu cao giọng thốt lên, hai mắt mở to trừng lớn, không tin được.

Vẫn là không kịp sao?

Nhìn thấy nàng phản ứng như vậy, gã kia cũng lo lắng, sợ mất đi khách hàng tốt, vội vàng trưng ra trước mặt nàng vài món đồ làm bằng vàng ròng vẫn còn bám chút đất bẩn.

- Tiểu thư đừng vội, chỗ ta vẫn còn nhiều món đồ quý giá khai quật được trong hầm mộ của vị Pharaoh kia, chắc chắn sẽ khiến cô có hứng thú.

Là đồ tùy táng của em trai nàng.

Em trai yêu dấu của nàng, vị Pharaoh vĩ đại của Ai Cập kiêu hùng!

Đây là một sự báng bổ không thể nào tha thứ được!

Asisu căm phẫn nhìn gã ta.

Vòng vàng hình rắn trên cổ tay nàng được siết chặt, hai viên đá hồng ngọc trên đầu rắn sáng lên như sống dậy. Con rắn vàng chầm chậm trườn khỏi tay nàng, bò xuống đất, hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm gã đàn ông vẫn đang cười khả ố.

- Giết hắn. - Asisu khàn giọng nói, đôi mắt lạnh lẽo như băng.

Con rắn nhe nanh, phóng đến gã ta, cắn phập vào chân gã, khiến cho gã tím mặt mở trừng mắt, chẳng thể tin được trợn mắt nhìn nàng, rồi ngã xuống.

Hắn ta dường như không ngờ được mình sẽ chết như thế này, nhưng Asisu cũng chẳng để tâm.

Thân là đại tế ti của Ai Cập, là người canh giữ giấc ngủ của Pharaoh, Asisu nàng sẽ trừng trị mọi kẻ quấy nhiễu đến giấc ngủ của Pharaoh Ai Cập, từng người từng người một.

Kẻ kế tiếp, chính là người đã cho khởi công kế hoạch khai quật lăng mộ của Pharaoh, cha của con bé tóc vàng kia!

~o0o~

Asisu ôm lấy âm mưu giết chết cha của Carol trở về dinh thự nhà họ Reed, nhưng kế hoạch của nàng lại phá sản ngay lập tức. Bởi ngay khi vừa bước tới cửa phòng khách, Asisu đã nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của con bé tóc vàng kia.

- Anh nói sao, có thể tìm lại được xác ướp của vị Pharaoh kia sao? - Carol hớn hở ôm lấy anh trai, mừng rỡ.

Nghe được câu nói kia, Asisu đứng sững lại.

- Ừ, anh sẽ mở buổi triển lãm trưng bày các cổ vật trong lăng mộ, bọn chúng chắc chắn vẫn còn thèm khát đống báu vật này, nhất định sẽ quay trở lại để trộm đi.

Hệt như kiếp trước.

- Chỉ là, chúng ta phải làm thật nhanh. - Carol nói - Liệu có đủ thời gian để nghiên cứu và tổ chức hay không đây?

- Tôi nghĩ tôi có thể giúp được. - Asisu nhẹ giọng nói.

Lúc này, cả Carol lẫn Ryan đều ngạc nhiên nhìn nàng, hiển nhiên là bọn họ chẳng hề nhận ra sự có mặt của nàng từ nãy giờ. Có điều, Asisu chẳng quan tâm.

- Tuy nhiên, tôi có một điều kiện. - Asisu lạnh tanh nói tiếp.

- Điều kiện? - Ryan nhíu mày nhìn nàng.

- Ngôi mộ này là nơi an nghỉ của Pharaoh quyền uy. Ngay sau khi tìm được ngài ấy, hãy trả ngôi mộ về như cũ.

- Không được! - Carol ngay lập tức phản đối - Đây là một lăng mộ chưa được công bố, chúng ta cần nghiên cứu và công bố cho cả thế giới biết phát hiện mới này!

Asisu cười mỉa, vô cảm nhìn đứa con gái ấu trĩ kia.

- Đừng trách tôi không cảnh cáo trước, quấy rầy giấc ngủ của Pharaoh tối cao sẽ đem đến tai ương.

Carol nghe Asisu nói cũng lúng túng chẳng biết trả lời thế nào, còn Ryan vẫn chưa lên tiếng. Cha của anh và Carol đã giao toàn quyền phụ trách kế hoạch này cho anh, nếu thật sự phải làm theo lời cô gái này nói, thật sự là một tổn thất nặng nề.

- Tôi sẽ giúp các người kiếm lời bằng buổi triễn lãm này, đủ để bù lại số tiền các người đã chi trả để khai quật ngôi mộ mới phát hiện. - Asisu tiếp tục nói - Nhưng sau đó, phải đưa mọi thứ trở về như cũ.

Asisu cũng không biết vì sao mình lại có sự nhân nhượng này, nhưng nghĩ đến Ryan đã có lòng giúp đỡ mình, lại nghĩ đến kiếp trước Carol cũng đã cứu Menfuisu một mạng. Xem như nàng tích đức vậy.

Đây là cơ hội cuối cùng nàng cho gia đình này. Nếu bọn họ đồng ý, Asisu sẽ xem như bọn họ đã chuộc đủ lỗi lầm, sẽ không có kẻ nào phải bỏ mạng cả. Còn nếu không, vẫn y như kiếp trước, chủ tịch tập đoàn Reed sẽ kết thúc mạng sống của mình trong tối nay!

Carol không biết phải làm thế nào, quay sang anh trai mình cầu cứu.

Thế nhưng trước sự ngạc nhiên của cả Asisu lẫn Carol, Ryan đã đứng dậy chìa tay ra với Asisu.

- Thành giao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net