Chap 4: "Em sẽ làm được!!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hihi, biết bây giờ mình đang ở đâu không? Mình đang đi bộ với Crawford đấy. :"> Crawford John Daniel Collins đấy nhá. Sướng chưa. Mà nói chuyện cũng thích lắm, may quá, không bị bệnh ngôi sao như mình nghĩ [:))]

"À, đi từ sáng đến giờ, tôi vẫn chưa biết tên cô là ai, cô tên gì?", Crawford hỏi.

"Tôi á? Tôi tên S, học lớp 10." mình trả lời, cười toe toét, "à, nhưng mà,.."

"Nhưng mà gì?", Crawford quay qua hỏi.

"Tôi biết anh lớn hơn 4 tuổi.", mình trả lời.

Crawford cười, "Ơ thế cô nghĩ nếu như vậy tôi nghĩ cô là trẻ con mà không làm bạn với cô nữa á?"

"Chứ còn gì nữa...", lí nha lí nhí trong họng thế đấy. ._.

"Chẳng quan trọng đâu, tôi không quan tâm. Mà này, gọi tôi anh nhá, tôi gọi cô là em. Coi như vừa là bạn vừa là anh trai đi, có gì bị bắt nạt thì kêu, tôi giúp cho.", ahh, dễ thương thế~ *v*

"Anh trai??", ước mơ từ bé đến lớn của mình là có một người anh trai, để kể tội người khác, hihi. :))

Crawf gật đầu.

"Okay okay. Từ bé đến lớn tôi luôn muốn có anh trai, có em gái cũng thích, nhưng nó chẳng giúp ích được gì.", lại nói không ngừng nghỉ, vui í mà. :">

"Có em gái nữa? Mà giúp gì?", Crawford hỏi.

"... Thì đấy, tư vấn chẳng đâu vào đâu. Tâm lí con trai còn chẳng biết. Hỏi nó là người em thích có thích em không, nó còn chẳng trả lời được. Nếu như có một người anh trai, con trai nói về con trai, không phải hiểu rõ hơn sao?", thích quá đi chứ :">

"Người em thích? Có nữa à?", Crawford nói, nở một nụ cười nguy hiểm. Chết! Lại lỡ lời nữa, chưa gì đã loi nhoi kể tùm lum rồi!! Iiiii, tại anh đấy!! (Đổ thừa kìa :v)

"... Có... Muốn nghe không?", thôi kệ, tới đâu hay tới đó. :)) Trước lạ, sau quen. :v (Trời đất ơi!!)

Sau một hồi kể câu chuyện buồn thảm của bản thân, Crawford rút ra kết luận, "Thì em phải nói chuyện với nó chứ."

"Ai mà chẳng biết chứ!! Anh nói nghe dễ lắm í, ai cũng bảo em thế. Nhưng.em.không.làm.được!!", 1 lời khuyên, mà nhiều người nói, mình nghe, mình hiểu chứ, nhưng điều này là không thể. *lắc đầu*

"Thế em có gặp hằng ngày không?", Crawf hỏi.

"Có, ngày nào em cũng gặp.", càng gặp càng ngượng í :"

"Vậy khi hai đứa gặp nhau, có chào hỏi nhau?", lại hỏi tiếp.

"Không. Nhìn nhau được 1 giây, nhưng không chào.", buồn chưa.

*ngạc nhiên*, "Hai đứa như thế, em thích được từng đấy năm rồi? Làm sao em có thích 1 người lâu như vậy, trong khi khoảng cách của 2 người như Mặt Trời với Trái Đất như thế??"

"Thì thế, nhiều lúc em lại nghĩ em thích người ta dựa trên trí tưởng tượng của em về người ta thôi.",... haizz

"Ừ, thôi được rồi, để anh suy nghĩ. Anh sẽ nghĩ một kế hoạch thật hoàn hảo cho em.", Crawford nói.

"Một kế hoạch?"

"Ừ, một kế hoạch. Và chúng ta sẽ dữa theo đó để rút ngắn khoảng cách 2 đứa."

"Là như nào?", ÔםÔ

"Chưa nói được", Crawford lắc đầu, "em phải tập bắt chuyện với người ta. Đó là điều cơ bản nhất của tất cả mọi thứ."

"~_~' Lỡ nó ghét em thì sao?"

"...Hmm, anh không nghĩ như vậy đâu, bởi vì em có bao giờ nói chuyện đâu mà cho người ta cơ hội để ghét em"-_- Ừ đúng rồi, anh nói đúng quá mà.

"Nhưng m-"

"Nhưng gì nữa. -_-"

Sau một hồi đắn đó suy nghĩ, mình gật đầu một cách quyết tâm, "Hừ! Được rồi! Em sẽ làm được!" /• v •/

"Tốt!", Crawford lại cười rồi, chết mất ♥ ♥ (mê trai :v)

...

"Ê!"

"Huh?"

"Đi uống trà sữa hông?", (vừa nói no tới tuần sau mà??-_-)

"Mới ăn xong mà??!", Crawford mặt ngạc nhiên đến bất ngờ :v

"Thì sao. Em muốn uống, đi chung đi. Lẹ lẹ, 6 giờ rồi, em phải về nhà nữa.", = 3 =

"Rồi, được rồi."

✌✌✌

#1: Fic này mình viết dựa trên một phần cuộc sống của mình (chỉ một phần thôi nha, cái phần mà gặp Crawford là không có thật rồi đó :v)

#2: ^_^' Chap này lan man quá... Xin lỗi nha, tại có hứng viết linh tinh ý mà :3 Nhưng mà chap sau, chắc là hay hơn. ^v^ Bai bai, mọi người ngủ ngon nha~~ ♥♥♥


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net